“Gia, không bằng để Bích Thủy khám bệnh cho Kiều chủ tử đi, người mau ra ngoài bồi hoàng ……….”
Bích Thủy cũng đi theo Duệ vương.
Duệ vương không nói gì, nhưng lại có tiếng cười ở phía sau lưng truyền đến, nàng quay đầu lại liền thấy người đó chính là Cảnh Thanh.
Cảnh Bình vốn thông minh, làm việc lại rất cẩn thận, cho nên lúc này đã lưu lại cùng Phương Minh tiếp đãi hoàng đế và đám người thái tử, lại phân phó Cảnh Thanh mang theo hòm thuốc của Duệ vương qua bên này để hỗ trợ.
Tuy nói ở trong phủ nô bộc rất nhiều, nhưng Cảnh Thanh từ nhỏ đã theo bên người Duệ vương, cho nên dù chưa luyện tập qua y thuật, nhưng cũng không đến mức quá thiển cận, ngược lại đối với việc bốc thuốc hắn lại rất thành thục.
Hắn bước vào dãy hành lang khấp khúc, nghe được lời Bích Thủy nói, liền cười nói: “Ngươi bà di này thật ồn ào quá đi.” (Bà di: Phương ngữ ý chỉ gái đã có chồng)
Bích Thủy sẳng giọng: “Cái gì mà gái đã có chồng, ta còn chưa xuất giá nha!”
“Ai nói không phải, ngươi là gia……….”
Mặt Bích Thủy đỏ lên, vừa nghe trong lòng liền trở nên vui vẻ, không ngại âm thanh lạnh lùng của Duệ vương ở phía trước truyền đến: “Cảnh Thanh, ngươi chờ ở ngoài này.”
Cảnh Thanh giật mình không dám đùa cợt nữa, cũng hiểu dù sao người ở bên trong phòng cũng là nữ nhân của Duệ vương, đương nhiên không tiện để hắn đi vào.
Tứ Đại Mỹ Nhân vì sốt ruột cho nên sớm đứng chờ ngoài cửa, lúc này nghe được lời Cảnh Thanh cùng Bích Thủy, không tránh khỏi nổi giận một chút.
Người ở bên trong còn bệnh, mà bọn hắn giờ phút này còn có thể ở bên ngoài nói chuyện đùa giỡn với nhau.
Nhưng có điều vì nhớ tới lời dặn dò của Kiều Sở trước khi hôn mê, cho nên liền ngay cả Tứ Đại tính tình ngày thường hay kích động cũng kiềm chế không ít, mặc dù tức giận một cước kia của Duệ vương nhưng cũng không dám nhiều lời cái gì.
Kiều Sở ngay cả khi thần trí mơ hồ như thế cũng gắng dặn dò các nàng một câu, có thể hiểu được ý tứ trong lời nói kia quan trọng tới cỡ nào.
Hai người cúi người hành lễ với Duệ vương, sau đó lại vội vàng cùng Duệ vương vào phòng.
Kiều Sở nằm ở trên giường nặng nề ngủ.
Duệ vương thản nhiên nhìn nàng một cái, sau đó bắt mạch cho nàng, lại phân phó Bích Thủy viết thang thuốc giao cho Cảnh Thanh đi sắc thuốc.
Bích Thủy vâng lời làm theo, lại nhìn đến Duệ vương sau khi phân phó xong vừa muốn đứng lên, nhưng tầm mắt lại rơi xuống vết cắt trên cổ Kiều Sở, lại dừng lại một lát.
Hắn phân phó nàng mang một ít băng gạc bên trong hòm thuốc đưa tới cho hắn, bàn tay to mở rộng cổ áo Kiều Sở ra, giúp Kiều Sở băng bó lại vết thương nơi cổ.
Vì thế, ngoại trừ vết thương kia ra, Bích Thủy còn có thể thấy rõ ràng những dấu hôn hồng hồng tím tím lưu lại trên cổ Kiều Sở, chính là dấu vết yêu thương kịch liệt!
Ngày hôm qua, sau khi Lang Lâm Linh từ phủ Hiền vương trở về, đến giờ dùng bữa trưa, thân phận của nàng là đại nha hoàn ở vương phủ cho nên chịu trách nhiệm chuẩn bị cơm canh đưa đến phòng ngủ của Duệ vương.
Lang Lâm Linh khi đó cũng gọi nàng lại cùng ăn, nàng liền lập tức từ chối, lúc ấy Lang Lâm Linh mới cười nói, bảo nàng cũng là nữ nhân của gia nên không cần khách khí.
Nàng mặc dù tâm cũng đố kỵ Lang Lâm Linh, nhưng rốt cuộc đối với gia thế của người ta nên sợ hãi, lại thêm Duệ vương đối với nàng ấy dường như rất sủng ái, mà giờ phút này nhìn thấy đối phương đối với mình tựa như có ý mượn sức, cho nên trong lòng nàng vui vẻ, từ chối vài lần rồi cũng ngồi xuống cùng Lang Lâm Linh ăn cơm.
Trong lúc dùng bữa, có một nha hoàn hầu thức ăn không cẩn thận làm ướt y phục của Lang Lâm Linh, nàng cũng không đợi Hương Nhi động thủ, liền giúp Lang Lâm Linh thay y phục.
Thời điểm cởi xiêm y ra, nhìn thấy trên cổ của nữ nhân kia có những vết xanh tím nhàn nhạt, mà lúc này nhìn đến những dấu vết trên cổ Kiều Sở kia màu sắc rõ ràng đến như vậy, hơn nữa phía dưới xương quai xanh lại càng nhiều hơn nữa…….Nghĩ đến trước đó Duệ vương sai nàng thay Kiều Sở nhặt giầy, cho nên lúc này trong lòng nàng không tránh khỏi càng thêm ganh ghét.
Tứ Đại Mỹ Nhân nhìn nhau, cũng đều đỏ mặt.
Lúc này chỉ thấy Kiều Sở hơi hơi nhíu mi, tay nàng đưa lên cầm lấy bàn tay của Duệ vương đang giúp nàng băng bó vết thương, có vẻ muốn đẩy ra, trong miệng mơ mơ màng màng nói gì đó.
Duệ vương trừng mắt nhìn nữ nhân không an phận kia, bàn tay to hung hăng bóp mạnh một cái, Kiều Sở trong lúc mê man liền kêu đau một tiếng, cũng ngoan ngoãn đình chỉ động tác.
Bích Thủy trong lòng cười lạnh, Kiều Sở, hắn nhất định sẽ không yêu ngươi đâu.
Duệ vương đột nhiên hơi cúi người lại gần muốn nghe thử xem Kiều Sở đang mơ màng nói cái gì, vừa nghe được mặt mày hắn liền trầm xuống, Tứ Đại Mỹ Nhân sợ hãi.
Vừa nãy chủ tử dặn các nàng tuyệt đối không được nói nàng lung tung, nhưng nàng cũng đừng nên trong lúc hôn mê lại tự mình đi nói lung tung những lời Duệ vương không thích nghe như vậy chứ?
Duệ vương khám bệnh cho Kiều Sở xong tất nhiên là sẽ đi, thời điểm cùng Bích Thủy ra tới cửa, hắn lại quay đầu nhìn Kiều Sở thêm một cái, đúng lúc hai người Tứ Đại Mỹ Nhân còn đang hoảng sợ, đã thấy khóe môi Duệ vương hơi nhếch lên tựa tiếu phi tiếu, nhưng không nói gì bước ra ngoài.
Tứ Đại vỗ đầu một cái: “Bị hắn dọa một trận như vậy làm ta cũng quên mất hỏi hắn bệnh tình của chủ tử rốt cuộc thế nào rồi?”
“Hắn không nói gì, đoán chừng có lẽ cũng không có gì quá xấu.” Mỹ Nhân ngữ khí than nhỏ một tiếng, lại cúi người ghé sát bên miệng Kiều Sở.
Tứ Đại liền gật gật đầu, hỏi: “Chủ tử nói cái gì vậy?”
Mỹ Nhân kéo chăn lên đắp cho Kiều Sở, khóe miệng cứng đờ: “Nàng nói, chuyện đả kích biết càng sớm càng tốt, lăn qua lộn lại đều là câu này.”
Tứ Đại sửng sốt: “Này là có ý tứ gì?”
Mỹ Nhân nhún nhún vai, tỏ vẻ không biết.
Tứ Đại tiếp tục sửng sốt, khóe miệng giựt giựt: “Ách, nhưng mà lời này tổng thể nói ra so với mắng Duệ vương còn tốt hơn nhiều, vừa rồi ta nhìn thấy biểu tình của Duệ vương, thật giống như là hắn đang cười vậy đó.”
Mỹ Nhân giúp Kiều Sở lau mồ hôi trên người, trong lúc hai người còn đang nói chuyện, đột nhiên bên ngoài có tiếng gõ cửa vang lên.
“Là người đưa thuốc tới sao? Nhanh như vậy, có thể uống được rồi sao?” Tứ Đại ngạc nhiên, đi tới mở cửa.
Ngoài cửa là tỷ muội Kiều Mi.
“Ngươi tới làm gì?” Tứ Đại lập tức cảnh giác hỏi.
Kiều Mi nâng mi, cười lạnh trách mắng: “Ta theo hoàng thượng cùng thái tử tới Duệ vương phủ một chuyến, đến thăm hỏi muội muội của mình cũng không được sao? Tứ Đại, ngươi còn không có tư cách cùng ta nói chuyện!”
“Tứ Đại, mời Thái tử phi vào.”
Tứ Đại ngẩn ra, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Kiều Sở lúc này đang dựa vào người Mỹ Nhân, mặc dù đôi mắt hơi nhắm lại, thần sắc mệt mỏi yếu ớt, nhưng cũng là đã tỉnh.
Tỷ muội Kiều Mi tiến vào phòng, Tứ Đại đóng cửa lại.
Kiều Mi từ từ nhìn về phía Kiều Sở, cười nói: “Bệnh thật sao? Ta còn tưởng là ngươi nhìn không được cảnh Duệ vương với Nguyên phi của hắn hôm nay lại mặt nên mới cố ý giả bệnh.”
Kiều Sở cảm thấy trong người cực kỳ khó chịu, nếu lúc nãy không có Tứ Đại cùng Kiều Mi tranh cãi ầm ĩ, nàng hiện tại hẳn là còn mê man.
Nàng hạ giọng nói: “Nhị tỷ, đưa cho ta đi.”
Kiều Dung tỏ ra kỳ quái, nhưng Kiều Mi lại nói: “Tam muội muội quả là thông minh.”
Nàng nói xong đi đến trước mặt Kiều Sở, từ trong lòng ngực lấy ra một cái bình sứ, mở nắp, đổ một viên thuốc ra lòng bàn tay.
Da thịt của nàng trắng như tuyết, còn viên thuốc nằm trong tay nàng lại một màu đỏ tươi như máu, nhìn lại quả nhiên xinh đẹp dị thường.
Tứ Đại Mỹ Nhân rùng mình, đoán không ra được vị công chúa này rốt cuộc muốn làm ra chuyện xấu xa gì.
Kiều Sở duỗi cánh tay ra, tiếp nhận viên thuốc trong tay Kiều Mi bỏ vào trong miệng, nuốt xuống.