Phi Ngã Khuynh Thành Vương Gia Muốn Hưu Phi

chương 189

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nếu không phải Duệ vương đang nắm chặt tay nàng thì quả thật nàng đã làm nước canh sánh cả ra ngoài.

Kiều Sở giật mình, quả nhiên nhìn thấy ánh mắt hắn tối sầm lại, khóe môi hiện lên một tia cười lạnh.

Hắn cũng không hề nói gì, hai mắt chỉ nhìn chằm chằm vào nàng.

Nàng nghĩ nàng tuyệt đối không thể để hắn thương tổn đến Hạ vương!

Đem bát canh đặt xuống giường, nàng thấp giọng nói: “Theo ta lại đây.”

Nàng nói xong liền cố gắng chịu đựng đau đớn trên người, bước xuống giường mang giày vào, đột nhiên trên lưng liền căng thẳng, thân mình đã bị người chặn ngang, thanh âm trầm thấp của hắn vang lên bên tai nàng: “Đi đâu?”

Nàng giơ ngón tay chỉ chỉ hướng trướng khẩu.

Duệ vương trầm mặc một lát, sau đó ôm nàng đi tới trướng khẩu.

Trong lòng nàng nghĩ tới nam nhân một thân kiêu ngạo đang đứng bên ngoài liêm trướng, thâm tâm không khỏi cười khổ, ngoài miệng lại nói: “Gia, ngươi có thể ra ngoài gặp Cửu gia một lát được không? Còn ta hiện tại chỉ muốn nghỉ ngơi một chút, không tiện ra gặp khách.”

“Oh, vậy mà bổn vương cứ tưởng Kiều phi cùng Cửu đệ giao tình sâu đậm, Cửu đệ đến chơi cũng thật là vừa lúc.” Duệ vương buông nàng ra, để cho nàng tựa vào trước ngực chính mình.

Hắn thản nhiên nói xong, ánh mắt có chút xao nhãng tựa như trong lòng đang tính toán suy tư cái gì.

“Thứ cho Kiều Sở không thích phần ngoan cười này của gia, ngươi biết ta…vốn không ưa gì hắn, hắn là một kẻ bản tính kiêu ngạo, chỉ là, có một số việc đối với ta thì hắn có chút tác dụng, cho nên ta không thể không đi xu nịnh hắn………Ngươi thay ta ra ngoài ứng phó với hắn, được không?”

Tâm nàng thật sự rất đau, lại thật không ngờ chính mình vẫn có thể nói ra những lời tàn nhẫn kia một cách thản nhiên như thế, thậm chí nói xong một câu cuối cùng, ngữ khí bên trong tựa như còn tỏ vẻ rất không hài lòng…Duệ vương thật sâu chăm chú nhìn nàng, không nói thêm cái gì lập tức vén liêm trướng bước ra ngoài.

Hắn vừa bước ra ngoài, hai chân của nàng lập tức liền mềm nhũn, cả người run rẩy tựa vào chiếc ghế bên cạnh, chỉ nghe một đạo thanh âm từ bên ngoài truyền đến: “Bát ca, tiểu Cửu lo lắng…..đến thương thế của Bát tẩu, cho nên ta liền dẫn hắn lại đây thăm tẩu tẩu một chút.”

“Cảm tạ Cửu đệ có tâm, có điều Kiều phi hiện tại còn đang ngủ cho nên không tiện gặp khách, vả lại thương thế của nàng cũng đã tốt hơn nhiều rồi, tiểu Cửu có thể không cần lo lắng nữa…Hiện tại phụ hoàng còn đang cao hứng săn bắn ở bên kia, Cửu đệ vẫn là nên mau chóng trở về bên đó mới tốt.”

Nghe được thanh âm của Duệ vương vang lên, ngữ khí của hắn thản nhiên như không có chuyện gì, đem thanh âm chìm ách trước đó hoàn toàn che đậy, Kiều Sở cắn chặt môi…Vừa rồi nàng đã nghe được giọng nói của Thượng Quan Kinh Thông, nàng rõ ràng nghe được hắn khiêm tốn nói, trong giọng nói lại ẩn ẩn mang theo một sự…khẩn cầu.

Lòng nàng tê rần, thình lình lại nghe được một đạo thanh âm non nớt của trẻ con reo lên: “Cửu ca, Cửu ca, vừa rồi rõ ràng chúng ta còn nghe được thanh âm của Bát tẩu, vì sao Bát ca lại nói tẩu tẩu đang ngủ a?”

“Tiểu Cửu, câm miệng! Bát ca, vậy ta trước sẽ mang tiểu Cửu trở về, còn thứ này chính là thuốc bổ, là một chút tâm ý của mẫu phi ta, thỉnh cầu Bát ca giúp ta đưa nó cho Bát tẩu……….”

Thượng Quan Kinh Thông đã nghe được lời của nàng rồi có đúng không? Hắn giận nàng rồi có đúng không? Kiều Sở chua sót cười, rồi lại nhịn không được nhẹ nhàng bước tới gần liêm trướng, lặng lẽ vén lên một góc nhỏ nhìn ra bên ngoài…Cách liêm trướng hơn chục thước là hai hàng cấm quân thị đứng trang nghiêm, ở giữa chính là hai đạo thân ảnh một lớn một nhỏ…Thân ảnh nhỏ níu lấy áo bào thân ảnh lớn, bóng dáng nam tử cao lớn thẳng tắp kia đang dần dần đi xa….

Phía trước doanh trướng, Duệ vương một tay chắp sau lưng, còn tay kia thì đang cầm một cái giỏ.

Còn chưa có tiếp xúc với ánh mắt của hắn mà nàng đã cảm giác được từ người hắn tỏa ra một đạo hơi thở lãnh liệt.

Nàng vội vàng buông liêm trướng xuống, hô hấp cứng lại, cũng không dám đi thăm dò thần sắc của hắn thêm nữa.

…………

Lúc Thượng Quan Kinh Hồng tiến vào, nàng đang ngồi ở bên giường chậm rãi uống bát canh.

Nam nhân không có lên tiếng, thẳng đem cái giỏ đặt lên trên bàn, liếc mắt nhìn nàng, mâu quang bất động thanh sắc nhưng lại như một lưỡi đao bén nhọn phóng tới nàng tựa kình phong quét qua…Cách một tầng mỏng hơi nóng bốc lên từ bát canh, nàng biết, hắn là đang nhìn nàng…

Thần kinh nàng căng thẳng đến mức sắp đứt cả ra, hai chân có chút run rẩy, nhưng trên mặt lại giả vờ bình tĩnh, nhẹ nhàng đem bát canh trên tay uống sạch.

Bỗng nhiên đỉnh đầu nặng nề, nàng cắn chặt răng, hắn đưa tay thật mạnh vỗ vỗ lên đầu nàng, thanh âm của hắn nhẹ đến vô cùng: “Hương vị thế nào? Ngươi ráng uống nhiều một chút đi, uống xong rồi ta sẽ bảo bọn họ mang thêm nữa cho ngươi…..”

Đuôi mắt nàng âm thầm xẹt qua cái giỏ đặt trên bàn, trong lòng cười khổ, trên mặt thản nhiên nói: “Ta muốn nghỉ ngơi một chút, ngủ dậy rồi hẵng uống, ngươi hẳn là còn nhiều việc cần phải làm, hiện tại để Tứ Đại Mỹ Nhân đến hầu ta là được rồi.”

“Ừm”

Hắn khẽ hừ đáp lại, lại hỏi, uống có ngon không?

Nàng ngẩn người ra, vấn đề này thực quan trọng lắm sao? Hắn cư nhiên lại hỏi nàng đến hai lần.

Nói thật thì nàng thấy bát canh này so ra còn kém xa những món ăn đầy mỡ mà ngày hôm qua nàng ăn…Nhưng nàng cũng không thể nói ra miệng, chỉ là cười đáp lại hắn, nói ngon lắm.

“Kiều Sở, ta ra ngoài một lát, buổi tối sẽ trở về.”

Đỉnh đầu lại lần nữa bị bàn tay to vỗ vỗ mấy cái, nàng nghe thanh âm của hắn ẩn ẩn mang theo ý cười, nhưng bên trong tuyệt đối cũng là trầm lãnh thêm vài phần.

……

Thượng Quan Kinh Hồng đã ra ngoài!

Hắn đi nơi nào thì Kiều Sở không biết được, chỉ biết chắc chắn không phải là ra ngoài đi săn, chỉ sợ việc hắn ra ngoài tất có quan hệ đến Bích Thủy, quan hệ đến bản đồ xa giá, cũng là quan hệ đến sự tình ngày hôm sau.

Nàng lại càng không hiểu được, rốt cuộc trước lúc rời đi hắn cười là đang cười cái gì, nàng chỉ biết là trong thanh âm của hắn lúc đó kỳ thật cũng không được thoải mái cho lắm.

Nàng đắp chăn, dựa người vào đầu giường, ngưng mắt nhìn chiếc giỏ đặt trên bàn rồi lại lập tức dời ánh mắt đi, không dám nhìn thêm nữa.

Nàng nhất định sẽ không mở cái giỏ này ra, cũng tuyệt đối là không thể mở!

Có nhìn thêm nữa cũng vô ích.

Ánh mắt nàng trằn trọc nhìn xuống mặt đất, đột nhiên phát hiện không biết từ lúc nào trong trướng đã tăng thêm mấy cái bếp lò.

Nàng có chút run rẩy trong lòng, đột nhiên ngoài trướng truyền tới thanh âm của Tứ Đại Mỹ Nhân.

Sau khi tắm rửa thay y phục xong hết thảy, hai cái nha đầu liền ngồi ở bên giường nói chuyện với nàng.

Bầu bạn cùng với nàng lúc này còn có thêm một con tiểu hồ ly trắng đang cuộn tròn thành một cục ngủ say trong lòng nàng, chính là Nguyên Bảo.

Mỹ Nhân nói, là Cảnh Thanh đã dặn các nàng đem nó lại đây, nói đây là Duệ vương giao cho nàng, tùy theo ý nàng xử trí.

Nàng ngưng mắt nhìn làn da bị chà xát đến đỏ bừng trên cánh tay chính mình…Lúc này toàn bộ da trên người nàng đều là cái bộ dáng như vậy…

Vừa rồi nàng đã tắm rửa lâu thật lâu, đem toàn bộ mùi vị cùng dấu vết ở trên người tẩy rửa sạch sẽ, mặc dù nàng biết là không có khả năng chân chính sạch sẽ, nhưng chí ít cũng có thể khiến cho thâm tâm chính mình an ổn một chút.

Nàng gắng áp chế nội tâm, không muốn nghĩ đến cơn ác mộng trước đó thêm lần nào nữa, bắt đầu chuyển sang lo lắng đến hai việc.

Thứ nhất là cuộc nói chuyện giữa hắn và nàng hôm nọ.

Thật không biết rốt cuộc là thái tử đã đem xa giá của ai đổi thành xa giá của chính hắn trong giả đồ? Là Thượng Quan Kinh Hồng hay là hoàng đế? Cái kẻ điên kia rốt cuộc muốn như thế nào?

Cái loại dự cảm như sắp có biến hóa kỳ lạ gì đó xảy ra lại một lần nữa nảy lên trên lòng nàng…

Còn việc thứ hai nàng nghĩ đến, đương nhiên là làm thế nào để rời đi.

Nàng không có nói cho Tứ Đại cùng Mỹ Nhân biết chuyện xảy ra giữa nàng và Duệ vương ngày hôm qua, nhưng dựa vào dấu vết trên người lúc bọn họ giúp nàng tắm rửa cùng vết thương trên trán, nàng nghĩ bọn họ tựa hồ cũng đã đoán được một ít.

Hai cái nha đầu cực kỳ phẫn nộ, nhưng thấy nàng chỉ trầm tĩnh suy nghĩ, cho nên bọn họ cũng không dám mở miệng quấy rầy nàng, chỉ im lặng ngồi ở một bên nhìn nàng.

Nàng cần cái loại im lặng như thế này.

Có đôi khi, người không cần an ủi, chỉ cần có người im lặng ở cùng ngươi, muốn chứng minh với ngươi rằng ngươi không chỉ có một mình.

Vì thế ba người một hồ vẫn là tiếp tục duy trì cái loại im lặng cổ quái này, mãi cho tới khi Duệ vương cùng Cảnh Bình vén liêm trướng tiến vào.

Một tay Duệ vương túm lấy nàng kéo nàng đứng dậy khỏi giường, đem kiện hắc áo hồ cừu bao lấy cả người nàng, thần sắc nghiêm túc, trầm giọng nói, cái gì cũng đừng hỏi, đi theo ta.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio