Phi Ngã Khuynh Thành Vương Gia Muốn Hưu Phi

chương 197

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hắn cười nói, hắn không tin.

Không tin nhân quả, không tin luân hồi, không tin nghiệt báo

Nhưng trái ngược với hắn, nàng kỳ thực lại có chút khiếp sợ.

Chủ trì nói đến tướng mạo của hắn.

Phi Thiên tự chính là nơi mà cả đám người bọn họ dùng làm địa điểm hẹn gặp, nhưng mỗi lần bọn họ gặp mặt ở Phi Thiên tự, hắn lúc nào cũng đều mang theo mặt nạ sắt, còn nàng thì cũng không rời mạng che mặt.

Vì thế, suốt bao nhiêu năm qua, có thể nói số lần hắn tháo xuống mặt nạ đếm được cũng chỉ có trên mười đầu ngón tay.

Vậy mà chủ trì Phi Thiên tự lại dám nói hai chữ: tướng mạo.

Nàng tin, nàng tin trên đời này quả có tồn tại thần phật.

Bởi vì nếu không có thần phật, nàng căn bản cũng sẽ không có mặt ở nơi này.

Hắn khi đó thẳng tắp đứng trước tượng Phật, nhìn chằm chằm nàng nói, nàng không tin ta có thể bảo hộ nàng được sao?

Khi đó, hắn là cánh chim không gió, trong tay còn chưa thực sự có cái gì, nàng nghe hắn nói như vậy liền choáng váng, hơi quái trách hắn quá mức cuồng vọng, nhưng trong lòng thật sự cũng tồn tại một chút cảm giảm vi diệu khó diễn tả thành lời.

Mà nàng tin thần phật, nhưng đến giờ không hiểu sao vẫn khăng khăng một mực tin hắn.

Người hắn yêu nhất….

Nhớ lại khi ấy, trong mắt nàng càng phát ra ý cười nồng đậm.

Tối hôm qua, thời điểm khi bọn họ rời khỏi rừng, hắn đã nói với nàng, tuy phụ hoàng biết việc ta và nàng khi nhỏ có chút giao tình hời hợt, biết ta tất cũng rõ thân phận chân chính của nàng, nhưng tuyệt đối sẽ không đoán ra sự việc ngày hôm nay.

Đêm nay nàng đã giúp ta, thật không uổng phí bao nhiêu năm nay nàng lưu lại bên cạnh Nhị ca ta.

Từ nay về sau nàng không cần phải làm bất cứ việc gì nữa, trong lòng ta nàng đã sớm là người không ai có thể thay thế được.

Trầm Thanh Linh, nhớ kỹ ước hẹn sinh nhật ngày đó.

Lòng nàng rung động, ý cười trong mắt lại càng thêm sâu.

Hắn đã tính toán hết thảy.

Nguyên lai là hắn đã sớm biết tâm tư của nàng, hắn lại một lần nữa đoán trúng tâm tư của nàng, hắn đã biết rằng nàng muốn vì hắn làm chút chuyện rồi sau đó mới cam tâm rời khỏi phủ thái tử.

Mà nàng thật sự rất thích được hắn “tính kế” như vậy.

Thích hắn là vì nàng mà hao tổn tâm tư một phen tính toán.

Nàng hiện tại thậm chí có chút nôn nóng muốn ngay lập tức đến bên cạnh hắn.

Sự việc đã sắp đến lúc hạ màn rồi.

Nàng hỏi hắn, vì sao hắn lại để thái tử giả thay đổi chủ ý, vì sao không trực tiếp để thái tử giả có ý ám sát hoàng đế, làm như vậy chẳng phải là quan hệ giữa hoàng đế và thái tử sẽ càng thêm xấu không phải sao?

Hắn nói, tình nghĩa của thái tử đối với hoàng đế vốn cũng không phải hời hợt, trừ phi hoàng đế sửa lập hoàng tự, nếu không thái tử không đến mức tất yếu tất cũng sẽ không động sát tâm hành thích vua.

Hắn mặc dù cũng có phỏng đoán thái tử có thể hay không mượn cơ hội lần này để ám sát hoàng đế, nhưng sau đó lại lập tức phủ định, hắn đoán rằng hoàng tử đã bắt đầu hoài nghi quan hệ giữa hắn và Trữ vương, vì thế thái tử chắc chắn sẽ lựa chọn phá vỡ mối quan hệ đó hơn là lựa chọn hành thích vua.

Hắn nhất định phải để thái tử giả thay đổi chủ ý, bởi chính hắn vốn không hề tính toán sẽ phái người giả làm thích khách của thái tử đi hành thích hoàng đế.

Để thích khách xuất hiện trước mặt hoàng đế, về sau hoàng đế nhất định sẽ truy cứu, nhưng cho dù có truy cứu thì kết quả cũng không thể xác định được thích khách kia là của thái tử, căn bản là bởi vì không có bằng chứng.

Hơn nữa, trong chuyện này, hắn chỉ cần quan hệ giữa hoàng đế và Thượng Quan Kinh Hạo có một vết rạn nứt, chỉ như thế thôi cũng đã là đủ.

Có đôi khi, làm quá lên thì cái hay lại hóa thành dở.

Thêm một điều nữa, nếu cố gắng làm quá lên, ngộ nhỡ khiến cho hoàng đế nổi giận, quyết định cùng Thượng Quan Kinh Hạo đối chất, ngược lại với bọn họ sẽ là rất phiền toái.

Cho nên, nhóm thích khách thứ ba quả thật không phải là do Thượng Quan Kinh Hồng phái ra.

Vừa rồi chẳng qua là nàng thuận miệng nói như vậy mà thôi.

Dựa vào mối liên hệ giữa nàng và Hiền vương, nàng đã sớm biết được địa điểm bố binh của Hiền vương, cho nên người của thái tử dưới sự hướng dẫn của nàng đã thuận lợi trà trộn vào đám sát thủ của Hiền vương.

Vốn thái tử đã đem nhân thủ giao cho Tào Chiêu Nam bố phòng, còn bản thân Thượng Quan Kinh Hồng cũng có mang theo năm mươi ám vệ lại đây.

Nhưng Thượng Quan Kinh Hồng khi đó đã hung hiểm cười, hắn nói, đám nhân thủ kia không nên để lãng phí như vậy.

Thời điểm xuất phát sáng nay, hắn đã đem năm mươi ám vệ chia thành hai nhóm.

Một nhóm theo lệnh hắn đã tiến vào bên trong cánh rừng này.

Đường lang bộ thiền, hoàng tước phía sau.

Mà người của thái tử thân thủ sao có thể là hạng tầm thường, rất nhanh liền phát giác được có người đang theo dõi (là nhóm ám vệ của Duệ vương), lập tức liền báo lại cho thái tử.

Thái tử là người làm việc thận trọng, vì thế thời điểm khi toàn bộ xa giá xuất phát, thái tử liền ở lại dẫn theo người vào rừng xem xét, có điều khi nhóm người bọn họ đến thì ám vệ đã biến mất không lưu lại một chút dấu vết.

Nàng không biết nhóm ám vệ thứ hai được Thượng Quan Kinh Hồng an bài như thế nào, nàng chỉ biết là nhóm ám vệ thứ nhất của hắn rốt cuộc đã thành công giữ chân thái tử trong rừng.

Đúng như lời thái tử nói: hiện tại hắn đi ra cũng không được, mà không ra cũng không được.

Nàng đang hồi tưởng lại, đột nhiên trong lòng chấn động mạnh, nếu đúng như lời vừa rồi của thái tử thì kia…chẳng lẽ là Thượng Quan Kinh Hồng đã sớm biết trước được hoàng đế hôm nay sẽ có động tĩnh? Nhóm thích khách thứ ba này quả thật là do hoàng đế phái ra? Mục đích là để thăm dò thử xem Thượng Quan Kinh Hồng có thể hay không vì ngôi vị hoàng đế mà mặc kệ an nguy tính mạng của phụ thân hắn?

Cho nên, nhóm ám vệ thứ nhất của Thượng Quan Kinh Hồng thật ra là muốn thực hiện kế điệu hộ ly sơn, đem thái tử cách ly ở trong rừng?

Trong thoáng chốc, lòng nàng vừa mừng vừa sợ.

Nàng hiểu được, trải qua một chuyện này, Thượng Quan Kinh Hồng hắn chắc chắn rồi sẽ đạt được địa vị không hề thua kém gì so với thái tử.

Nàng đột nhiên chỉ hy vọng có thể mau mau trở về Triêu Ca, để nàng có thể nhanh chóng được ở bên cạnh hắn.

Nàng biết tiểu hoàng tử vốn không phải linh đồng gì cả, nhưng mấy ngày gần đây trong lòng vẫn không ngừng suy nghĩ về câu nói kia của hắn, hắn nói Kiều Sở là Bạch hồ.

Trên đời này quả có tồn tại thần phật, nói vậy thì Kiều Sở có thể hay không thực sự là hồ ly? Nàng không dám khẳng định, cũng không muốn đi phỏng đoán, nhưng linh hồn trong thể xác của Kiều Sở quả thật là khiến nàng không thể không lưu tâm.

Nếu ở hội lửa trại đêm đó là Kiều Sở nói dối, thủ khúc kia căn bản không phải của Thường Phi mà chính là của Kiều Sở, nói vậy Kiều Sở và nàng là giống nhau!

Cả hai đều là đến từ một nơi, chính là….Trung Quốc.

Nếu đúng là như thế thì…Kiều Sở rốt cuộc là ai? Nàng ta cùng nàng đều là xuyên không mà tới, hơn nữa Kiều Sở rõ ràng là có yêu Thượng Quan Kinh hồng, vậy có thể nào hai người bọn ở ở kiếp trước thật sự có dây dưa lẫn nhau?

Phải, tên nàng ở hiện đại chính là Lâm Tư Vi.

Đương nhiên, nàng đã sớm không còn là Lâm Tư Vi trước kia nữa.

Không còn là một Lâm Tư Vi tâm tư đơn giản, suốt bao nhiêu năm chỉ biết ái mộ mà không thể chân chính đứng bên cạnh Tần Ca!

Nàng mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn về phương hướng nam nhân đang đánh nhau bên kia.

Hắn một bên tàn bạo chém giết thích khách còn một bên thì đang che chắn cho Kiều Sở.

Khoảng cách hơi xa khiến nàng không thể nhìn rõ…

Nhưng mà Kiều Sở ngươi nên biết, kia chẳng qua cũng chỉ là giả mà thôi, chỉ cần ta quay lại bên cạnh hắn, tất cả những thứ xảy ra trong ngày hôm nay rồi sẽ chỉ là ảo ảnh của một mình ngươi!

Mặc kệ ngươi là hồ ly hay là cái gì, mặc kệ ngươi là ai, thậm chí ngươi là Lâm Vũ hay là Hải Lam!

Nàng đột nhiên rùng mình…Vạn nhất Kiều Sở chính là Lâm Vũ, vậy còn Hải Lam có khi nào cũng sẽ xuyên không đến đây? Nếu có thì Hải Lam sẽ là ai trong cái thế giới này? Mà nếu ngược lại Kiều Sở chính là Hải Lam, vậy Lâm Vũ kia thì thế nào?

Cả người nàng kích động đến mức run rẩy, bất giác cúi đầu cắn răng suy nghĩ, thình lình bên tai vang lên tiếng thét lớn: “Hộ giá!!!”

Đây chính là giọng của hoàng đế! Nàng cả kinh ngẩng đầu đưa mắt nhìn, quả nhiên thấy được ở chỗ hoàng đế có biến!

Trong không trung bụi bay mù mịt, giữa đám người hồng y, hắc y xen lẫn với xa mã đang không ngừng đánh nhau, xe ngựa của hoàng đế thật không biết như thế nào lúc này lại đang nửa treo ở vách đá, bên dưới vực là thâm cốc lởm chởm toàn là đá nhọn.

Người nàng toát ra một thân mồ hôi lạnh!

Đúng lúc đó cả người nàng bị thái tử ôm lấy vận khinh công bay ra ngoài.

Một, hai, ba, bốn…..

Kiều Sở kinh hãi, ngàn vạn lần không nghĩ tới là sẽ xuất hiện thêm một nhóm thích khách thứ tư, hơn nữa còn là…..họa từ trong nhà mà ra!

Mưa tên của thích khách cuối cùng cũng đã ngừng lại, tình thế lập tức xoay chuyển, nhưng Thượng Quan Kinh Hồng bên này cũng chưa thể rảnh tay, vẫn đang vừa che chở cho nàng vừa cùng với nhóm thích khách thứ hai đánh nhau kịch liệt.

Ở chỗ hoàng đế bên kia, sau khi Hạ vương và Trữ vương gia nhập vòng chiến đấu, tình thế về cơ bản cũng đã dịu xuống được một chút.

Nhưng thật không ngờ tới chính là có hơn mười cấm quân vốn đang cùng thích khách giao tranh phía trước xe ngựa lại đột nhiên phản chiến xoay người, không một lời báo trước cùng nhau hợp lực đem xe ngựa của hoàng đế đẩy về phía bờ vực.

Vốn con đường này đã rất hẹp, lần này chỉ đẩy một chút là chiếc xe ngựa đã treo leo nơi vách đá.

Mành xe lay động, nhưng không thấy rõ bên trong hoàng đế cùng Hạ Hải Băng tình hình như thế nào, có lẽ là hai người bọn họ hiện tại tuyệt không dám động đậy.

Xe ngựa đang treo leo như thế, vạn nhất đánh động dù chỉ một chút thôi thì xe ngựa tùy thời đều có thể rơi xuống vực sâu bên dưới.

……….

Hạ vương phẫn nộ hét lên: “Ngũ ca, đám người này cứ để ta, ngươi mau đi cứu phụ hoàng!”

Hạ vương cùng Trữ vương lúc này đang bị hơn mười tên thích khách ngụy trang thành cấm quân bao vây.

Đám thích khách này trước đó là bởi vì ngụy trang cho nên luôn cố ý che giấu thực lực, hiện tại đã lộ diện vì thế đường kiếm xuất ra đều không có chút kiêng nể gì, thế kiếm nhanh như chớp, kiếm tựa cầu vồng, chiêu chiêu tàn nhẫn, xem ra đều là hạng cao thủ không thể xem thường.

Hạ vương tuy có ý muốn đối đầu với toàn bộ để Trữ vương có thể rảnh tay tránh đi, nhưng chỉ trong một thời gian ngắn thì hắn căn bản không thể tiếp nhận được hết thảy, vẫn có một vài tên thích khách đang quấn lấy Trữ vương, khiến Trữ vương nhất thời không thể thoát thân.

“Bảo hộ hoàng thượng!”

Lòng Kiều Sở càng thêm kinh hãi, mà thắt lưng thốt nhiên buông lỏng, trong tay lại bị ai đó nhét vào một vật gì, liền sau đó cả người lập tức lao vào vòng bảo hộ của vài tên cấm quân thị vệ đứng gần đó.

Nam nhân bên người đã vung trường kiếm đem vài tên thích khách bức lui mấy bước, sau đó nhảy vọt lên, đạp mũi chân lăng không về phương hướng chiếc xe ngựa bên kia.

Lòng Kiều Sở cảm xúc hỗn loạn, nhắm mắt lại, sau đó liền mạnh mẽ mở mắt ra, đột nhiên lại thấy một thân ảnh cao lớn từ trên không trung đáp xuống bên cạnh nàng…Nàng cả kinh chỉ vừa mới kêu lên một tiếng, nhìn lại thì thấy cả người lúc đó đã ở giữa không trung, bị người nọ ôm thật chặt trong lồng ngực, lăng không bay về phía trước.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio