Khói trà lượn lờ, Lâm Lang hơi có chút buồn ngủ bất giác cuộn người nằm trong lòng Long Vô Sương, thần kinh ngược lại căng thẳng như dây đàn, nghe Lữ Tống chậm rãi kể xong chuyện cũ ngàn năm về trước.
Khi đó, cả nàng và Long Vô Sương vẫn còn đang tại Nhân giới cho nên không tham dự.
Nàng tổng cảm giác được, chuyện xưa kia thật khiến cho người ta phải kinh hãi, cũng thập phần khiến cho lòng người phải đau xót.
Thiên giới vốn cũng như Nhân giới, cũng có triều đình, có tộc quần, người Nhân giới gọi bọn họ là Thiên thần, nhưng trên thực tế chính xác phải gọi họ là Thiên nhân, tất cả đều tự có tộc chủ cai quản.
Thiên nhân phần lớn thuật pháp non kém, những thiên nhân có thuật pháp cao cường vốn không nhiều lắm, đều chia nhau đảm nhiệm những chức vụ trong triều đình, bọn họ chính xác mới đáng được gọi là những thiên thần danh xứng với thực.
Bởi vì thiên nhân tuổi tác lâu dài, cho nên rất khó có con nối dõi, đương nhiên dù tuổi thọ tuy dài nhưng cũng sẽ không tránh khỏi cái chết, chỉ là dung mạo đến tuổi trung niên thì sẽ không thay đổi nữa.
Làm thần tiên tốt có lẽ chính là ở điểm đó, dung nhan cho dù trải qua ngàn năm cũng vĩnh viễn không già đi.
Những vị thần có thần lực cường đại, cho đến thời khắc chôn vùi tan biến trong thiên địa, thì dung nhan vẫn ở mãi tuổi thanh xuân, Long Phi Ly, Long Vô Sương cùng những thê tử có thần lực của bọn họ đó chính là như thế.
Điểm bất đồng với Nhân giới chính là, trên Thiên giới ngoài Thiên thần, Thiên nhân ra, còn có đủ các chủng dạng Phật.
Cả Thiên giới, Nhân giới lẫn Âm giới đều có một vị đế quân cai quản, tổng quản trên bọn họ là Thiên đế, mà tất cả Phật là do Vạn Phật chi tổ Phi Thiên thống quản.
Thiên đế khi gặp đại sự trong Tam giới, đều phải hướng Phi Thiên thỉnh ý kiến.
Nói Phi Thiên là Vạn phật chi tổ kỳ thực cũng không hoàn toàn chính xác, bởi vì còn có một người có địa vị ngang hàng với Phi Thiên, chính là huynh trưởng Thương Niệm phật của hắn.
Chẳng qua, Thương Niệm phật chuyên cai quản thần khiển, ẩn vu bên ngoài Cửu trọng thiên, vì vậy nên Phi Thiên mới nắm toàn quyền.
Hai vị Phật chủ này là đồng sinh, dung mạo giống nhau như đúc, ngày thường xuất hiện đều là một thân áo trắng, nếu không phải trên trán Phi Thiên có một nốt chu sa, thật khiến cho người ta khó lòng nào phân biệt được.
Mà thực tế, trên hai vị Phật chủ còn có hai vị Thượng cổ chi phật nữa, chính là Nhiên Đăng cổ phật và Thanh Bình cổ phật.
Nhưng hai vị cổ phật này vốn không màng thế sự, trừ phi tam giới cùng Phật giới xảy ra chuyện đại sự bắt buộc bọn họ phải ra mặt thì bọn họ mới xuất hiện, nếu không thì vẫn ẩn vu Linh sơn Thiên giới.
Còn Linh tộc và Mị tộc chính là hai tộc quần trong Thiên giới.
Mấy ngàn năm về trước, tộc chủ hai tộc vốn là bằng hữu, nhưng cuối cùng lại vì cùng yêu một vị cô nương biệt tộc mà trở nên đối đầu.
Người mà vị cô nương đó yêu chính là Mị tộc chủ, nhưng lại bị tộc chủ Linh tộc cưỡng bức, cuối cùng lỡ tay giết chết.
Tộc chủ Mị tộc thống hận, hai tộc giao chiến, thương vong không sao kể xiết, cuối cùng phải cần đến Thiên đế đứng ra hòa giải.
Nhưng sau đó, Long Phi Ly khi ấy còn là Tây Hải Long vương vì hận Thiên đế kích động Thiên thần gây chiến với Long tộc, gián tiếp hại chết thê tử Tử Tô của hắn (là kiếp trước của Tiểu Thất), dưới cơn nóng giận, hắn đã dẫn theo tộc nhân đến chống lại Thiên đế, phế đi Thiên đế, đuổi Thiên đế xuống Nhân giới, còn chính mình thì rơi vào trạng thái ngàn năm ngủ say tái chuyển sinh, lưu lạc xuống Nhân giới truy tìm tung tích của thê tử.
(Thiên đế a Thiên đế, ngài là con bù nhìn sao, sao có thể nói đuổi là đuổi như vậy a =_=)
Vì thế, Thiên giới liền rơi vào tình trạng ngàn năm không người cai quản, hai tộc nhân lại vì vậy mà không ngừng chiến tranh, không ngừng có tộc nhân tử thương, cừu hận truyền hết thế hệ này qua thế hệ khác, càng hận lại càng thêm sâu.
Đến lúc Long Phi Ly đã tìm được thê tử quay trở về, trở thành tân đế quân Thiên giới, mới nghĩ cách kiềm chế chiến tranh giữa hai tộc.
Khi đó, Linh tộc là do tộc chủ Kiều Chấn Trữ chưởng quản.
Có một lần, Kiều Chấn Trữ có việc đến Nhân giới, tại Nhân giới vô tình gặp được Mịch La, Mịch La chính là ấu nữ của Nữ vương Mị tộc, trời sinh vốn thông minh trí tuệ, thuật pháp cao cường, còn cao hơn cả Kiều Chấn Trữ, nàng hóa thành người đến Nhân giới tu luyện học hỏi, Kiều Chấn Trữ không hề phát hiện ra bản thể của nàng.
Hắn mặc dù đã có chính thê Phượng Thanh_là vị biểu muội từ nhỏ đã lớn lên cùng hắn, được hắn cực kỳ thương yêu bảo vệ, nhưng hắn rốt cuộc cũng không khác người phàm trần, đều thê thiếp thành đàn, lúc này gặp được Mịch La liền nảy sinh tình cảm.
Vốn dĩ hai người đến Nhân giới đã sớm che giấu thân phận thật để tránh phiền phức, mà Mịch La xưa nay tính tình ôn tĩnh, ngày thường rất ít khi tham dự đến việc chính sự trong tộc, vì vậy nàng cũng không nhận ra được Kiều Chấn Trữ.
Sau, Kiều Chấn Trữ phải trở về Thiên giới, liền tìm cái cớ nói mình quay về kể rõ mọi chuyện với song thân, sau đó sẽ làm lễ nghênh thú rước Mịch La về làm vợ, hẹn nàng một tháng sau gặp lại ở một nơi ước định.
Mịch La tuy là hồ nữ, nhưng nhất vãng tình thâm, không quên ước hẹn, đúng một tháng sau đến chỗ hẹn, có điều lại chẳng gặp được tình lang.
Nàng đi khắp Nhân giới tìm người mà vẫn không được, cuối cùng đành thất vọng trở về Thiên giới.
Sau khi trở về mới phát hiện mình đã kết châu thai.
Hồ vương biết chuyện cực kỳ giận dữ, nhưng chung quy vẫn lo lắng cho ái nữ nhiều hơn là trách phạt, chỉ bắt nàng phải bỏ đứa nhỏ đi.
Mịch La không chịu, Hồ vương bất đắc dĩ đành phải đồng ý để cho nàng hạ sinh đứa nhỏ.
Vì muốn an ủi ái nữ, Hồ vương nhiều lần đưa theo Mịch La đến những bữa tiệc Thiên giới giải sầu, cũng hy vọng có thể tìm cho nàng một vị hôn phu.
Nào ngờ trong một bữa tiệc sinh thần của Tiểu Thất, Mịch La lại phát hiện ra Kiều Chấn Trữ.
Lần này liền nổi lên một trận phong ba bão táp.
Vốn dĩ đã là kẻ thù truyền kiếp, lại gặp thêm chuyện lớn như vậy, Hồ vương làm sao có thể buông tha cho Kiều Chấn Trữ, muốn giết hắn ngay lập tức.
Kiều Chấn Trữ là người lòng dạ thâm sâu, sợ thanh danh bị bôi nhọ, lại còn là trước mặt Long Phi Ly, vì thế liền nói trước đó hắn có việc gấp trở về Thiên giới, đến khi quay trở lại Nhân giới tìm Mịch La thì đã không thấy người đâu nữa.
Trong lòng hắn oán hận, nhưng ngoài mặt giả bộ vui vẻ đề cập đến chuyện hôn sự.
Hồ vương cũng không muốn gả con gái cho hắn, một là vì mối thù truyền kiếp, hai là vì ngày thường xét đoán Kiều Chấn Trữ lòng dạ đen tối.
Hồ vương biết rõ một thân tu vi của ái nữ, biết nàng rất coi trọng nó, bởi vậy, vì muốn cắt đứt tình cảm của ái nữ đối với Kiều Chấn Trữ, bà trước mặt mọi người ưng thuận lời hứa gả, nhưng với một điều kiện: rằng Mịch La phải cam tâm tình nguyện từ bỏ một thân tu vi của chính mình, nếu không bà tuyệt đối không gả.
Đây là việc của Hồ tộc, vì vậy Long Phi Ly và Tiểu Thất đều không thể can thiệp, nhưng không ngờ Mịch La thâm tình sâu đậm, lại vì Kiều Chấn Trữ mà đồng ý.
Nhưng cuộc sống của Mịch La kể từ đó liền trở nên xấu đi.
Phượng Thanh oán hận nàng, mà Kiều Chấn Trữ mặc dù cũng có chút tình cảm với nàng, nhưng lại hận thân phận của nàng, càng oán giận nàng hại hắn mất thể diện trước mặt Long Phi Ly cùng chúng thần, mà hắn biết bản tính của Mịch La, biết nàng nhất định sẽ không nói ra cái gì, vì vậy trước mặt người khác, hắn giả bộ đối đãi với nàng rất tốt, ngày thường có tiệc hội gì cũng đều dẫn theo nàng và Phượng Thanh tham dự, nhưng kỳ thật ở trong nhà lại đối với nàng cực kỳ lãnh mạc, càng đối với Mị tộc oán hận đến thấu xương.
Mịch La đã mất hết toàn bộ tu vi, hiện tại thật không khác gì những Thiên nhân bình thường, ở trong tộc, ngay cả một nha hoàn nhỏ bé bên người Phượng Thanh cũng có thể bắt nạt được nàng.
Nàng lại không hướng Hồ vương cầu xin sự giúp đỡ, cho rằng mọi việc là do chính bản thân nàng gây ra, hậu quả nên để tự nàng đến gánh chịu.
Thân thể nàng càng ngày càng suy nhược, cuối cùng trong một lần đến dự bữa tiệc chúc thọ của Long Phi Ly liền xảy ra chuyện.
…….
Ngày đó, trong đại điện Thiên đế rất náo nhiệt, Long Phi Ly cùng Tiểu Thất ngồi ở trên đài cao, chúng thần phật cùng tộc chủ các tộc hân hoan nâng ly chúc tụng bên dưới, liền ngay cả Vạn phật chi tổ Phi Thiên cùng Thượng Niệm phật cũng có mặt.
Mà nàng ngay lúc đó lại khó sinh.