Phì Lũ Đại Náo Dị Giới

chương 376: ngũ lôi tỏa địch trận

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hàng chục hàng trăm quả chùy khí liên miên không ngớt đập thẳng vào bề mặt tấm khiên tam giác khổng lồ, tam đại tổ tông đứng ngay phía sau nhìn thấy tấm khiên bảo hộ ở trước lung lay dữ dội, như vẻ có thể vỡ nát bất kỳ lúc nào, trên trán không kìm được đổ đầy mồ hôi lạnh, toàn thân run rẩy vì hoảng sợ.

Tuy tấm khiên vẫn hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ của nó, hấp thụ và thậm chí phản dam ngược lại, nhưng những quả chùy khí vừa mới lồi đầu ra thậm chí còn chưa kịp phóng thích ra, đã bị những quả chùy khí tiếp theo của Dương Kiệt đập vỡ tại chỗ.

Hiệu ứng phản dam bị khắc chế hoàn toàn!!

“ haha, để xem các ngươi chịu đựng được bao lâu, ta bổ bổ bổ ~~~~~~~~~~!!!!”

Dương Kiệt hoàn toàn không tiếc chân nguyên trong cơ thể, liên tục quét ra vô số chùy khí nhắm vào tấm khiên bảo hộ của kẻ địch, hoàn toàn mang theo vẻ dùng sức đàn áp đánh bại tất cả mọi kẻ địch ở trước.

Khoan nói cảnh giới của Dương Kiệt đã đạt tới nguyên thần tầng thứ 5, cho dù ba lão tổ cộng này thậm chí không bằng một phần mười tổng lượng chân nguyên của anh ta, kèm theo công pháp tam chuyển thần dương công với lượng chân nguyên gấp ba lần so với người cùng cảnh giới. Gì chứ, giống như trong Bảy Viên Ngọc Rồng bất kỳ kẻ nào dám độ chưởng khí với người Saiyan, ở đại lục Huyền Thiên dám độ chân nguyên với Dương Kiệt, chỉ có chết với chết mà thôi.

“ mau, tất cả mau bỏ chạy vào trong hậu viện mau ~~~~~~~!!!!”

Nhìn thấy tam đại tổ tông như con thuyền gỗ lung lay giữa bão tố, Xích Trung Nghĩa hoảng hốt quay sang đám con cháu dòng tộc vẫn còn đang hoang mang ngơ ngác quan chiến ở gần đó hét lớn, ra lệnh cho cả đám mau chóng bỏ chạy khỏi chốn nguy hiểm trước khi quá muộn.

Hôm nay nhà họ Xích đã tổn thất quá nặng nề rồi, lúc này chỉ còn lại mèo nhỏ vài ba con, nếu như lúc này chết hết thì nhà họ Xích có thể tuyên bố giải tán được rồi đấy.

Nghe thấy tiếng gào thét của gia chủ, đám người nhanh chóng từ trong cơn hoang mang sợ hãi bừng tĩnh, không chút do dự quay đầu vừa gào thét vừa bỏ chạy, hận bản thân không thể mọc thêm đôi chân, nhất thời hỗn loạn vô cùng.

Đám con cháu gia tộc tuy miệng còn hôi sữa, kinh nghiệm non choẹt, nhưng không phải là thằng ngu. Lúc nãy chỉ đứng ở phía sau thôi cũng có thể cảm nhận được sự đáng sợ của những quả chùy khí đang đổ xuống như trận mưa sao băng. Nếu như không phải có tấm khiên bảo vệ, e rằng lúc này không còn ai toàn mạng đứng đó mà quan chiến nữa rồi.

Và nhìn tấm khiên đao lao như sắp vỡ đó, họ vô cùng nghi ngờ nó còn có thể chịu đựng được thêm bao lâu nữa, lúc này không lo bỏ chạy trước khi quá muộn thì còn đợi gì nữa chứ??

Đối với đám người bỏ chạy, chẳng đáng để Dương Kiệt bận tâm, lúc nãy đã không có ý định lấy mạng những người còn sống sót, lúc này càng không rảnh hơi đi làm chuyện vô bổ nữa. Mục tiêu chính của anh ta lúc này chỉ còn tam đại tổ tông và cha con Xích Trung Nghĩa cùng đội cận vệ cuối cùng mà hắn vừa dẫn tới mà thôi.

“ Chết đi ~~~~~~~~~~~~~~~~!!!!” “ không, không hay rồi ~~~~~~!!!” “ Tránh, tránh ra mau ~~~~~~~~~~~~~!!!” “ không ~~~~~~~~~~~~~~~~!!!”

Không muốn tốn thêm thời gian, Dương Kiệt gào lớn phóng thích toàn bộ chân nguyên trong cơ thể dồn vào một đòn đánh, những quả chùy khí to gấp hai, ba lần so với lúc nãy như mưa trút nước ập thẳng vào đỉnh đầu của tam đại tổ tông và cha con Xích Trung Nghĩa.

Uỳnh uỳnh uỳnh uỳnh …………..!!! crack crack crak crack crack ….. ~~~~~!!!

Tấm khiên chỉ chịu đựng thêm chưa đầy vài giây trước đòn tấn công tổng lực của Dương Kiệt đã bị vỡ tan nát trong không khí, tam đại tổ tổng và cha con Xích Trung Nghĩa may mắn nhanh chân một bước kịp thời nhảy lùi ra xa, thoát nạn trong gang tấc.

Nhưng đám cận vệ đi theo Xích Hạo Nghiên lúc nãy không may mắn và bản lãnh như chủ nhân của mình, hứng trọn trận mưa chùy khí vào đầu, thậm chí không kịp kêu thét lên tiếng nào, cơ thể bị đập vỡ tan nát ra hàng trăm hàng ngàn mảnh, nhất thời máu thịt tung bắn ngập trời, nhuộm đỏ cả khu vực rộng lớn, cảnh tượng không khác gì tu la địa ngục cả.

Đáng sợ!!!!

Cha con Xích Trung Nghĩa sau khi thoát khỏi bàn tay tử thần nhìn thấy cảnh tượng máu me ở trước mặt, không kìm được sững sờ cả ngươi, miệng không ngừng nuốt nước bọt, miệng lẩm bẩm gì đó như người mất hồn.

“ mau, mau, kẻ địch vượt ngoài dự tính, mau thi triễn Ngũ Lôi Phong Tỏa trận ngay ~~~~~~!!!”

Giọng gào thét của lão đại trong tam đại tổ tông vang lên, nhanh chóng kéo cha con Xích Trung Nghĩa bừng tỉnh trở lại.

“ Đúng, đúng, chỉ có Ngũ Lôi Phong Tỏa Trận mới có hy vọng lật ngược tình thế.” “ nhưng mà, thực lực của con ……”

Xích Trung Nghĩa lộ ra vẻ mặt mừng rỡ như được nhìn thấy tia hy vọng lóe loi trong tuyệt vọng, không kìm được từ dưới đất nhảy cẫng lên. Xích Hạo Nghiên sau hồi vui mừng nhanh chóng chuyển sang vẻ lo lắng, lo sợ hồi hộp nói.

“ không sao Nghiên nhi, nếu như đối diện với một đối thủ lớn mạnh một đại cảnh giới còn không thể, nhưng hắn cũng chỉ đạt tới cảnh giới nguyên thần tầng thứ 5, so với lão phu cũng chỉ lớn mạnh hơn năm, sáu cảnh giới, Ngũ Lôi Tỏa Địch Trận hoàn toàn đủ khả năng phong tỏa tên khốn đó vào bên trong.”

Nhìn thấy vẻ do dự không tự tin của Xích Hạo Nghiên, đại ca trong nhóm nhanh chóng lên tiếng trấn an và khuyến khích, đồng thời tỏ ra vô cùng tự tin với phương án do mình đề ra.

Ngũ Lôi Tỏa Địch Trận là một trận pháp bất truyền của nhà họ Xích, tập hợp năm người có thực lực tương đương nhau bày binh bố trận, hình thành một trận pháp có thể phong tỏa một kẻ địch có thực lực lớn hơn mình một đại cảnh giới.

Tuy thực lực của Xích Trung Nghĩa và Xích Hạo Nghiên không đồng đều so với tam đại tổ tông, hiệu quả trận pháp sẽ bị suy giảm, nhưng dùng để đối phó với Dương Kiệt vào thời điểm này là hoàn toàn khả thi.

“ được, tiến hành thôi ~~!!!” “ Chắc chắn thế rồi ~~~!!” “ Trung Nghĩa, Nghiên nhi, bố trận ~~~~!!” “ Vâng ạ ~~~~~~!!!”

Trong lúc Dương Kiệt vừa đáp xuống mặt đất chuẩn bị tung đòn tiếp theo, đột nhiên nhìn thấy tam đại tổ tông và cha con Xích Trung Nghĩa mang theo khí thế như hổ đói vồ mồi, hùng hổ lao thẳng về phía mình.

“ Ngũ Lôi Tỏa Địch Trận ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!”

Năm người lao tới ngay trước mặt Dương Kiệt, trước khi anh ta kịp phản ứng chuẩn bị ra tay đánh bay đám “ phế vật ngu xuẩn” dám hùng hổ lao tới vuốt mông cọp ở trước mặt, cả nhóm đột nhiên di chuyển theo hình chiều kim đồng hồ quanh Dương Kiệt, chỉ trong tích tắc đã hình thành một vòng vây vòng tròn vây chặt lấy Dương Kiệt ở giữa, cơ thể cả nhóm không ngừng di chuyển liên tục với tốc độ càng lúc càng nhanh.

Roẹt ~~~ roẹt ~~~ roẹt ~~~~ roẹt ~~~~~~~~!!!

“ cái này là ……” nhìn thấy đám người không ngừng di chuyển vòng tròn ngay trước mặt mình, Dương Kiệt có chút muốn nắm đầu lấy một tên lôi tới trước mặt hỏi: “ các ngươi xoay vòng vòng như thế không cảm thấy chóng mặt sao?? Bố mày chỉ đứng nhìn không thôi đã cảm thấy buồn nôn muốn xỉu rồi đấy!! Chẳng lẽ các ngươi nghĩ rằng có thể dùng chiêu này để khiến ta ngất xỉu sao??”

Tất nhiên, Dương Kiệt không cho rằng đám phế vật này đang định làm trò chọc cười mình, ngược lại còn cảm thấy một luồng áp lực đáng sợ đang dần hình thành và ập thẳng lên người, đặc biệt là khi ngẩng đầu nhìn lên trời, chỉ thấy trời đánh đột nhiên tối sầm xuống, sấm chớp đùng đoàn liên hồi.

Cũng may là không gian trong khu vực nhà họ Xích đã kích hoạt pháp trận phong tỏa, nếu không cảnh tượng như ngày tận thế lúc này có thể khiến cho cả Sơn Hải thành chìm vào khủng hoảng cho mà xem.

“ Biến hết cho ta ~~~~~~~~~~~~!!!”

Dương Kiệt biết rằng không thể tiếp tục đứng nhìn chúng làm gì thì làm, trực tiếp vung Phá Thiên Chùy trong tay bổ mạnh về phía trước, ai xui xẻo đang di chuyển ngay trước mặt anh ta dính chùy vào đầu ráng chịu, trước mắt là đánh vỡ cái trận hình kỳ dị của chúng trước tính sau.

Xích Hạo Nghiên “ xui xẻo” di chuyển ngay vị trí cây chùy bổ thẳng xuống, chỉ là khi đối diện quả chùy thô to gấp hai lần cơ thể của mình, hắn chỉ lộ ra nụ cười đầy chế giễu, hoàn toàn không chút vẻ hoảng hốt sợ hãi sẽ bị Dương Kiệt phanh bể gáo tại chỗ cả.

Boooongggg ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!

Quả nhiên, quả chùy thậm chí không thể chạm trúng vào đầu của Xích Hạo Nghiên, tựa như bổ thẳng vào một lớp lá chắn kiên cố, Phá Thiên chùy bị đẩy bật trở lại suýt chút tụt ra khỏi tay của Dương Kiệt nữa kìa.

“ không, bổn thiếu gia không tin, ta bổ bổ bổ ~~~~~~~~~~~~~~!!!”

Boooongggg ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!! Boooongggg ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!! Boooongggg ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!! Boooongggg ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!! Boooongggg ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!

Dương Kiệt tựa như hóa thân thành chong chóng không ngừng xoay vòng, vừa bổ vừa quét vừa chọt, dùng đủ mọi thủ đoạn và thế đánh, nhóm người nhà họ Xích vẫn dửng dung không ngừng di chuyển xoay vòng xung quanh anh ta liên hồi, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi những đòn tấn công như cuồng phong vũ bão của anh ta cả.

Có cảm giác như muốn làm gì là việc của ngươi, đoàn người cứ thế mà đi, mà tiến.

Hì hục hì hục hì hục ~~~~~~~!!

Dương Kiệt đã bắt đầu thở dốc, mặt mày đỏ phồng lên vì quá sức, quan trọng nhất là, như vẻ mình vừa làm một việc vô nghĩa, chẳng mang lại tý lợi lộc tác dụng gì cả.

“ các ngươi định đùa với …. Hả ~~~??!!”

Tuy Dương Kiệt không làm gì được lũ người ở trước mặt, nhưng ngược lại chúng cũng chỉ không ngừng di chuyển ở trước mắt anh ta khiến anh ta cảm thấy chóng mặt khó chịu thôi chứ hoàn toàn không làm hại gì được mình cả. Chỉ là quá tức tối bức xúc định lên tiếng chửi rủa khiêu khích, đột nhiên phát hiện nhóm người đang tăng tốc lên với tốc độ chóng mặt, và đôi chân đang không ngừng di chuyển càng lúc càng nhấc ra khỏi mặt đất, cả cơ thể như đang được nhấc bổng lên không trung vậy.

Cả năm người nhà họ Xích chỉ trong nháy mắt đã tung bay trên không trung với tư thế đầu dưới chân trên, hai tay dang ra nắm chặt lấy tay của người bên cạnh, tựa như hình thành một vòng kim cô xoay chuyển liên tục ngay trên đỉnh đầu của Dương Kiệt.

Đùng đoàng ~~~, đùng đoàng ~~~, đùng đoàng ~~~ ………!!!!

Dương Kiệt giật mình kinh hãi khi phát hiện sấm sét ngay trên đỉnh đầu đang tụ tập với tốc độ nhanh hơn trước đó gấp nhiều lần, thậm chí có dấu hiện sẵn sang giáng thẳng xuống mặt đất bất kỳ lúc nào, và vị trí Dương Kiệt đang đứng, chính là mục tiêu mà những tia sấm sét đang nhắm tới.

“ Ngũ Lôi Tỏa Địch Trận, mở ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!!” “ Giờ đền mạng của ngươi đã điểm, chịu chết đi thôi ~~~~~!!!!” “ kết thúc trò chơi vô bổ này được rồi đấy ~~~~~~!!!!”

Đùng, đùng, đùng, đùng ……………!!!!!

Sấm sét liên hoàn tích tụ trên bầu trời trực tiếp giáng thẳng vào đầu Dương Kiệt ở phía dưới, như vẻ anh ta đã làm qua chuyện trời đất bất dung, thiên đạo sai khiến thiên lôi tới đánh chết anh ta bằng mọi giá vậy.

“ Phì Lũ Mỡ Bụng Hộ Thể, ta mở ~~~~~~~~~~~~~~!!!!”

Dương Kiệt không kìm được biến sắc. Tuy không cho rằng những tia sét kia có thể khiến mình trọng thương hay thậm chí đánh tan nát cơ thể của mình ra. Nhưng nếu như để chúng đánh vào người, chắc chắn sẽ bị trầy da tróc vẩy, đau đớn vô cùng, anh ta tuyệt đối không muốn nếm thử thứ cảm giác tồi tệ đó.

Rầm ~~~ rầm ~~~~ rầm ~~~~ rầm ~~~~ …..!!! roẹt ~~~ roẹt ~~~ roẹt …..!!!

Sấm sét liên hoàn đánh thẳng vào bề mặt mỡ bụng, tựa như hình thành một giai điệu điệp khúc đầy chết chóc. Cái mỡ bụng lắc lư rung chuyển liên hồi như vẻ có thể sụp đổ vỡ nát ra bất kỳ lúc nào, Dương Kiệt đứng ở phía chỉ nhìn và nghe tiếng thôi cũng đã chảy đầy mồ hôi lạnh, nổi hết cả da gà.

Mẹ kiếp, không ngờ cái trận pháp Ngũ Lôi gì gì đó của lũ phế vật này đáng sợ như thế này. Khoan nói tới uy lực như thế nào, nhưng cái cảnh tượng bị sấm sét liên hoàn giáng thẳng vào đầu như thế này, ít ra khí thế của nó đã khiến Dương Kiệt có chút nhụt chí và chột dạ.

làm sao để thoát khỏi cái pháp trận quỷ quái này đây??

Dương Kiệt lập tức vận hành đầu óc lên mức cực độ, hy vọng nhanh chóng tìm ra phương pháp phá vỡ pháp trận của kẻ địch trước khi quá muộn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio