“Kiều Mi?”
“Bát gia”
….
Đây là lần đầu tiên Nhược Tuyết không rõ bản thân mình đang nói cái gì.
Khi Thượng Quan Kinh Hồng hỏi nàng “Nàng đi rồi, nhưng ngươi vì sao lại cầu người cứu ta?”, nàng đột nhiên lại thốt ra hai chữ “Bát gia.
”
Bát gia…
Nàng rốt cuộc đang nói cái gì? Nàng là đang gọi ai?
Mà thần trí của hắn hiện tại hẳn là cũng không tỉnh táo, bằng không hắn sẽ không gọi nàng là “Kiều Mi”, nhưng còn nàng thì sao, nàng vì sao lại gọi hắn là “Bát gia”?
Sau đó, Lữ tiên sinh đến gần hắn, hắn lạnh lùng nhìn Lữ tiên sinh, về sau chỉ thấy Lữ tiên sinh xoay người đối với hắn nói cái gì đó, hai người lại thấp giọng nói chuyện gì không rõ….
.
Sau lưng, mẫu thân có chút cường ngạnh đem nàng nâng dậy, còn thần sắc của phụ thân nàng không biết từ lúc nào lại biến phức tạp, mà bây giờ nàng mới chú ý đến.
Hương ngải lan tỏa khiến cho lòng người ta thật khó trấn định, đợi tới lúc nàng khôi phục tinh thần đã nhìn thấy Thượng Quan Kinh Hồng một lần nữa rơi vào hôn mê.
Hắn toàn thân máu loang lỗ, y phục nhiễm một màu đỏ sậm, nhìn quả thật phá lệ kinh tâm.
Nàng vừa sợ vừa vội tiến lại gần Lữ tiên sinh, Lữ tiên sinh đứng bên cạnh bàn xoay người đốt một cành ngải, nàng la lên: “Lữ tiên sinh, hắn làm sao vậy?”
Lữ tiên sinh nhướn mày: “Vừa rồi công chúa đã van cầu Lữ mỗ, vậy thứ cho Lữ mỗ hỏi một câu, nếu công chúa là Kiều gia tiểu tỷ, vậy công chúa có đáp ứng yêu cầu của Lữ mỗ hay không?”
Nhược Tuyết bị lời của hắn làm cho chấn động, ngây ra tại chỗ, nhất thời quên luôn cả việc hỏi hắn chuyện cứu người.
Dưới bầu trời đầy sao, Kiều Sở lảo đảo bước đi, bốn phía cảnh vật đẹp đến mê người nhưng thành ra lại như đang châm chọc nàng…Trời đất bao la, vậy mà lại không có một chỗ nào cho nàng dung thân.
Nơi nơi đều là nhà, nơi nơi đều là ngọn đèn dầu, nhưng không có một ngôi nhà nào dành cho nàng.
Sau lưng có hai vị thiên nhân đi theo, nàng xác định bọn họ chính là người của “Kiều Chấn Trữ” phái tới.
Vừa rồi khi cùng Nhược Tuyết bước vào thôn cảnh vật lập tức liền biến đổi, cho nên hiện tại nàng cứ đi vòng vòng mãi cũng không thể tìm thấy lối ra.
Xem ra là nàng phải hỏi đường môt chút…
Nàng chậm rãi xoay người lại, hai nữ tử thiên nhân có hơi giật mình đứng lại nhìn nàng.
Nàng bước nhanh đến trước mặt hai người, mở miệng định hỏi, nhưng không hiểu sao miệng lại không thốt nên lời, ánh mắt rơi xuống chỗ y phục có vết máu, cả người lập tức cũng ngây ra.
“Chủ thượng, Kiều tiểu thư đã trở lại.
”
….
.
“Lữ tiên sinh, ta đáp ứng ngươi.
”
Kiều Sở từ ngoại viện bước qua sân viện, sau lưng hai nữ tử thiên nhân cũng đi theo, nàng gạt gạt đám người qua hai bên, cao giọng hô, bước thật nhanh vào phòng, nhìn thấy “Kiều Chấn Trữ”, “Phượng Thanh đại phi”, trưởng lão trong tộc và vài tên tráng niên nam tử lúc này sắc mặt khẽ ngưng đứng ở tháp biên, Lữ tiên sinh thì đứng cạnh bàn, đang loay hoay làm gì đó với một cái tiểu lô đặt trên bàn.
Trong không khí thoang thoảng một cỗ ám hương.
Cành ngải trong đáy lô đã cháy gần hết, Lữ tiên sinh đang đổi sang một cành ngải khác.
Nhìn thấy nàng, ánh mắt hắn ngẩn ra, sau đó khóe môi khẽ cong lên, thật không biết là đang tán dương hay là đang chế giễu.
Nàng giật mình, ánh mắt chuyển về chiếc ghế quý phi đặt dựa vào tường ở bên phải đại sảnh.
Chỉ thấy Thượng Quan Kinh Hồng đang dựa lưng vào ghế, Nhược Tuyết nghiêng người ngồi ở tháp biên, cầm một chiếc khăn tay thay hắn lau đi mồ hôi lạnh trên trán.
Nàng sửng sờ dừng cước bộ.
Nháy mắt tất cả mọi người đều nhìn về phía nàng, ánh mắt đám người thiên nhân thì đầy vẻ kinh động bất khả tư nghị, còn đám người “Kiều Chấn Trữ” thì thần sắc lại đầy vẻ phức tạp.
Nhược Tuyết nghe được tiếng vang liền quay đầu lại, đôi mắt đẹp như có chút kinh ngạc, rồi lại như có chút trách cứ, lại còn có chút quang mang sâu thẳm….
.
Sau Nhược Tuyết, Thượng Quan Kinh Hồng cũng chậm rãi ngồi thẳng dậy, nhìn chằm chằm nàng…Ánh mắt đó, lại giống như đang nhìn một con người xa lạ.
Vậy là Lữ tiên sinh đã cứu hắn!
Trong khoảng thời gian ước chừng nửa chun trà nàng bỏ đi, rốt cuộc ở đây đã phát sinh cái gì?
Trong lòng nàng chợt cảm thấy thật buồn bã, thật sự cũng không còn muốn đi tìm hiểu, chỉ không ngừng nghĩ rằng…Hắn không việc gì, hắn tốt lắm….
Cũng, không cần nàng nữa.
Nỗi lòng dao động lên xuống chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, cũng không biết vì sao mà chỉ một câu “Ngươi có khỏe không” lại không thể thoát ra khỏi yết hầu, cuối cùng nàng vội xoay người, thầm nghĩ phải đi thôi.
Vốn nàng cũng chẳng thể đối mặt với hắn thêm một chút nào nữa.
Sau lưng thanh âm có chút hỗn độn, chỉ nghe tiếng động như có thứ gì đó bật dậy cùng với tiếng kinh hô của Nhược Tuyết, Kiều Chấn Trữ tựa hồ nói một câu “Công tử cẩn thận”, bước chân của nàng nặng nề, ánh mắt giống như mất đi tiêu cự trống rỗng nhìn làn váy của chính mình, thất tha thất thểu đi chưa tới được vài bước, đột nhiên lưng tê rần như có cái gì va vào, cả người đã bị một cỗ lực mạnh mẽ hung hăng ôm lấy tiến vào trong lồng ngực ai đó.
“Tiểu thư, người còn muốn rời đi nữa ư?”
Thanh âm kìm nén vang lên bên tai làm cho nàng thốt nhiên chấn động, cả người đã bị xoay lại, bị buộc chống lại đôi mắt nghiêm khắc giận dữ của nam nhân.
Hắn nhìn nàng lúng ta lúng túng kháng cự muốn đẩy hắn ra, ánh mắt tán loạn nhìn nàng, một tay nhanh chóng giữ chặt eo nàng, một tay ghì đầu nàng, dưới ánh mắt kinh loạn cùng tiếng hút không khí xung quanh, đem nàng gắt gao ôm chặt trong lòng.
Đầu nàng bị hắn ép phải tựa lên bả vai của hắn, hoảng hốt đối mặt với cả phòng đang khiếp sợ.
“Kiều Chấn Trữ”, “Phượng Thanh đại phi”, trưởng lão, rồi cả hai nữ tử huề nàng trở về, trong ánh mắt của bọn họ tựa hồ cũng mang theo thần sắc kinh thế hãi tục, Lữ tiên sinh nhíu chặt mi, mâu quang lại âm trầm.
Bởi vì, quan hệ của hai người, không phải chính là tiểu thư và đầy tớ sao…
Ân, tính ra nàng vẫn còn may, nàng quay mặt về phía bên này thì chỉ phải đối mặt với vài người trong phòng, còn Thượng Quan Kinh Hồng bên kia chính là phải đối mặt với vô số thiên nhân…
Nhược Tuyết giật mình thất thần nhìn hai người, thân thể vẫn còn duy trì tư thế cứng ngắc ngồi ở tháp biên.
Nàng thì sắp bị hắn ôm đến mức tắt thở, chóp mũi ngửi thấy một mùi hương nồng đậm, nàng ngẩn ra, thử dùng sức muốn tránh thoát khỏi lòng hắn một chút, trái lại càng khiến hai cánh tay cứng như sắt của hắn càng thêm siết chặt hơn, bên tai nghe được thanh âm chìm ách của hắn hỏi, người còn muốn rời đi nữa sao?
Nàng bật thốt lên nói, ngươi làm ta đau, buông lỏng ra một chút.
Lời vừa ra khỏi miệng cũng khiến chính mình phải run rẩy, cái loại ngữ khí ủy ủy uyển uyển như vậy, thật không biết là nàng đang dỗ dành hay là đang ra lệnh nữa.
Cảm giác được lồng ngực hắn khẽ chấn động, hai cánh tay giống như đang ôm lấy vật gì đó trân bảo liền ngoan ngoãn hơi buông lỏng một chút.
Khi thân thể tách ra được một kẽ hở nhỏ, ánh mắt nàng qua kẽ hở lại vô tình rơi xuống mặt đất, chỉ thấy dưới vạt áo bào, bên cạnh đôi chân trần của hắn, từng giọt tí tách tí tách nhỏ giọt xuống mặt thềm, đọng thành một vũng máu đỏ.