Lúc ấy, thâm tâm Duệ vương sao có thể không muốn cùng Hạ vương động thủ?
Hắn tuyệt đối là muốn, nhưng hắn không thể làm như vậy!
Bởi vì lúc đó, mặc dù là bọn họ đang ở trong khu đi săn, nhưng nơi đó không cách xa doanh trướng là mấy, vì vậy một khi đánh nhau tất sẽ đánh động ra bên ngoài, khiến người khác biết được thì sẽ là cực kỳ phiền toái.
Hạ vương thân là hoàng tử cho nên hoàng đế nhất định sẽ bảo hộ, nhưng phi tử không khiết, khi ấy Kiều Sở chính là mắc phải tội lớn!
Xem ra, Duệ vương mặc dù yêu nhất là Thanh Linh cô nương, nhưng đối với Kiều Sở quả thật đã muốn động tình rồi, đã không còn đơn thuần là quan hệ đến giao tình giữa cố nhân nữa rồi….
Chính là, đối với mối quan hệ khó nói rõ giữa Duệ vương và Kiều Sở, trong lòng hắn không hiểu sao vẫn cứ luôn tồn tại một cái loại tâm tình đè nén cổ quái khó biểu đạt thành lời, tổng cảm giác như cuối cùng sẽ có người nào đó phải biến mất, có người nào đó phải chịu tổn thương, thậm chí ảnh hưởng đến cả ngàn người vạn người….Cảm giác này quả thật rất kỳ lạ, bởi vì theo như tính cách của Duệ vương thì chuyện đó tuyệt đối là không thể, nhưng cái loại cảm giác này mãnh liệt đến mức tựa như sức mạnh có thể hủy thiên phúc địa.
Ánh mắt của hắn lợi hại, rất nhanh đã nhìn thấy Duệ vương cùng Phương Minh từ bên trong doanh trướng dùng chung của đám người bọn hắn đi ra, trên tay Phương Minh hình như đang cầm một cái gì đó, dường như là đang chuẩn bị quay về doanh trướng của Kiều Sở, hắn khẽ cười khổ, vội vàng xoay người rời đi.
Bên trong doanh trướng Kiều Sở.
Miệng vết thương của Kiều Sở vẫn còn rất đau, nàng vỗ về cái đầu đang muốn tiếp tục đi ngủ, đột nhiên cảm giác trên môi hơi ngưa ngứa, nàng mông lung mở mắt ra, chỉ thấy trước mắt đổ xuống một cái thân ảnh thật cao lớn.
Đối phương tựa hồ như vô ý va chạm, lập tức lui về sau từng bước, nàng nhất thời cũng cảm giác trên môi thoải mái hơn, lòng có chút không kiên nhẫn, nhíu mày, nửa tỉnh nửa mê nói: “Đi đi đi, đừng phiền ta.”
Đáp lại nàng là một tiếng hừ nhẹ.
Nàng cũng không thèm để ý tới, nhắm mắt lại, tay đột nhiên bị người có chút thô lỗ nắm lấy hất vào bên trong, rất nhanh lại nghe thấy thanh âm rất nhỏ giống như gạch ngói vỡ xẹt qua mặt đất truyền đến.
Nàng đang muốn ngủ, lại bị thanh âm kia quấy rầy, trong lòng không khỏi bực bội khó chịu.
Vừa rồi mặc dù không nhìn rõ nhưng thâm tâm nàng tự nhiên cũng rõ người nọ là ai, trừ bỏ hắn thì có thể là ai? Hắn nói hắn ra ngoài phân phó trù nương chuẩn bị thức ăn, phân phó xong trở về còn không chịu lên giường ngủ, thật không biết là đang làm cái quỷ gì làm phiền nhiễu phá hủy giấc ngủ của nàng…
Nàng chịu đựng cơn buồn ngủ gắng sức mở mắt ra nhìn, ánh sáng từ ngọn đèn dầu đem thân anh nam nhân chiếu thành một cái bóng thật dài in lên mặt đất, người hắn hơi nghiêng qua một bên, trong tay cầm một cái chổi, hắn…..
…Quét rác?!
Nàng sửng sốt tỉnh cả ngủ, lập tức có chút hiểu được, hắn là đang quét dọn đống mảnh vụn từ bát vương vãi trên mặt đất.
Nhìn hắn lúc này đem mảnh vụn tấp gọn vào một bên, vẻ mặt giống như khá là hài lòng nhìn thành quả của chính mình trên mặt đất, sau đó mới đem cái chổi ném qua một bên.
Bệnh thần kinh, quét nhà thì có cái gì hay mà phải cao hứng đến như vậy!
Nhìn thấy hắn chuẩn bị quay người, nàng chạy nhanh nhắm mắt lại.
Cảm giác mép giường hơi trầm xuống, dường như là hắn vừa ngồi xuống, tiếp theo là thanh âm xoàn xoạt vang lên, nàng lại ngẩn ra, kia tựa hồ là thanh âm mặc giày….
Nhưng mà, hắn vừa rồi không có mang giày lại cứ thế đi ra ngoài, rồi lại không có mang giày mà đi quét rác, nói vậy hiện tại hắn mang giày là đang muốn đi đâu…
Tuy rằng mấy việc đó cũng chẳng quan hệ gì đến nàng, nhưng nàng vẫn có chút giật mình, bất giác mở mắt ra.
Ánh mắt vừa vặn dừng lại trên tay của hắn….Hắn nghiêng người ngồi, hơi hơi cúi người, đúng là đang mang giày, bàn tay linh hoạt đảo qua lại, mu bàn tay sưng đỏ đập vào trong mắt nàng.
“Thượng Quan Kinh Hồng”
Liếc mắt nhìn đống mảnh vụn từ bát trên mặt đất, lại nhìn thấy hắn đang chuẩn bị đứng dậy, nàng hơi đắn đo một chút, rốt cuộc vẫn là mở miệng gọi hắn.
Duệ vương tựa hồ hơi chấn động, lập tức quay người lại, nhẹ giọng nói: “Tỉnh rồi? Nghỉ ngơi thêm một chút nữa đi, ta đã sai người đi chuẩn bị thức ăn…”
Hắn với nàng trước nay khi nói chuyện, luôn luôn là khuông nhân khuông dạng (nói chuyện phi thường có lễ phép), có thể nói là coi như là đả kích đối phương, có khi nào dùng qua cái loại ngữ khí giống như vừa rồi___
“Tay ngươi, không băng bó không bôi dược cũng không thấy đau sao?” Nàng cũng không muốn cùng hắn nói quá nhiều, trực tiếp đánh gảy lời hắn.
Ánh mắt Duệ vương cổ quái trừng mắt nhìn nàng, nàng lại càng thêm không kiên nhẫn trong lòng, đảo mắt một lượt, tay sờ soàng bên cạnh giường quơ được cái hòm thuốc.
Hòm thuốc này là trước đó khi hắn thay nàng rút tên đã dùng qua, đến giờ vẫn còn để ở đây, thật đúng là gắn với vận rủi của nàng mà.
Nàng cũng không một chút khách khí trừng mắt nhìn lại hắn, thò người ra ngoài tháp biên, kéo bàn tay bị thương của hắn tới gần, thanh âm bình tĩnh nói: “Dùng loại thuốc mỡ nào mới được?”
“Ba” một tiếng, nàng sửng sốt cả người, nhìn thấy cái hòm thuốc rất nhanh đã bị người mở ra.
Cái quỷ gì thiếu gia bệnh! Nam nhân này ngày thường một bộ khó gần, lúc này xem ra là có người hầu hạ cho nên động tác cực kỳ nhanh, lập tức đem hòm thuốc mở ra, lôi từ bên trong ra một cái bình sứ cùng với đống băng gạc.
Nàng không biết tại sao hắn lại tự mình đi quét mảnh vụn từ bát, nhưng ít nhất khi nàng bước xuống dưới sẽ đỡ phải sợ mảnh vỡ cắt qua chân.
Lúc này nàng thay hắn xử lý vết thương cũng coi như là trả nợ cho hắn đi.
Nàng nhàn nhạt nghĩ, liếc mắt nhìn băng gạc trên tay hắn đã được nàng tỉ mỉ cột thành một cái nơ bướm, sau đó đẩy tay hắn ra, xoay người lại tiếp tục ngủ.
Mặc dù không nhìn, nhưng tổng vẫn cảm giác được có một đạo ánh mắt buộc chặt dán lên lưng nàng.
Sau một lúc lâu nàng mới nghe hắn thản nhiên nói, ta đi bàn chút việc, lát nữa sẽ trở lại.
Nàng nhẹ nhàng “Ân” một tiếng, cũng không lưu tâm nhiều..Hắn đi gặp ai, hắn làm cái gì, tất cả đều cùng nàng không quan hệ.
Đầu tóc hơi ghì xuống, là bị bàn tay ai đó vỗ vỗ lên, sau đó mới nghe tiếng bước chân đi xa…….
“Hương Nhi, ngươi ra ngoài nhìn xem đã xảy ra chuyện gì, sao ta nghe có tiếng động truyền đến.”
Lang Lâm Linh hung hăng hất chăn ra, lập tức ngồi dậy.
Nàng nhìn sang chỗ nằm trống bên cạnh, đêm nay Duệ vương không đến, chỉ có Hương nhi ở lại hầu hạ trong doanh trướng của nàng.
Hương nhi đang nằm ở tiểu tháp trong trướng, nghe được ngữ khí của chủ tử có vẻ rất không hài lòng, trong lòng cả kinh vội vàng “Vâng” một tiếng, sau đó vội vã mang giày vào.
Liêm trướng đột nhiên bị người xốc lên, nàng giận dữ mắng: “Là ai ăn gan hùm mật báo, chưa thông truyền một tiếng đã dám tự tiện xông vào, có biết đây là doanh trướng của ai không, là Duệ vương Nguyên phi nương nương…….”
Lời nàng nói còn chưa dứt, liền đã bị Lang Lâm Linh vội vàng đánh gảy: “Câm miệng!”
Nàng sửng sốt nhìn lại, mới lập tức phát hiện, người vừa tiến vào chính là Duệ vương và Phương Minh.
Nàng cả kinh, vội vàng quỳ xuống nhận sai, đã thấy Lang Lâm Linh ở một bên lên tiếng nghênh đón Duệ vương, hơi sẳn giọng hỏi: “Sao gia lại tới đây? Nàng ấy đang bị thương, hoàng thượng lại đang quan sát, người lẽ ra nên ở bên kia bồi nàng ấy thêm một chút nữa mới phải.”
Lang Lâm Linh nói xong, Phương Minh cấp cho nàng cái lễ, nàng có hơi dồn dập gật gật đầu, nhưng kỳ thực trong lòng đã sớm trầm xuống.
Duệ vương từ nãy giờ vẫn chưa có lên tiếng, từ lúc hắn tiến vào, nàng nhìn thấy hắn từ đầu mày tới cuối mắt đều mang một cỗ chìm lệ.
Lúc này, hắn tiến tới gần nàng, thân thủ đem nàng ôm vào lòng, dìu nàng đến cùng ngồi xuống giường, nhưng như cũ vẫn không có lên tiếng.
Lòng nàng càng thêm bất an, bộ dáng này của Duệ vương nàng quả thật chưa từng gặp qua bao giờ, xưa nay hắn đối với nàng vẫn là một bộ ôn nhu điềm tĩnh.
Nàng còn đang nghĩ ngợi trong lòng, đột nhiên liêm trướng lại một lần nữa bị người xốc lên.