Kia đúng là thanh âm của Kiều phi…
Liền sau đó có một nữ tử trang phục nha hoàn thần sắc kinh hoảng từ bên trong doanh trướng bước ra, nàng cắn răng dậm chân một cái, xong lập tức thất tha thất thểu rời đi.
“Tất cả lui ra ngoài một trăm thước đi.
Còn có, bổn vương không thích kẻ nhiều lời, cũng tất có biện pháp biết được kẻ nào đã nói cái gì, các ngươi đã hiểu chưa?”
Thanh âm của Duệ vương thản nhiên đè lên thanh âm của Kiều phi, đem giọng nói của nàng dập tắt hoàn toàn.
Giọng nói kia chứa đầy sát khí…Đám người lập tức im lặng thối lui ra ngoài một trăm thước.
Ánh đèn dầu khẽ lay động, Kiều Sở lùi sát vào bên trong mép giường lạnh như băng, trên người sớm một thân chật vật, y phục hỗn độn…Nàng kéo chăn đệm qua che lên người, cắn răng nhìn nam nhân vẫn đứng ở phía trước giường, cả người tỏa ra một cỗ hơi thở lãnh liệt đầy nguy hiểm…
Nàng cười lạnh, bộ dáng hiện tại của hắn thật cũng chẳng được hoàn mỹ giống như thanh âm của hắn, hắn cùng nàng giống nhau đều là một thân chật vật.
Vừa rồi thời điểm tiến vào trong trướng hắn liền đem Tứ Đại đuổi ra ngoài, sau khi nàng bảo Tứ Đại rời đi rồi…hắn lập tức liền đem nàng áp đến bên giường, động thủ cởi áo hồ cừu của nàng ra, nàng cũng không chịu thua chống trả hắn kịch liệt…Trong quá trình chinh phục lẫn bị chinh phục, nàng đã hung hăng tặng hắn mấy cú đá vào bụng, đem mặt nạ sắt của hắng hất văng xuống dưới đất, hai bàn tay cào vào mặt, vào cổ, vào tay hắn…Lúc này trên khuôn mặt tuấn mĩ của hắn có những vết trầy xướt vẫn còn nhàn nhạt lưu lại vết máu.
Ở cổ hắn cũng có, chỉ cần là chỗ da thịt lộ ra ngoài quần áo là liền bị nàng ra sức dùng tay bắt, cấu, cào.
Hắn nên tự mình cảm thấy may mắn là nàng không có thói quen nuôi móng tay dài, mười ngón tay đều là móng tay cùn, nếu không những vết thương lúc này của hắn tuyệt không có nhẹ đến như vậy, nàng quyết định, về sau nhất định phải dưỡng móng tay dài!
Rồi lại lập tức nhớ tới, nàng rất nhanh sẽ rời đi rồi, dưỡng cái gì mà dưỡng!
“Cào đủ chưa?”
Hắn lạnh lùng hỏi, ánh mắt chăm chú nhìn vào một chỗ trên người nàng còn chưa có được chăn đệm che lại__là cái cổ tuyết trắng của nàng.
Nàng nhìn thấy yết hầu của hắn nhẹ nhàng động, dường như là đang nuốt nước miếng, con ngươi màu đỏ trong mắt đang chăm chú nhìn nàng dần dần chuyển thành màu vẩn đục, nàng bất giác nắm chặt lấy đệm chăn…Kỳ thật nàng cũng không muốn chống đối lại hắn, nàng sợ hắn sẽ vì vậy mà giận đó đánh mèo lên Hạ vương, sợ hắn đem chuyện lúc đó ra truy vấn không buông tha.
Cho nên lúc hắn thô bạo ôm nàng rời khỏi khu đi săn nàng cũng không có phản kháng, lại càng không dám liếc mắt nhìn Hạ vương dù chỉ là một cái.
Nàng biết được lúc này đây hắn có bao nhiêu phẫn nộ.
Nhưng hắn vì sao lại có thể đem lửa giận trút lên trên người hai gã hộ vệ một cách dễ dàng đến như thế, nhẫn tâm đến như thế, tàn bạo hủy đi hai mắt của bọn họ…Nàng thật sự không có cách nào đi bảo trì bình tĩnh được nữa, lại càng ghét bị hắn đụng chạm, chỉ có thể cùng hắn đối kháng.
“Không đủ, không đủ, không đủ, ngươi đã hài lòng chưa?” Nàng run giọng cười lạnh: “Ngươi vì sao phải làm như vậy! Ngươi muốn phát tiết có thể tìm đến ta! Đó là mắt, Thượng Quan Kinh Hồng, đó là mắt, ngươi con mẹ nó ngươi chính là một cái người điên!”
Duệ vương nhìn chằm chằm vào nàng, vươn tay lau đi nước bọt dính trên mặt, ngón tay dài phóng tới trước mặt thoáng nhìn, trên ngón tay còn lưu lại chút vết máu, thanh âm hắn khàn khàn từng chữ từng chữ thoát ra qua yết hầu: “Được, ta liền phát tiết cho ngươi xem!”
Kiều Sở nhận thấy ánh mắt hung lệ của hắn xẹt qua áo hồ cừu nằm ở bên mép giường, lòng nàng cả kinh, lập tức không chút suy nghĩ liền xông về phía trước muốn chụp lấy áo hồ cừu.
Nhưng hắn lại nhanh hơn nàng, cánh tay dài đã vươn ra tóm lấy áo hồ cừu, hung hăng ném nó xuống mặt đất, trên môi xẹt qua một tia cười lạnh, mâu quang tối sầm lại, nàng đã bị hắn áp xuống dưới thân.
Trong con ngươi đen của hắn hằn lên những tơ máu giống như quỷ muốn đòi mạng, có lẽ là hắn đã sớm đoán được hành động của nàng, trực tiếp nhảy qua ngồi lên trên người nàng, kiềm chặt lấy hai chân nàng, một tay tóm lấy hai tay của nàng cố định trên đỉnh đầu, một tay còn lại thô bạo xé y phục của nàng.
Không phải là cởi, là xé.
Kiều Sở không có cách nào tránh thoát khỏi hắn, nàng không đủ khí lực đi chống cự, chỉ có thể bất lực nghe thanh âm vải vóc yếu ớt bị bàn tay to dùng sức xé rách.
Rất nhanh, thân thể trần trụi đã hiện ra trước mắt hắn, hắn thở hổn hển, không nói một lời cúi người ngoan lệ đến trước ngực nàng, ở một bên dùng sức hút liếm cắn.
Hắn thô bạo hôn lên vết sẹo hồng nhạt trước ngực, hôn lên vết thương trên vai nàng, bàn tay to cầm lấy một bên kia dùng sức nhào nặn.
Nàng liều mạng chống cự vặn vẹo thân mình, nàng biết hắn muốn làm cái gì, nàng không có biện pháp cùng hắn đi làm cái loại sự này, nàng không muốn.
Nàng ra sức giãy dụa, nhưng cũng rất nhanh liền hoảng hốt giật mình, nàng cảm nhận được phân thân nóng rực cứng như sắt của hắn đã để ở nơi đó của nàng.
Hắn lại càng thêm thô bạo điên cuồng, thân thể hơi hơi tách ra khỏi người nàng, tách hai chân của nàng ra, đem hạ thân của nàng gắt gao ngăn chận, bàn tay to vốn đang chế trụ tay nàng cũng buông ra, một tay thoát cởi bao khố của nàng, còn một tay đi thoát cởi bao khố của chính mình.
Kiều Sở bi phẫn khuất nhục đến mức thở phì phò, hai tay vừa được thả ra lập tức vung lên tát cho hắn một cái, cào cấu cánh tay hắn, cào cấu lên người hắn, nhưng hắn mặc kệ nàng, hai mắt sung huyết chỉ nhìn chằm chằm nàng, giống như muốn đâm xuyên qua người nàng một lỗ thủng.
Nàng không biết rốt cuộc là hắn đang nghĩ cái gì, vì sao hắn thậm chí còn không thèm điểm huyệt đạo của nàng, để mặc cho nàng đánh hắn cào hắn, mà hắn đến hừ cũng không thèm hừ một tiếng, chỉ thở phì phò thẳng cho đến khi đem trở ngại giữa hai người toàn bộ đều trút bỏ xuống dưới.
Một mảnh lạnh lẽo truyền tới từ chỗ bắp đùi, Kiều Sở một trận tuyệt vọng, nàng cảm nhận được vật cứng rắn kia đã để ở lối vào nơi đó của nàng, nàng biết, nàng đã không thể nào ngăn được hắn nữa, rốt cuộc nàng mất hết dũng khí cùng hắn chống cự, hai tay tuyệt vọng vô lực buông xuống hai bên sườn.
Lúc này trong đầu nàng chỉ còn một ý niệm duy nhất: hoặc là nàng chết, hoặc là nàng đi.
Nếu nàng có thể rời đi, nàng tuyệt đối sẽ không bao giờ quay trở lại nữa, nàng quá mức mệt mỏi rồi…Sau khi đến cái thế giới này nhẫn nhịn chịu đựng tám năm, sau hai lần nàng bị hắn suýt đưa vào chỗ chết, lúc này, tất cả niềm tin của nàng, tất cả niềm tin thật quá mức buồn cười của nàng toàn bộ đều đã sụp đổ rồi.
Cảnh báo: Sau đây là cảnh có H tế nhị không che, đề nghị khán giả nên cân nhắc trước khi xem.
( ° △ °!!!)
Thân thể run lên, hạ thân đã bị xỏ xuyên qua, hắn nhanh chóng mãnh liệt tiến vào, sau đó lại lập tức rút ra, rồi lại lấy tốc độ nhanh hơn một lần nữa tiến vào…Vật thô ráp nóng rực kia từng chút từng chút một ma sát ở một nơi sâu nhất, thân thể nàng cũng từng trận từng trận bị hắn va chạm, hai tay nàng gắt gao nắm chặt lấy đệm chăn…Nhưng trong lúc khuất nhục như thế này, thật không biết vì sao lại vẫn có thể giống như lần đầu sinh ra một chút khoái cảm, trong bụng lấp đầy cảm giác tê dại đến nóng rực, khiến cho nàng trong lúc thống khổ mà vẫn có thể cảm thấy khoái hoạt đến mức có thể chết đi được.
Hắn vẫn hung ác nhìn chằm chằm ánh mắt của nàng, mí mắt cũng không thèm nhúc nhích, rồi thân thể hắn tựa như cũng giống nàng cũng cảm nhận được cực hạn của khoái hoạt, gương mặt tuấn mĩ hơi hơi nhăn lại, thanh âm thô dát bình tĩnh một lần kêu lên cái tên của nàng.
Rốt cuộc, nàng đã muốn nhẫn nhịn không được nữa cái cảm giác phản bội lại lý trí đang lấp đầy bụng, thân thủ chậm rãi buông đệm chăn ra, bản năng quẫn bách đi sờ soạng lung tung, đột nhiên, da thịt chạm phải thứ gì đó lạnh lẽo, nàng đụng đến một cái từ bát.
Có lẽ là thời điểm hai nha hoàn của Hạ vương mang thức ăn đến cho nàng đã lưu lại, ai biết được.
Đuôi mắt rõ ràng nhìn thấy khóe môi của hắn hiện lên một tia chê cười thật sâu, cũng không trốn không tránh, bĩnh tĩnh chờ đợi nàng ngốc nghếch tập kích.
Nàng ảm đạm cười, nắm chặt lấy từ bát hướng một phương hướng hung hăng xao đi…
Thời điểm trong cơn đau thống khổ, tầm mắt chậm rãi trở nên mơ hồ, nàng tin tưởng, nàng lần đầu tiên nhìn thấy trong mắt Thượng Quan Kinh Hồng hiện lên một loại thần sắc phức tạp: hoảng đau.