Doanh trướng tiểu hoàng tử.
Trang phi nhíu mày, lược mắt nhìn cung nhân vừa mới vén liêm trướng bước vào, không kiên nhẫn nói: “Sao mỗi một việc đi bưng bát thuốc cũng tốn nhiều thời gian như thế? Nếu không phải ngươi nói muốn tự mình đi lấy, bổn cung đã phái nha hoàn của bổn cung đi rồi, nói không chừng còn nhanh hơn ngươi rất nhiều.”
Cung nhân vội vàng cáo tội, cước bộ đi như chạy bưng bát thuốc mang lại cho Trang phi, nàng không dám nói cái gì, nàng chỉ cảm thấy được não chước có hơi đau nhức, có cái loại cảm giác như vừa mới tỉnh mộng dậy, ở trong mộng có ai đó nói cái gì với nàng, rồi nàng cũng hướng ai đó nói cái gì….Rõ ràng là nàng không có ngủ, vẫn một mực chiếu cố trông coi tiểu hoàng tử….
Sau đó thì tiểu hoàng tử ngủ mê, nàng sai người báo cho hoàng thượng cùng nương nương biết, rồi hoàng đế trước khi rời đi thì nói với nàng, chuyện đêm nay tiểu hoàng tử nói mê nếu để cho người ngoài biết, cái mạng này của nàng liền không giữ được nữa.
Không hiểu sao đầu óc nàng lại cứ giống như mộng như huyễn, cứ mãi mơ mơ màng màng…
Khu đi săn của thái tử.
Sau khi nghe Hạ Hải Băng bẩm báo xong, hoàng đế khẽ đóng mắt lại, mà Hạ Hải Băng giờ phút này thâm tâm cũng là cực kỳ phức tạp…
Sau khi âm thầm điều tra cấm quân thị vệ bên ngoài doanh trướng các vị hoàng tử, kết quả là tối hôm nay Trữ vương mang theo Nguyên phi đến bãi đất trong rừng ngắm sao; Duệ vương cùng sườn phi đến ôn tuyền sâu trong rừng, vốn ở khoảng đất giao nhau giữa khu đi săn của Hạ vương và Trữ vương có một cái ôn tuyền; Hạ vương dẫn theo tỳ thiếp ra ngoài, nhưng chẳng rõ là đi đâu; mà thái tử, lúc nửa đêm cư nhiên lại cũng đi ra ngoài….Xác thực là đã đi ra ngoài.
Mặc kệ là quang minh chính đại hay là lén lút mờ ám, nhưng đêm hôm khuya khoắc như thế mà mấy vị hoàng tử chân vạc này lại không hẹn mà cùng nhau đều không có ở trong doanh trướng.
Trong rừng.
Kiều Sở ngồi xổm người xuống, đưa tay xoa xoa một cục lông trăng trắng trên mặt đất, lập tức liền có một tiếng “Chi” phát ra, Tứ Đại Mỹ Nhân thì vẻ mặt lại không được tốt cho lắm trừng mắt nhìn con tiểu hồ ly đang âu yếm quấn lấy chân của Kiều Sở.
Mọi người vốn còn tưởng rằng Nguyên Bảo đang ngủ lại trong doanh trướng, nào biết nó đã lặng lẽ theo đi ra, vừa mới từ phía sau mạnh mẽ nhảy vọt lên lao về phía Kiều Sở.
Tốc độ của nó cực kỳ nhanh, chạy băng băng trong đêm tối thật khiến cho người ta khó có thể phân biệt rõ, làm cho đám người bọn họ một phen phải hốt hoảng.
Cảnh Bình khẽ mỉm cười nhìn Kiều Sở chơi đùa với Nguyên Bảo, Nguyên Bảo chi dát kêu lên, nhốn nháo chạy vòng vòng quanh những ngón tay của Kiều Sở.
Chính lúc nó còn đang đùa nghịch vui vẻ, đột nhiên toàn bộ lông trên người đều dựng đứng, quay đầu hướng về một chỗ sâu trong rừng chạy đi.
Kiều Sở cả kinh, sợ trong rừng sâu thường xuyên có giã thú lui tới, mà nơi này lại không phải nơi cư ngụ của Tuyết ngân, không có tộc quần che chở Nguyên Bảo tất sẽ gặp nguy hiểm…Nàng đưa tay vẫy vẫy Mỹ Nhân qua, còn chính mình thì đã đuổi theo Nguyên Bảo.
Nàng nghĩ với thân thủ của Mỹ Nhân thì rất nhanh Mỹ Nhân sẽ đuổi kịp nàng, nhưng nào biết chỉ mới chạy được một đoạn thì sau lưng đã không còn tiếng động nữa, trái lại tiếng nước róc rách chảy thì càng to thêm, còn có hơi nóng từ dòng suối ở đâu đó đánh tới.
Nguyên Bảo đã dừng lại, rúc đầu vào một bụi cây, nằm úp sấp ở đó tựa như đang nhìn cái gì.
Lại có thêm tiếng động truyền đến, thanh âm hô hấp nhẹ nhàng….
Nàng một bụng đầy nghi ngờ, cơ hồ ngừng thở tiến đến gần thêm vài bước, đột nhiên giật mình…Chợt ý thức được thanh âm kia yêu mị tận xương, đáng tiếc nàng muốn dừng lại cũng đã muộn, một màn đang diễn ra ở bên suối giữa ánh trăng mông lung đã đập thẳng vào trong mắt.
Y phục như tuyết trắng nằm trên mặt đất..Nữ tử cả người xích lõa, mị nhãn như tơ, dưới ánh trăng lại càng phát ra vẻ xinh đẹp yêu mị, lúc này đang gắt gao ôm chặt lấy cổ của nam nhân…Nam nhân y phục vẫn còn trên người, chỉ có hơi thoát cởi bao khố, mâu quang nặng nề chứa đầy dục vọng, hai bàn tay nắm bắt lấy nơi mềm mại trước ngực nữ nhân, ở trên người nàng vận động.
Nam nhân là người cực kỳ nhạy bén, lập tức lạnh lùng quát một tiếng: “Ai?”
Những nam nhân này nào có ai là không có trực giác nhạy bén?
Bốn mắt giao nhau, Kiều Sở chạy nhanh đóng chặt mắt lại, cơ hồ như là lẩn trốn quay đầu chạy trở về.
Trong lúc hoảng hốt rời đi, trong đầu nàng vẫn còn thoảng qua thần sắc hoảng hốt cùng khiếp sợ của nam nhân lúc đó.
Nếu như nói, nàng thường ngày rất ít khi nhìn thấy trên mặt Thượng Quan Kinh Hồng lộ ra thần sắc hốt hoảng, thì chắc chắn là càng không thể nhìn thấy cái loại thần sắc đó trên mặt nam nhân này.
Bởi vì, Cửu hoàng tử từ trước tới nay chính là người phóng túng tùy tiện, nào có chút kiêng kị gì.
Hắn căn bản không cần sợ bị người khác nhìn thấy.
Nàng không biết hắn đang sợ cái gì, lại càng không biết mình cứ mãi cắm đầu chạy trốn như vậy cũng là vì cái gì, vốn việc hắn cùng cơ thiếp của hắn hoan ái chẳng qua cũng là chuyện bình thường, nàng khẽ cười khổ, cước bộ cũng chậm lại.
Có lẽ, bộ dáng quần áo còn không có cởi hết của hắn khi nãy làm cho nàng liên tưởng đến Thượng Quan Kinh Hồng đêm đó.
Có lẽ, nàng nghĩ, hắn đêm đó sau khi trở về cũng sẽ không tái động chạm đến người khác.
Vì cái gì mà nàng có thể có cái loại suy nghĩ hoang đường đến như vậy? Nàng không phải cái gì của hắn, vì sao nàng dám nghĩ như vậy?
Trong lòng nàng mờ mịt, đột nhiên bên tai có tiếng hô khẽ, vòng eo lập tức căng thẳng, đã bị người từ phía sau ôm chặt lấy.
Hơi thở mạnh mẽ của nam nhân phun vào cổ nàng, hơi thở kia vẫn còn mang theo hương vị của dục vọng khiến cho cả người nàng run lên, thân mình bị hắn mạnh mẽ xoay lại, nàng đã lạnh thanh âm, nói: “Buông tay.”
“Kiều Sở, ngươi sao lại ở chỗ này?”
Ánh mắt Hạ vương gắt gao nhìn chằm chằm nàng, tròng mắt nóng rực lộ ra vẻ vô cùng lo lắng.
Cùng lúc đó Kiều Sở âm thầm giật mình, bởi vì nàng nghe cách đó không xa có giọng nói truyền đến, kia đúng là đang gọi tên nàng.
“Ta đi đây, ngươi cũng biết…hiện tại nếu để cho người khác nhìn thấy thì đối với ai cũng là không tốt.”
Nàng thấp giọng nói, một nửa là thật, một nửa…chứng thực là lấy cớ.
Cánh tay xiết chặt người nàng chậm rãi buông ra, ánh mắt hắn nóng rực như lửa, hơi trầm giọng nói: “Kiều Sở, trở về rồi chúng ta sẽ gặp lại sau, đến lúc đó ngươi phải xuất hiện, không cho phép ngươi trốn tránh ta.”
Hắn nói xong lại cắn răng cười khổ: “Ta không phải…Đây không phải là ra lệnh cho ngươi.”
Kiều Sở đi được vài bước, nghe được lời của hắn không khỏi quay đầu lại nhìn thoáng qua, trong lòng khẽ cười: không, không cần gặp lại, cũng sẽ không gặp lại, ta đối với ngươi bất cũng chỉ là một phần ngoài ý muốn, một cái hiếu kỳ, nhiều năm sau cũng sẽ vĩnh viễn trở thành một vị khách qua đường mà ngươi sẽ rất nhanh quên đi…Tội gì hiện tại phải tổn hại đến ngươi.
Rừng đêm đen đặc, cảnh vật mơ hồ trong tầm mắt, Nguyên Bảo im lặng đi theo sát phía sau nàng, thường xuyên dùng đầu cọ cọ vào chân nàng cực kỳ thân thiết.
Nói đến tiểu hồ ly này lúc trước vì sao lại bỏ chạy, vốn cũng không có gì, chẳng qua là nó ngửi được mùi hoa mai thoang thoảng trong không khí cho nên mới chạy theo qua đó.
Lúc này dường như Kiều Sở cũng đã quên cả sợ hãi, cẩn thận phân biệt rõ hướng có thanh âm mà đi, đột nhiên dưới chân đá phải một nhành cây, nàng lảo đảo ngã về phía trước, lại nhào vào lòng ngực ấm áp của ai đó, người tới cũng không kiêng kị gì, trở tray liền ôm lấy người nàng.
“Đứng ở một chỗ chờ ta đối với ngươi mà nói khó khăn đến như vậy sao?”
Nàng kinh ngạc ngẩng đầu…Đập vào mắt là ngân quang thiết mặt nhấp nháy trong bóng đêm.
Lẽ ra là nàng nên hỏi hắn đã đi đâu, nhưng một tia gì đó bay nhanh qua não nàng, lập tức không nghĩ nhiều nữa, chỉ nhẹ giọng xin lỗi xong rồi nói: “Thượng Quan Kinh Hồng, ta không thích ôn tuyền, chúng ta hiện tại trở về có được không?
Đuôi mắt Duệ vương khẽ nhướn, thản nhiên “Ừm” một tiếng, sau đó ôm lấy nàng xoay người trở về.
Rất nhanh liền thấy đám người Cảnh Bình đang gạt đám cây rừng chạy qua, thanh âm của Duệ vương lập tức trầm xuống: “Các ngươi bảo hộ chủ tử như thế sao, đều bỏ đi nơi nào?”
Trên mặt Tứ Đại vẫn còn mang theo vài phần hoảng hốt, nói, mới vừa rồi khi đuổi theo chủ tử, chúng ta chợt nhìn thấy trong rừng còn có người, vì đợi mấy người kia đi qua cho nên mới phải dừng lại, sau đó liền bị mất dấu chủ tử.
Duệ vương cười lạnh một tiếng, Kiều Sở nhận thấy giống như hắn muốn nghiêm trách bọn họ cho nên nàng vội nói, trở về mau đi, ta không muốn ở chỗ này lâu quá, coi như là ta cầu ngươi.
Mâu quang sắc bén lợi hại của hắn xẹt qua người nàng, nàng có một cái loại cảm giác rằng hắn vừa rồi tâm tình tựa hồ cũng không xấu, nhưng hiện tại không biết vì sao lại trở nên không được tốt cho lắm.
“Kiều Sở, ngươi rốt cuộc đang khổ sở cái gì?”
Hắn xiết chặt người nàng, thanh âm nhàn nhạt phiêu tán trong rừng đêm.
“Gia”
Nữ nhân khép lại vạt áo, cố gắng đè nén uất hận trong lòng, nhẹ nhàng ghé sát người vào trước thân hình cao lớn của nam nhân.
Nam nhân hung hăng hất tay một cái, nàng lập tức chấn động ngã xuống mặt đất, cắn răng nói: “Gia, nàng là tẩu tẩu của chàng.”
“Thân phận của nàng là cái gì không đến phiên ngươi phải nhắc nhở ta! Trở về Triêu Ca, ngươi đến trướng phòng lĩnh một ngàn lượng hoàng kim, lập tức liền rời khỏi vương phủ!”
Thanh âm nặng nề của nam nhân vang lên, vô tình vô lệ.
Nữ tử cả người chấn động, lẩm bẩm nói: “Vì cái gì…Chàng không phải yêu nhất Tri Thư biết hầu hạ sao?”
Nam nhân hơi nghiêng người, ánh mắt sâu không thấy đáy nhìn đến dọa người, giống như hắn đang trả lời Tri Thư, lại cũng giống như là đang tự nói với chính mình: “Ta yêu chính là vì thân thể của ngươi không tồi, nhưng nàng không thích…Nếu không phải ban ngày nghe đến những lời kia của nàng, ta đêm nay căn bản cũng sẽ không…..”
Hắn đang nói lại đột ngột dừng lại, khóe môi giương lên, giống như đang vui sướng, rồi lại giống như đang rất thống khổ.
Nàng chỉ nhìn thấy bàn tay hắn lúc này đang xiết chặt một tiểu hà bao.
Thời điểm nghe được tiếng ngựa hí vang bên ngoài, kèm theo đó là cấm quân cao giọng rống “Bảo vệ chủ tử”, Kiều Sở lúc ấy mới từ trong lòng Thượng Quan Kinh Hồng tỉnh lại.
Nàng giật mình kinh hãi, nhưng đáy lòng vẫn còn duy trì một tia bình tĩnh.
Từ lúc Thượng Quan Kinh Hồng lựa chọn ngồi cùng xe với nàng, trong lòng nàng kỳ thật đã sớm có chuẩn bị.
Nhớ rõ ngày đó cùng hắn nói chuyện, hắn có nói qua, mục tiêu của thái tử có thể là hắn, cũng có thể là hoàng đế, hiện giờ xem ra là…thái tử đã chọn hắn mà không chọn hoàng đế.
Chính là, khi ngoài xe vẫn không ngừng vang lên thanh âm tiếng người chém giết nhau, thân xe mãnh liệt xốc nảy, liêm trướng theo đó cũng hất lên, khi ánh mắt nàng chạm vào thâm cốc sâu vạn trượng bên ngoài cửa sổ, nàng mới chợt nghĩ đến, đêm đó kỳ thật có một câu nàng đã nói sai rồi___nàng nói hắn phải cẩn thận, chuẩn bị thật kỹ lưỡng chu toàn.
Thực tế là hắn không thể phòng bị, bởi vì nếu phòng bị thì chứng minh rằng hắn đã sớm biết sẽ có nguy hiểm.
Tại đây, ngay thời khắc nguy hiểm như thế này, hắn lại lựa chọn ngồi cùng xe ngựa với nàng mà không phải là xe ngựa của Lang Lâm Linh.
Tuy nàng đã sớm có tâm tử, nhưng khi một lưỡi đao hung ác phá cửa sổ xông vào xe ngựa, hung hăng nhắm thẳng vào nàng, nàng vẫn là nhịn không được nhẹ giọng bật cười.