“Ai, Phàn Như Tố, ngươi có mang theo tiền không, chúng ta đi tìm Đỗ Khang một chuyến đi?” Đông Ngưng nghĩ nghĩ, liền quyết định đổi đề tài tránh cho Phàn Như Tố phải thêm xấu hổ.
Giờ phút này nàng có muốn đến Hạ vương phủ cũng không được, tâm tình đang bất ổn, có đến cũng chỉ là gây thêm phiền toái.
Cũng mặc kệ….mặc kệ Tông Phác nghĩ thế nào, kỳ thực Trầm Thanh Linh trách mắng nàng cũng chẳng có gì lạ, nếu như lúc đó nàng không vô tình nói ra thân phận của Kiều tỷ tỷ, có lẽ Kinh Hồng ca ca cũng đã không vội vã rời khỏi tửu lâu.
Nghĩ lại cũng thấy lúc đó mình thật lỗ mãng, chỉ mong huynh ấy sẽ không trách phạt Kiều tỷ tỷ mà thôi.
Chẳng biết vì sao nhưng nàng cảm thấy Kiều tỷ tỷ kia nhất định không có phản bội ca ca nàng.
Nàng không thích học, trước kia thường nghe Tông Phác nói cái gì mà muốn giải sầu thì đi tìm Đỗ Khang.
Nàng khi đó còn thật sự ngu ngốc đi hỏi hắn, Tông Phác, Tông Phác, Đỗ Khang là ai vậy, là bằng hữu của ngươi sao.
Vẻ mặt Tông Phác đầy khinh thường liếc nàng một cái, sau đó vẫn là Trầm Thanh Linh giải thích cho nàng, nói Đỗ Khang chính là người nghĩ ra phương pháp ủ rượu, cũng là biệt xưng dành cho loại rượu ngon.
Nàng là con nhà võ, cũng không rành về Đỗ Khang, nhưng những lời hắn nói thì nàng luôn luôn ghi nhớ rất kỹ.
Hiện tại…tốt nhất là đi uống rượu thôi.
Sau khi tỉnh lại rồi hẵng về nhà.
Nàng một bên sâu kín nghĩ, mà Phàn Như Tố ở đối diện đã mạnh ngẩng đầu lên, thấp giọng nói: “Đông……Ngưng, ngươi yên tâm đi, ta vừa mới lãnh lương tháng này, ngươi muốn uống rượu chỗ nào cũng đều được cả………..”
Hắn vui vẻ cười, trên má hiện ra hai cái lúm đồng tiền, răng trắng nổi bật trên làn da ngăm đen trông rất là vui mắt.
Kỳ thật diện mạo của hắn cũng rất tuấn tú, mặc dù không tuấn mỹ bằng các vị ca ca của nàng và Tông Phác, lại hơi có vẻ thô lỗ của bậc quân nhân, nhưng cũng có một chút gì đó dịu dàng.
Nàng vừa rồi vốn là trêu hắn một chút, còn nghĩ là hắn cũng sẽ không biết Đỗ Khang là ai, nhưng xem ra hắn cũng là người hiểu biết không ít, Đông Ngưng ngẩn ra, sau một lúc lâu mới nhớ tới vụ lương tháng, lập tức thẳng lưng, vươn tay vỗ bả vai hắn: “Đi thôi!”
Ở đầu hẻm.
Trầm Thanh Linh cười khổ: “Tông Phác, ngươi muốn đi tìm Tiểu Yêu sao, nhưng có lẽ là ta làm liên lụy ngươi rồi, bởi vì ta không thể cùng ngươi ra ngoài được, người ta mà nhìn thấy ta và ngươi cùng nhau……….”
Tông Phác trong mắt phiếm một tia mỏng lạnh nhìn về phương hướng thân ảnh của một người sớm đã biến mất ở đầu ngõ, cười tự giễu, sau mới thản nhiên nói: “Thanh Nhi, ngươi không cần phải nói như vậy, lòng ngươi vốn biết rất rõ ràng, ta đi tìm nha đầu kia để làm cái gì chứ, ngươi ở đâu thì ta vẫn sẽ cùng ngươi ở đó”
Trong lòng hắn tính toán, hiện tại cứ nán lại ở bên này cùng Thanh Linh cái đã, tối nay đi tìm nha đầu kia cũng chưa muộn.
Nàng trước kia thích nhất là món mứt hoa quả, mặc dù bản thân cũng có tiền tiêu vặt nhưng vẫn đòi hắn mua cho, hắn khi ấy mặc kệ không mua cho nàng, đêm nay nếu hắn mua đem đến cho nàng, nàng nhất định sẽ rất vui vẻ đi? Vốn nàng cũng chẳng có nơi nào để đi, nàng bản tính thô mãng, trong kinh thành này cũng làm gì có vị tiểu thư nào sẽ chơi cùng nàng.
Tuy nàng và tỷ tỷ tình cảm cũng không tệ, nhưng bởi vì mối quan hệ bí mật với Duệ vương cho nên tình cảm cũng không quá mức thậm giao, tri kỷ chốn khuê phòng của nàng liền cũng chỉ có hai người là Thanh Linh và Bội Lan.
Lúc này nàng cảm thấy mình chịu ủy khuất cho nên nơi nàng có thể đến duy nhất chỉ có tửu quán mà thôi, chỉ cần tối nay hắn đến tửu quán là chắc chắn sẽ tìm được nàng……
Hạ vương phủ.
Trước cửa phòng ngủ Hạ vương.
Vài nữ tử lả lướt bưng khay trà cụ đi tới, vừa định bưng trà vào phòng liền bị Hạ tổng quản đứng trước cửa ngăn lại, cau mày nói: “Các người tới đây làm gì? Nha hoàn đâu? Gia hôm nay có khách quý, trà thì đã có ta đưa vào”
“Hạ tổng quản”, trong đó có một nữ tử thấp giọng nói: “Ngài không phải không biết, từ sau khi nữ tử thanh lâu kia tiến vào phủ này liền liên tục chèn ép chúng ta, cũng chính là ngài đã khuyên chúng ta, mà mấy tỷ muội chúng ta cũng biết gia là hứng thú nhất thời cho nên cũng không nhiều lời cùng gia câu gì, an phận thủ thường.
Còn hiện tại, con hồ ly kia đã đi rồi, tổng quản đại nhân cho chúng ta cái cơ hội để chúng ta vào hầu hạ gia đi……….”
Hạ tổng quản nhíu chặt mi tâm, mấy nha đầu thông phòng này tuy nói năng rất uyển chuyển lễ phép có chừng mực, nhưng tâm tư thật ra cũng không nhỏ đâu, trước kia khi Tri Thư còn ở đây, là do các nàng đấu không lại cho nên mới phải ngậm ngùi lui về phía sau an phận thủ thường.
Sau khi Tri Thư rời khỏi phủ, mà đêm qua gia lại không truyền người đến thị tẩm, bọn họ cũng không dám đến quấy rầy gia nghỉ ngơi, còn hôm nay mới sáng ra gia đã rời khỏi phủ đến Huyền Tương tửu lâu gặp người nọ, cho nên mấy nữ nhân này không đào đâu ra được một cơ hội tiếp cận gia, lúc này tất nhiên là nghe từ trong miệng gã sai vặt đánh ngựa, biết rằng gia vừa mới cùng một vị công tử nào đó hồi phủ liền lập tức tụ tập lại đây.
Gã sai vặt kia cũng không phải người tâm phúc gì của gia, vốn chỉ biết một chút ít nội tình, biết gia bảo hộ người nọ, nhưng hắn không dám quan sát kỹ thành ra cũng không phân biệt được người nọ là nam hay nữ, mấy nha đầu này nghe tin lại cứ nghĩ người nọ là một quý công tử nào đó ở kinh thành.
Gia xưa nay dùng đồ đều là những thứ tốt nhất, đặc biệt là rất yêu trà, mấy nha đầu này là được một tay gia huấn luyện tài nghệ, mỗi lần có khách tới thăm viếng phủ, nếu gia hứng trí thì thỉnh thoảng cũng truyền các nàng vào hầu hạ pha trà.
Có điều lúc này quả thật ngàn vạn lần không thể được……
Hắn thân mặc dù là tổng quản của vương phủ, nhưng mấy nữ nhân trước mắt này cũng là nữ nhân của gia, không thể tùy tiện mạo phạm, hắn đang suy nghĩ nên nhẹ nhàng khuyên các nàng lui ra, đột nhiên cửa phòng ngủ bật mở.
Hạ vương bước ra, ánh mắt sắc bén lướt qua mọi người, lạnh lùng nói: “Ai cho phép các ngươi ở nơi này ầm ĩ, lập tức lui ra cho ta”
Nữ tử vừa rồi mới nói chuyện âm thầm cắn răng, trong đầu chợt nảy ra một ý hay.
Trong cái khay trên tay nàng lúc này chính là đựng nước dùng pha trà tốt nhất trong vương phủ mà mới vừa rồi nàng đã vội vàng đi lấy, nước vẫn còn chưa nấu cho nên không hề nóng.
Trên miệng nàng “A” một tiếng, dưới chân cố ý lảo đảo như vấp ngã, liền cũng “không cẩn thận” mà sánh ra một ít nước trà làm thấm ướt một mảng y phục của Hạ vương.
“Nô tỳ đáng chết, để nô tỳ hầu hạ gia thay quần áo” Khóe miệng nữ tử khẽ cong lên.
Nàng cúi đầu thi lễ, cho nên Hạ tổng quản và vài gã sai vặt tâm phúc của Hạ vương lẫn vài nữ nhân đứng bên cạnh không thấy rõ vẻ mặt của nàng, mà Hạ vương đã lạnh mặt mày, vung tay hất văng khay trà cụ trên tay nàng, chúng nữ khiếp sợ kêu lên, còn nữ tử kia đã bị nguyên khay trà cụ đập vào mặt, cả trà lẫn nước đều tưới lên trên người nàng.
Nàng lập tức quỳ xuống đất, run rẩy nói: “Nô tỳ đáng chết, nô tỳ đáng chết, gia thứ tội”
“Muốn giở thủ đoạn với gia, ngươi vẫn còn non lắm” Hạ vương nhếch miệng, nhìn Hạ tổng quản: “Phạt năm mươi trượng”
Nữ tử sửng sờ quỳ trên đất, năm mươi trượng, không phải là lấy luôn cái mạng này của nàng rồi ư, nàng sao có thể chịu được năm mươi trượng.
Nàng biết bản tính của Hạ vương cho nên không dám mở miệng cầu hắn, lập tức quay sang cầu xin những người bên cạnh, nhưng những nữ nhân kia nào có chịu rước vạ vào thân, hơn nữa bọn họ còn là tình địch của nhau, bất quá lúc trước chỉ là đồng minh tạm thời mà thôi.
Hạ tổng quản thầm thở dài, là ngươi tự tìm đến, giờ còn oán được ai?
Hắn lập tức sai hai gã sai vặt đem nữ tử kia đi lĩnh hình phạt, đột nhiên cửa phòng đang đóng lại lần nữa mở ra, một người từ bên trong bước nhanh ra ngoài: “Cửu gia, ngươi bỏ qua cho nàng lần này đi”
Hạ vương vừa nhìn thấy người nọ ánh mắt lập tức dịu xuống, lúc này ở cửa viện lại có hai gã sai vặt vội vã chạy vào, quỳ xuống liền báo: “Gia, có Duệ vương và Trữ vương đến bái phỏng”