“Kiều phi, thỉnh trở về.”
Nhìn thấy nàng đang bước lại gần, Trữ vương ngữ khí lạnh lùng nói.
Bội Lan nhìn nàng một cái, nhíu mi lại, giống như trách nàng là người không hiểu chuyện.
Phương Minh cùng Cảnh Bình cũng nôn nóng, đều liên tục nhìn nàng vài lần.
Tần Đông Ngưng có chút cảnh giác nhìn nàng: “Kiều phi tỷ tỷ, tỷ mau đi đi.”
Cảnh Thanh đơn giản hơn, gầm nhẹ với nàng: “Ngươi cút đi!”
Nàng nhìn thấy bộ dáng tức giận đến mức thở hồng hộc của Cảnh Thanh, lòng nàng lại thấy buồn cười, nhẹ nhàng nở nụ cười.
Trầm Thanh Linh mím môi, đuôi mắt xẹt qua lão Thiết.
Nhìn thấy Duệ vương đau đớn đến cùng cực, lão Thiết hận chính mình không thể chịu đau giúp hắn được, lúc này nhìn thấy ánh mắt của Trầm Thanh Linh liền đứng thẳng dậy, nói: “Kiều chủ tử, mời ngươi ra ngoài!”
Tông Phác trầm giọng nói, Thiết thúc, đem Kiều phi ra ngoài đi.
Kiều Sở liếc mắt nhìn hắn, cước bộ vẫn không ngừng, Tông Phác nhướn mày, đã thấy nàng đi đến trước mặt mọi người, dừng lại.
Kiều Sở dừng lại liền đứng bất động ở đó, thản nhiên nhìn Duệ vương đang dựa trên chiếc giường.
Hắn cũng không rảnh đi để ý nàng, hay đúng hơn là hắn không cần phải mở miệng đuổi nàng, bởi vì mỗi người ở đây đều đang muốn đem nàng tống ra ngoài.
Hắn trừng mắt nhìn nàng một cái, lập tức lại đóng chặt mắt lại, khóe môi không ngừng có máu tươi chảy ra….
Nàng cũng lạnh lùng nhìn thoáng qua chân của hắn, hai chân của hắn đang run rẩy nhè nhẹ, nàng biết hắn đã đem độc bức tới trên đùi.
Chắn trước mặt nàng là bàn tay to của lão Thiết.
Nga, tới bắt nàng nha.
Nàng cười lạnh, nàng là nữ nhân của hắn, mà nô bộc của hắn lại dám đánh nàng, đó là vượt quá bổn phận rồi.
Đương nhiên, hắn cũng không thèm quan tâm đến chuyện đó.
Cho dù trước kia hắn để ý chuyện thái tử ngày đó chạm qua nàng, nhưng kỳ thực hắn không yêu nàng, cũng không cùng nàng quan hệ gì, chẳng qua lúc đó hắn cảm thấy nàng rất bẩn.
“Ngươi nếu muốn hắn bị tàn phế thì cứ đánh ta.” Nàng cũng không thèm nhìn mặt lão Thiết, khẽ cười nói: “Ta có thể cứu được hắn, như thế nào, không ai tin sao?”
Bàn tay của lão Thiết đột nhiên cứng lại giữa không trung, gương mặt gồ ghề xấu xí của hắn giống như trương rộng ra, kinh ngạc nhìn nàng.
Thần sắc mọi người nháy mắt liền thay đổi, vẻ mặt như không thể tin nhìn nàng.
Trầm Thanh Linh mạnh mẽ nghiêng đầu nhìn về phía nàng, lạnh lùng nói: “Tam công chúa, ta nói một lần cuối cùng, thỉnh ngươi trở về! Nếu không, đừng trách ta không niệm tình ngươi là nữ nhân của Kinh Hồng! Khiến cho người khác phải động thủ cũng không phải là chuyện vẻ vang gì.”
Kiều Sở giống như nghe được chuyện gì buồn cười, khóe môi giương lên: “Trầm tiểu thư, nếu không cái gì…? Đó là nam nhân của ngươi, không phải nam nhân của ta, vả lại cho tới tận bây giờ hắn cũng chưa từng xem ta là nữ nhân của hắn, ngươi ở đây nổi nóng cái gì? Ngươi có tin hay không cho dù có người đến đem ta đi, hắn cũng sẽ không một chút nhíu mày?”
Trầm Thanh Linh biến sắc, mọi người cũng đều cả kinh, không ai ngờ rằng nàng lại dám nói ra những lời phản nghịch trắng trợn lớn mật như thế.
Trên giường, Duệ vương mạnh mẽ mở choàng mắt ra, mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt, Trầm Thanh Linh căn bản đang ở trong lồng ngực của hắn lại bị hắn nhẹ nhàng buông ra, còn Kiều Sở vốn đang đứng cách hắn vài ba bước lúc này đã bị Duệ vương tóm được.
Bàn tay to túm lấy cổ áo của nàng, lửa giận trong mắt đầy vẻ ngoan lệ.
Nếu nói là hắn đối với Trầm Thanh Linh vừa rồi là lãnh tiếu, lúc này đối với Kiều chủ tử còn lại chỉ hoàn toàn là lửa giận.
Động tác này chỉ trong một cái chớp mắt, nhưng không một ai dám tiến lên can ngăn hay khuyên nhủ cái gì.
Cảnh Bình nghĩ Duệ vương cơ hồ chưa từng nổi giận đến mức như vậy.
Nếu như nói, trong địa lao đêm đó, khi Duệ vương ép Kiều Sở nuốt đoạn hồn hàn lan cũng có tức giận, nhưng sự tức giận không chân thật như lúc này, thời điểm Trầm Thanh Linh rời đi, hắn còn thấy khóe môi Duệ vương nhếch lên thành hình vòng cung, mà hiện tại, Cảnh Bình có một loại cảm giác mãnh liệt là Duệ vương quả thật đang rất tức giận…Ngay khi Kiều Sở nói cho dù có người đến đem ta đi, Duệ vương tựa hồ có thể không chút do dự mà giết chết Kiều Sở, lại không thể dễ dàng tha thứ cho lời nói này của nàng.
Duệ vương tức giận như vậy hình như đã có hai lần, nhưng lần thứ nhất có chút mờ nhạt, mờ nhạt đến mức làm cho người ta dễ dàng quên đi mất.
Đôi khi trí nhớ chính là như vậy.
Có những người, có những việc ngươi cho là chính mình sẽ nhớ rất rõ, hoặc nghĩ đến mình sẽ nhớ rất rõ, nhưng không ngờ trong một thời khắc đơn giản nào đó trong cuộc sống chúng nó lại đột nhiên tan biến thành mây khói, sau đó, ngươi muốn nhớ lại, cố gắng lục lọi tìm kiếm trong trí nhớ, nhưng cái ngươi nhớ được cũng chỉ là một chút hình ảnh mơ hồ.
Nhưng có những người lẫn những việc ngươi cho là ấn tượng rất mờ nhạt, cũng không nghĩ tới sẽ ghi nhớ, nhưng ngược lại ngươi lại nhớ rất rõ ràng.
Một thứ quá mức bình thường, nhưng không hiểu sao lại nhớ rất rõ.
Không biết là vì cái gì.
Tựa như có một vài chuyện của chủ tử hắn, hắn cũng cho là mình không nhớ rõ, lúc này đột nhiên lại nhớ tới.
Đó là trong đêm tân hôn đó, khi Kiều Sở cười nói để hai tỳ nữ của nàng sang phòng ngủ cách vách mượn ít canh bách niên hảo hợp bách tử thiên tôn trở về, Duệ vương lúc đó đã nổi giận với hai vị hỉ nương kia.
Có lẽ xác thực mà nói, tình huống kia cũng là một tình huống dở khóc dở cười.
Nhưng đối với Duệ vương như vậy cũng là tốt.
Hắn từ nhỏ đã đi theo vị thiếu chủ này, người nam nhân này trước nay vẫn luôn thâm trầm cơ trí, trước mặt người ôn nhuận như ngọc, sau lưng người nghiêm cẩn ngoan lệ, nhưng kỳ thật hắn cũng rất quái gở.
Mà Kiều Sở đêm đó cũng là người kỳ quái, không rõ là vô tình hay cố ý náo động tiệc vui.
Tuy rằng hắn cùng nữ nhân này giao tình không sâu, nhưng hắn cảm giác kia không giống như tính cách của nàng.
Dường như nàng muốn náo động làm ra một cảnh gà bay chó sủa như thế để giải sầu, tựa hồ nàng quả thực rất tịch mịch, cho nên muốn làm một cái gì đó để lưu lại làm kỷ niệm, sau đó lại trở về bình tĩnh như ngày thường.
Nàng không đẹp, nhưng đêm đó, ánh mắt lại có chút long lanh phát sáng.
“Kiều Sở, ngươi muốn chết?”
Thanh âm lạnh lẽo của Duệ vương vang lên đánh gảy suy nghĩ của hắn, Cảnh Bình ngăn lại Cảnh Thanh đang phẫn nộ đứng một bên.
Kiều Sở liếc mắt nhìn cánh tay to lớn đang tóm lấy cổ nàng, ở một chỗ da thịt trên cánh tay có thể thấy được một vết cắn sâu thật nhỏ.
Là bị đồng tâm cổ cắn.
Nàng đột nhiên nhớ tới một câu: la đới đồng tâm kết vị thành, giang đầu triều dĩ bình ¹.
Theo bản năng nàng vươn một ngón tay ấn mạnh vào vết cắn trên cánh tay hắn.
Duệ vương kêu lên một tiếng đau đớn, Bội Lan cùng Tần Đông Ngưng kinh hô.
Tròng mắt hắn hung ác phẫn nộ nhìn nàng, bàn tay to xiết chặt cổ nàng.
“Nga, thì ra ngươi cũng biết đau nha? Không phải mới vừa nãy anh hùng lắm sao?” Nàng chịu đựng yết hầu bị xiết chặt, sắc mặt đỏ bừng, nhưng vẫn ha hả cười, nhìn thấy gương mặt hắn gần trong gang tấc, nàng mạnh mẽ ghé sát mặt vào hắn.
Môi không hề báo trước một tiếng dán vào môi hắn, hơi hơi mút một chút, sau đó khẽ tách ra.
Dẫn đầu kêu lên một tiếng kinh sợ tựa hồ là Tông Phác cùng Trầm Thanh Linh….Lập tức sau đó liền không biết là ai truyền tới một tiếng hút không khí.
Đám người đứng xung quanh chỉ nhìn thấy một hạt châu nhỏ trong suốt bay từ trong miệng Kiều Sở ra, đáp xuống trên đôi môi tái nhợt huyết mị đẹp đẽ của Duệ vương.
Cái hôn nhàn nhạt vừa rồi chính là lúc Duệ vương đang hơi hơi há miệng ra, cho nên hạt châu kia giống như có linh tính lập tức liền trợt tiến vào trong miệng của hắn.
Yết hầu của hắn khẽ động, bất ngờ không kịp đề phòng đã đem hạt châu nuốt vào.
Không thèm để ý đến ngọn lửa đáng sợ trong mắt nam nhân, Kiều Sở thừa thế hung hăng đẩy hắn ra, thân thể lùi về phía sau lảo đảo mấy bước, ngay thời điểm mọi người đều đang kinh ngạc nhìn, nàng liền lấy từ trong người ra một chiếc khăn tay, dùng sức lau lau đôi môi cánh hoa, sau đó đem khăn tay ném xuống mặt đất, xoay người đi.