Phì Lũ Đại Náo Dị Giới

chương 360: bài học thích đáng!!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lại tiếp tục nghe thêm một vài thông tin thót ra từ miệng những người có mặt tại nơi này, mọi chuyện lớn nhỏ liên quan tới vương thành, vương triều Thiên Ưng, các khu vực lân cận cho tới Sơn Hải thành, chỉ cần muốn nghe, không thiếu thứ gì.

Chỉ là những thông tin ngoài lề này hoàn toàn không gây được hứng thú của nhóm Dương Kiệt nữa. Và bữa ăn đã bắt đầu được dọn lên bàn, sức tập trung cả nhóm lập tức chuyển hết về phía bên này.

tuy tên khốn tiểu nhị này thái độ không tốt, nhưng Dương Kiệt cũng không thể không giơ ngón tay cái lên để khen ngợi hắn.

Một chiếc khay bạc lớn hơn gấp đôi cơ thể của hắn đựng đầy thức ăn mang lên, thế mà hắn vẫn tay không rung, hơi thở không gấp, bình chân như dạ. chỉ điểm này thôi cũng đủ để Dương Kiệt giành lời khen gợi cho hắn rồi.

Chỉ là cho dù khen ngợi, nhưng Dương Kiệt vẫn không thể có thiện cảm nổi với mấy tên như thế này.

Tuy chỉ là những món ăn dành cho người dân thường, nhưng vô cùng phong phú đầy đủ, từ bay trên trời, chạy trên mặt đất và cả bơi dưới nước, không thiếu món gì cả. Quả không hổ danh là những món ngon đặc sản của tẩu lầu có quy mô lớn nhất nhì khu vực thành tây của Sơn Hải thành, chỉ là thái độ phục vụ của họ còn phải thay đổi nhiều đấy.

Tuy trong các món không món nào làm bằng thịt linh thú, nhưng đối với nhóm người đã ngán tận cổ với món thịt nướng linh thú duy nhất suốt ba tháng trời, những món ăn trước mặt tuyệt đối không kém gì sơn hào hải vị đối với họ cả.

Món ăn đã lên bàn, không cần phải khách sáo làm gì, cả nhóm lập tức lao vào ăn lấy ăn để, ăn như con ma đói bị bỏ đói mấy chục năm vậy. Thậm chí con Hao Thiên Khuyển trực tiếp trèo lên hẳn bàn ăn, không ngừng dùng hai chi vơ hết thức ăn vào miệng mình với tốc độ nhanh như tia chớp, chỉ cần chậm tay một chút chỉ có nước ăn không khí với nó mà thôi.

Dáng ăn của nhóm Dương Kiệt lần nữa gây sự chú ý của tất cả những vị khách có mặt trong đại sảnh, ai nấy đều dùng ánh mắt ngơ ngác hoang mang và khinh thường chế giễu phóng thẳng về phía bên này. Ngoại trừ hai cô gái còn ăn uống lịch sự, ba tên đàn ông và một con chó tuyệt đối trở thành phong cảnh thú vị trong tẩu lầu.

Tên tiểu nhị đứng ở một bên không kìm được lộ ra vẻ nghi ngờ. Chẳng lẽ mấy tên quê mùa này may mắn lượm được viên linh thạch trung cấp ở đâu đó nên mới có tiền chạy vào tẩu lầu của mình hào phóng một bữa?? có thể lắm à nha ~~~!!

Nghĩ tới điều đó, tên tiểu nhị thêm lần nữa khinh thường nhóm Dương Kiệt trong lòng, chỉ là bề ngoài vẫn giữ thái độ tôn kính, vì dù sao viên linh thạch trung cấp sau khi thanh toán bữa ăn, số dư còn lại chạy hết vào túi mình mà.

Nhóm Dương Kiệt có phải là lũ quê mùa may mắn hay không không quan trọng, quan trọng nhất là làm sao để cuỗm hết số tiền thừa sau bữa ăn mới là vấn đề quan trọng đây.

Chỉ mong lũ quê mùa này không biết giá cả và quên bết việc đòi lại tiền thừa mà thôi. Chỉ là cái đầu còn đỡ, cái sau hơi khó à nha.

Tên tiểu nhị khẽ díu mày, không ngừng suy tính có nên nâng giá bữa ăn lên gấp nhiều lần so với giá gốc, chém bớt được nhiêu hay bao nhiêu không nhỉ?? Cùng lắm chia bớt một phần cho chủ quản, chắc không thành vấn đề chứ nhỉ??

ực ~~~~~~~!!!

Không tốn quá nhiều thời gian, chiếc bàn ăn đầy dốc thức ăn đã rơi hết vào bụng cả nhóm, thậm chí ngay cả xương cũng không chừa lại một khúc, bị con cẩu xực đó chén hết luôn rồi.

“ tính tiền ~~~~!!” ăn uống no say xong, thông tin cũng không có gì mới mẻ, tới lúc tính tiền rời khỏi thôi.

“ vâng, vâng có đây ạ, tổng cộng bữa ăn hôm nay tiêu tốn hết 90 linh thạch, lúc nãy quý khách đã đưa trước 1 linh thạch trung cấp tương đương 100 linh thạch, vậy số tiền còn thừa lại còn đúng 10 linh thạch ạ.” Tên tiểu nhị chờ từ nãy tới giờ, lập tức hớn hả chạy tới bên cạnh Dương Kiệt, giả vờ lẩm bẩm tính nhẩm một cái, sau đó nhanh chóng từ ngực áo rút ra 10 viên linh thạch cấp thấp đã thủ sẵn, nhẹ nhàng đặt lên bàn “ thối tiền” lại cho Dương Kiệt.

Tên khốn này khá thông minh, ít ra không ăn sạch mà còn chừa lại chút ít cho nhóm Dương Kiệt, để trách trường hợp đối phương nghi vì sao tiền “ bill” lại trùng hợp vừa đủ như vậy. Mặc dù lúc này trong lòng hắn vẫn tỏ ra đau xót vô cùng khi phải ói lại 10 linh thạch ra.

1 linh thạch tương đương 1000 lượng, tiền tệ sử dụng của dân thường, 10 linh thạch là hơn 1 vạn lượng rồi chứ ít ỏi gì.

Một hộ gia đình trung lưu mỗi tháng sử dụng cao lắm cũng chỉ khoảng 800 – 1000 lượng, 1 vạn lượng đủ sống gần một năm rồi đấy.

Dương Kiệt nhẹ nhàng lấy lại 10 viên linh thạch bỏ vào túi áo, mỉn cười nói: “ Làm phiền anh gọi chủ quản tẩu lầu tới đây, tôi có chuyện cần thảo luận với ông ta.”

Nghe xong yêu cầu của Dương Kiệt, nụ cười tôn kính trên môi tên tiểu nhị lập tức cơ cứng lại, trong lòng kêu lớn một tiếng “ không hay rồi”.

Chỉ là khách đã yêu cầu, cho dù mình không đi gọi, chắc gì đối phương chịu bỏ qua mà không tự đi tìm chứ?? Không được, trên đường đi gọi chủ quản phải nhét trước một mớ cho lão già khốn nạn đó mới được.

“ Sao?? Có vấn đề à??” “ không, không, xin quý khách ngồi đợi đôi chút, tiểu nhân đi gọi chủ quản ngay ạ.”

Nói xong, không chờ nhóm Dương Kiệt kịp phản ứng, quay đầu chạy như ma đuổi đi tìm chủ quản theo yêu cầu của anh ta.

Không bao lâu, tên tiểu nhị đã quay trở lại cùng một tên đàn ông trung niên để râu con dê, thân hình mập ú dưới bộ trang phục cao cấp so với trang phục tiểu nhị trong tẩu lầu, chắc là chủ quản của đại sảnh này rồi.

Tên chủ quản mang theo vẻ mặt lấy lòng khẽ cúi người kính chào cả nhóm, giọng điệu ôn hòa dễ nghe nói: “ tại hạ tên Đại Cát, chủ quản khu vực đại sảnh, xin hỏi có thể giúp gì cho quý khách ạ.”

Thái độ tôn kính của lão chắc ít nhiều đã nghe được độ chơi xộp của nhóm Dương Kiệt từ miệng tên tiểu nhị, và chắc cả hai đã có thông đồng với nhau luôn rồi đấy chứ.

“ xin hỏi bữa ăn hôm nay tổng cộng tốn hết bao nhiêu tiền ạ??” Dương Kiệt díu mắt mỉn cười nhìn chằm chằm vào tên chủ quản hỏi.

Quả nhiên ~~~~!!!

Tên tiểu nhị thầm thở phào nhẹ nhõm vì sự thông minh của mình, trên đường dẫn tên chủ quản tới đây đã lót hơn một nửa số linh thạch “ kiếm được” từ Dương Kiệt cho lão, và cũng bàn bạc xong số tiền mà nhóm Dương Kiệt cần “ chi trả” cho bữa ăn, nên không cần lo sợ bị lộ tẩy vì đã chặt chém khách nữa.

Nghĩ tới điều đó, tên tiểu nhị không kìm được phóng ánh mắt đầy khiêu khích về phía Dương Kiệt, đồng thời trong lòng chửi cha mắng mẹ anh ta không biết bao nhiêu lần.

Chính vì tên khốn bủn xỉn đó mà mình phải ói ra phân nửa tiền chặt chém chứ đâu.

Tên chủ quản nhận được hối lộ, tất nhiên là biết phải xử lý như thế nào rồi. Giả vờ đưa mắt quét qua những đĩa thức ăn trắng bóng trên bàn, trong lòng không ngừng khinh bỉ đối phương nghèo mà chơi sang, đã vậy còn ngu nữa chứ, tên tiểu nhị không chém các ngươi thì chém ai đây.

Khẽ ho nhẹ một tiếng, mỉn cười nói: “ Bữa ăn mà quý khách vừa dùng, tổng cộng hết 90 linh thạch ạ.”

“ Cái gì?? Là bao nhiêu, tôi nghe không rõ!” Dương Kiệt lộ ra vẻ mặt ngơ ngác, hỏi lại thêm lần nữa.

“ Tại hạ vừa nói là, bữa ăn quý khách tổng cộng là …….”

Trong lúc tên chủ quản định khẳng định thêm lần nữa. Hoàng Dung ngồi ở đối diện đưa mắt nhìn thẳng vào đôi mắt của tên chủ quản, lão thậm chí không kịp hiểu chuyện gì, đột nhiên cảm thấy đầu óc choáng váng, chỉ trong tích tắc hoàn toàn mất hết ý thức.

“ dạ, tổng cộng bữa ăn mà quý khách vừa dùng tốn hết 10 viên linh thạch ạ.” Tên chủ quản đôi mắt thất thần, như bị biến thành một con rối dưới sự điều khiển của Hoàng Dung, mang theo giọng điệu khẳng định nói.

Di Hồn Đại Pháp trong Cửu Âm Chân Kinh đã được Hoàng Dung thi triễn vào tên chủ quản!!

“ chủ, chủ quản …..” tên tiểu nhị mang theo vẻ mặt như không thể tin nổi nhìn chằm chằm vào tên chủ quản đang rơi vào trạng thái bị điều khiển.

“ im mồm ~~~~~!!!” bốp ~~~~~~~~~~~~~~~!!!!

Tên tiểu nhị không kịp chất vấn tên chủ quản đã ăn tiền mình mà vì sao “ phản bội” một cách trắng trợn đã trực tiếp ăn trọn cú tát trời giáng vào mặt, bị tát tới nỗi say sẫm mặt mày, đầu óc choáng váng, loạng choạng không vững ngồi ngã mông xuống đất, mang theo đôi mắt thất thần hoang mang nhìn chằm chằm vào đối phương.

“ bắt đầu từ hôm nay, ngươi không còn là người của bổn tẩu lầu nữa.” chủ quán mang theo vẻ mặt “ lạnh lùng” nói, hoàn toàn không thèm nhìn mặt của hắn nữa.

Sa thải ~~~~~~~!!!

Câu nói của chủ quản tựa như tiếng sét ngang tai đối với tên tiểu nhị, hắn há hốc ngơ ngác giơ ngón tay run rẩy chỉ thẳng về phía tên chủ quản, ngập ngừng không nói lên lời.

Nhóm người ở xung quanh ai nấy đều mang theo vẻ mặt trêu chọc chế giễu đối với tên tiểu nhị đó, chắc tên khốn này đã đắc tội không ít người, nên lúc này chẳng có ai thương hại cho hắn, ngược lại còn mát lòng mát dạ, thậm chí không ít người reo hò khen ngợi quyết định của tên chủ quản nữa.

“ Được, hãy đợi đấy ~~~~~~~!!!” tên tiểu nhị nghiến răng nghiến lợi phóng ánh mắt đầy thù hận về phía tên chủ quản, tất nhiên là không thể thiếu “ thủ phạm chính” Dương Kiệt rồi, trực tiếp quay đầu rời khỏi.

Tuy đồng lương tiểu nhị ở tẩu lầu khá cao, mất đi công việc đau xót vô cùng, nhưng với số linh thạch kiếm được ngày hôm nay, cũng đủ để hắn sống thoải mái một thời gian dài, từ từ kiếm công việc khác cũng chưa muộn mà.

Tính ra hắn còn lời không nhỏ đấy chứ.

“ Đứng lại đã ~~~~~~!!” Trong lúc tên tiểu nhị định nhanh chân rời khỏi hiện trường, sau đó tìm tới Ngọc Hoa lầu tìm một em xinh tươi “ xả xui xả xui”, giọng nói lạnh lùng của chủ quản lần nữa vang lên.

“ Bỏ lại hết số linh thạch mà ngươi đã lấy của khách quý trước khi rời khỏi.” tên chủ quản từ từ quay người lại nhìn chằm chằm vào tên tiểu nhị với sắc mặt khó coi vô cùng, lạnh lạnh nói.

“ ngươi ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!” tên tiểu nhị suýt chút muốn vác dao lao vào đâm chết tên chủ quản trời đánh kia, nhưng hắn còn chưa kịp biến suy nghĩ thành hành động, xung quanh lập tức xuất hiện bốn tên vệ sĩ to con của tẩu lầu vây chặt bốn phía, ai nấy đều dùng ánh mắt đầy khát máu nhìn chằm chằm vào hắn, chỉ cần hắn dám có động đậy, tuyệt đối bị bốn tên vệ sĩ xé xác ngay tại chỗ.

Không chỉ bị đuổi việc, ngay cả tiền chém được của khách cũng phải ói ra hết, tuyệt đối là mất cả chì lẫn chài.

Mặc dù muôn màng bất cam, nhưng một tên dân thường như hắn sao dám cãi lời chủ quản của một tẩu lầu lớn chứ?? Khó khăn lắm mới từ trong túi áo của mình rút ra gần 40 viên linh thạch thả xuống dưới đất, sau khi làm xong việc đó, hắn tựa như bị rút hết toàn bộ sức lực trong cơ thể ngồi ngã mông xuống đất với vẻ thất thần tuyệt vọng.

Thực ra vài chục linh thạch nhỏ lẻ cho dù đánh rơi xuống đất Dương Kiệt cũng chả buồn lượm lấy. Nếu như ngay từ đầu cả nhóm bước vào tên khốn này giữ thái độ tốt tiếp đón và phục vụ, tiền dư bo hết cho hắn cũng không là vấn đề, chỉ là với thái độ khó ưa của tên tiểu nhị này, không dạy hắn một bài học thích đáng quả thật có lỗi với bản thân quá đi.

Cho đáng đời ~~~~!!! Một bài học quý giá dành cho những ai thích nhìn người khác bằng đôi mắt khinh thường, thấy cao thì đội, thấy thấp thì đạp.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio