Lữ Tống có thể biết được những chuyện đó, là bởi vì, một ít thông tin là do hắn cũng có tham dự vào nên biết, một ít là do Kim Đồng đã từng nói qua cho Tiểu Thất biết, còn một ít là do Mịch La sau này nói cho hắn cùng Tiểu Thất mà biết.
Ba năm đối với Nhân giới không phải là ngắn, nhưng đối với Thiên giới lại tựa hồ một cái chớp mắt, nhưng chẳng ai ngờ rằng chỉ ba năm ngắn ngủi này lại xảy ra chuyện.
Lữ Tống kể tới đây thì ngừng lại.
Sau này, mặc dù Thiên giới thiên nhân nhiều vô số, nhưng những người biết chuyện thì lại rất ít, mà biết hết thảy mọi chuyện thì lại càng không có một ai.
Có một số việc, không phải là mấy người trong cuộc kia, thì ai cũng không thể nói rõ, cũng không thể nhìn thấu.
Lưu lại trong đầu hắn chỉ là những chi tiết vụn vặt, là do mình nghe, là tự mình gặp, mà những điều hắn không biết thì lại còn rất nhiều…..
Nghe nói, ở ngày đầu tiên nhập điện, Nhược Tuyết ở ngoại viện đại điện đang tưới cây, thưởng hoa “Ngưng sương”.
Hoa này chính là quà của Long Phi Ly và Tiểu Thất tặng cho Phi Thiên, “Ngưng sương” ngụ ý hữu tình không rời, cũng có ý nghĩa là mãi mãi.
Phi Thiên lúc đó tiến lên, thản nhiên nói, mấy ngày nay…ngươi ở chỗ nào vậy, vì sao lại biến thành bộ dáng như thế này?
Nhược Tuyết nhìn thấy người tới chính là Phi Thiên, nhất thời liền trở nên khẩn trương, ngượng ngùng đứng lên, tuy không hiểu hắn đang nói cái gì, nhưng nàng còn chưa có kịp trả lời, đã thấy Phi Thiên biến sắc, vươn tay ra che ở phía trước tay nàng, nàng ngẩn ra, chỉ thấy trong lòng bàn tay của Phi Thiên đã rạch ra một đường máu nhỏ.
Thì ra là trên cành của cây hoa này có những cái gai sắc nhọn, nếu không nhìn kỹ thì sẽ không phát hiện ra…
Có điều Phi Thiên là ai, bất quá chỉ là một vết thương nhỏ, miệng vết thương ngay lập tức liền khép lại, nhưng dù sao vẫn có chút đau, có điều vừa rồi động tác của nàng quá nhanh, hắn ngăn lại không kịp, cho nên liền vươn tay chắn cho nàng.
Nhược Tuyết hơi chấn động.
Nghe nói, sau khi Nhược Tuyết nhập điện, thỉnh thoảng vẫn được Phi Thiên cùng Phục Linh khen ngợi, còn Nhược Lam thì ngược lại, liên tục bị Phi Thiên trách mắng.
Nghe nói nào là vì Nhược Lam đã đem đống Kinh phật của Phi Thiên biến thành loạn thất bát đảo, rồi lại bất cẩn biến cái trù phòng của hắn cháy thành than đen, đem con rùa Phi Thiên nuôi đã ngàn năm thả rông không biết chạy tới chân trời góc bể phương nào, còn có nhiều lần lén lút đi gặp Vương tử Bán Hạ, rồi lại có vài lần bị Phi Thiên túm cổ lôi từ điện Thương Niệm trở về điện Phi Thiên…Linh tinh đủ các kiểu làm loạn đại loại như thế, khiến cho một người tính tình hảo tốt như Phi Thiên cũng phải phát cáu ra mặt.
Có Kim Đồng làm chứng, Phi Thiên chắc chắn là không nhằm vào ai, hắn trước nay quả thật chưa từng có ý sẽ đi răn đe hay quở mắng bất luận kẻ nào….
Lúc đó Lữ Tống cùng Tú Thù Phật đà còn đang ở Tàng kinh các tại Linh sơn, chỉnh lý phật quyển, đợi tới ngày giao cho lại cho Phi Thiên.
Ba năm rất nhanh liền qua đi.
Ba năm sau, có một buổi tối, có người nhìn thấy Phi Thiên vội vàng rời khỏi Phi Thiên điện, đó cũng là lần đầu tiên có người nhìn thấy cái bộ dáng đó của hắn.
Hắn thần sắc đầy vẻ hoảng loạn, nốt chu sa trên trán ảm đạm vô mang.
Lại thêm một đêm kia, hắn thẳng tắp đứng ở một chỗ, chắp tay phía sau, tự mình một người đứng ở đại điện suốt một đêm, không ai biết là vì cái gì.
Không lâu sau, tại một bữa tiệc chúc thọ Thiên đế Long Phi Ly_cũng lại là một lần nữa ngay tại bữa tiếc chúc thọ mà xảy ra chuyện lớn, khi đó chỉ cách Đại phật hội tuyển chọn Vạn phật chi tổ còn chưa đầy ba ngày.
Đêm đó, tất cả thần phật đều đến tham dự tiệc chúc thọ, chỉ riêng hai tỷ muội Nhược Tuyết và Nhược Lam là còn lưu lại trong Phi Thiên điện.
Nhược Tuyết bị bệnh, vì vậy Phục Linh đã để Nhược Lam ở lại chiếu cố cho nàng.
Tại bữa tiệc chúc thọ, tiệc rượu linh đình, không khí tưng bừng náo nhiệt, mãi cho tới khi mọi người nhìn thấy Nhược Tuyết vẻ mặt đầy khủng hoảng lảo đảo tiến vào, mọi người mới biết, Phi Thiên điện đã xảy ra hỏa hoạn!
Ai cũng kinh hãi, bởi vì hai ngày sau đã là Đại phật hội! Tại Phi Thiên điện lúc đó còn lưu giữ đến hàng vạn hàng ngàn cuốn Tàng kinh trân quý, đó chính là tâm huyết cả đời của Phi Thiên, lại là thứ có liên quan hệ trọng cần phải dùng đến trong Đại phật hội lần này, nếu không có nó Phi Thiên còn có thể thắng được Thương Niệm hay sao?
Cho nên, tuy có là người địa vị cao thượng như Phi Thiên đi nữa, cũng khó trách nháy mắt đã xuyên qua mấy cái bàn tiệc đến trước mặt Nhược Tuyết, mọi người đều đang vây xung quanh nàng, hắn liền lập tức kéo nàng qua một bên, trên mặt hắn lúc này chỉ còn là thần sắc cuồng loạn, xa xa truyền đến thanh âm của hắn: “…ra ngoài hay chưa?”
Mọi người nghĩ nhất định là hắn đang hỏi Nhược Tuyết rằng đã đem tất cả mọi người bên trong điện thoát ra ngoài hay chưa..
Trong lúc cả điện một mảnh hỗn loạn, một trận cuồng phong đột nhiên nổi lên, Phi Thiên nháy mắt đã biến mất khỏi điện.
Bán Hạ lập tức tiến lên, cũng gắt gao xiết chặt bả vai của Nhược Tuyết, hỏi nàng Nhược Lam đang ở nơi nào.
Nhược Tuyết kinh hãi nói, nàng vốn đã bất tỉnh ngã trong điện, Nhược Lam liền đem nội đan của chính mình cho nàng ăn, cứu tỉnh nàng, để cho nàng chạy tới bên này cầu cứu, nói lửa kia không tầm thường, muốn chính mình ở lại trong điện khống chế thế lửa…
Bán Hạ sau khi nghe xong cũng điên cuồng lao ra khỏi đại điện.
Hồ vương nâng lấy Mịch La cơ hồ đã muốn ngã quỵ xuống đất, nước mắt lưng chòng thi triển pháp thuật đi theo….Long Phi Ly cùng Tiểu Thất cũng lập tức dẫn theo mọi người chạy đến Phi Thiên điện….
….
Hỏa quang chói lọi soi sáng một nửa thiên đình, từng cột lửa nuốt gọn lấy lầu các như một con hỏa long, lửa cháy bốc cao đến tận trời xanh.
Bên ngoài điện, tất cả tôi tớ cùng chúng Phật đà đã thoát ra ngoài có hơn mười người, nhưng trong đó lại không có Nhược Lam.
Chúng Phật đà lúc này đã túm lại được ba người Bán Hạ, Hồ vương cùng Mịch La, không cho bọn họ tiến vào bên trong.
Lửa kia thật sự là không tầm thường, bọn họ đi vào thật chẳng khác nào là đi tìm cái chết!
Lầu các hết thảy đều bị lửa tàn bạo biến thành tro bụi, không ngừng sụp đổ ngay trước mắt mọi người.
Lầu các đã biến thành như vậy, thử hỏi tàng kinh sao có thể sống sót?
Long Phi Ly biến sắc, nói, lửa này chắc chắn là do Hỏa thần Chúc Dung gây ra, lửa sẽ cháy cho tới khi đốt sạch toàn bộ mọi thứ, hoặc là phải dùng đến nước thánh hàn ở Linh sơn, nếu không cho dù dùng nước của Tây Hải Long tộc cũng không thể dập tắt.
Ai cũng biết Chúc Dung trong lần phản loạn trước đây đã bị Phi Thiên đả bại, trấn vu nhốt dưới Linh sơn, kia thật sự không biết là ai đã đem hắn thả ra, hoặc là dùng mồi lửa của Chúc Dung mà gây nên đại trận hỏa hoạn này.
Mọi người đều kinh loạn hướng Phi Thiên nhìn lại.
Chỉ thấy Phi Thiên lạnh lùng đứng ở phía trước đại điện, đột nhiên thét lên một tiếng, phất hai tay, lập tức có hai luông nước từ trong ống tay áo của hắn vọt ra, lao vào trong biển lửa.
Dòng nước rót vào lửa như ngọc bích, xanh tựa biển xanh sâu thẳm.
Phục Linh kinh hãi, hoảng hốt nói, Phi Thiên, ngài hãy đợi thế lửa yếu dần đi đã, nếu ra tay lúc này ngài nhất định sẽ đại thương…
Lời nàng còn chưa dứt, đã thấy Phi Thiên phun ra một ngụm máu tươi, nhưng thần sắc trên mặt lại vẫn không có nửa điểm biến hóa, vẫn chỉ là một vẻ mặt lạnh tựa băng sương, một tròng mắt ngoan lệ nổi lên vô số tơ máu, uốn lượn giống như những sợi dây leo sinh trưởng âm u chìm vụ.
Mái tóc dài vốn buộc gọn trên đầu hắn phiên nhiên buông xuống, phiêu đãng giữa không trung, nốt chu sa chính giữa mi tâm đỏ tươi như máu.
Khóe miệng hắn trầm xuống, nhưng không chút nào chùng tay, đại hỏa trong giây lát đã bị hắn dập tắt phân nửa.
Hắn cũng chẳng thèm lau đi khóe miệng dính máu, đột nhiên lại ngừng thi thủy dập lửa, sau đó lao vào trong đại điện.