Lời vừa ra khỏi miệng, ngẫm lại liền thấy bản thân thật ngu ngốc, ở nơi này trở thành tân nương của hắn, nói như vậy để làm gì.
Nàng cười, xoay người đi.
Ngực nàng đột nhiên đau thắt lại, một cơn đau như bị vật nhọn hung hăng đâm xuyên vào, nàng không còn sức lực bước đi nữa, chậm rãi cúi người xuống.
Là vận mệnh trêu ngươi sao?
Nếu như hắn không mất đi trí nhớ, nàng cho dù không thể rời đi nhưng cũng sẽ chẳng đến mức lần nữa yêu thương hắn, sẽ không càng lúc càng lún sâu thêm vào vũng bùn.
Hắn như một tờ giấy trắng xuất hiện trước mặt nàng, ôn nhu yêu nàng, cuối cùng khiến nàng đáp lại.
Đêm đó khi hai người ngủ chung một giường ở Thiên thần thôn, trong lòng nàng đã đưa ra một quyết định, yêu cho tới khi không thể yêu được nữa, cho đến thời khắc hắn xuất binh, cũng là lúc nàng sẽ mang theo tất cả tình cảm lẫn đoạn ngày tháng này mà rời đi.
Từ tương cứu trong lúc hoạn nạn dần biến thành cùng nhau quên lãng.
Nàng chết đi, hắn già đi.
Có gì là không thể?
Bởi vì vết thương trong lòng nàng đã quá sâu, mà ngay cả hắn bây giờ cũng không phải là hắn trọn vẹn.
Nhưng vận mệnh thật trêu ngươi, ngay cả một ước nguyện nhỏ bé mà cũng chẳng thể thành toàn được cho nàng.
Hắn thật nhạy bén, nhìn thấu được tâm tư của nàng, biết nàng có ý muốn rời đi, cho nên mới cầu một đứa nhỏ.
Nếu đây đã là trò đùa của số phận, nàng cũng không nên trách mắng hắn, nàng có thể cho hắn tất cả, nhưng chỉ duy nhất đứa nhỏ là không thể.
Có lẽ trong mắt người khác, nàng hiện tại là một thân kiêu ngạo chìm trong thất vọng, là nàng đáng bị như vậy.
Vậy thì đã thế nào.
Nàng cuối cùng dứt khoát ở Thiên thần thôn đêm đó đã đưa ra một sự lựa chọn: là sẽ níu giữ lấy thứ ngay trước mắt mình.
Nhưng đáng tiếc là, tình yêu của hắn bất quá cũng chỉ là như thế, nếu là nàng, nếu nàng thật tâm yêu một người, nàng sẽ không để người khác đụng chạm, nhưng hắn cuối cùng vẫn là cùng Trầm Thanh Linh dây dưa.
Mà nàng giờ đây cũng chân chính hiểu được lời Tần Ca đã nói: động tình tất tổn hại lý trí.
Biết rõ Bích Thủy có gian trá, nhưng vẫn cố chấp đi tìm hắn.
Trầm Thanh Linh quả nhiên chính là cơn ác mộng cả đời này của nàng.
Nhìn thấy bộ dáng hai người bọn họ như vậy, trái tim vốn đã suy yếu của nàng không có cách nào đi chấp nhận.
Cho nên, kết cục của nàng như thế là rất đáng.
Nếu hắn đã đáp ứng phi ngã khuynh thành, cũng không phụ hứa hẹn.
“Kiều chủ tử…….”
Nàng ngồi trên mặt đất, cảm giác lồng ngực như thắt lại, muốn hít thở cũng trở nên quá đỗi khó khăn….Nghe thanh âm lo lắng bối rối vang lên trên đỉnh đầu, có người đưa tay muốn đỡ lấy nàng, nhưng lập tức lại bị một giọng nói lạnh lùng lớn tiếng đánh gảy: “Đừng động vào nàng”
Cảnh Bình chấn động, cánh tay sững lại đằng trước Kiều Sở, nhưng vẫn còn chưa rút lại.
“Kiều Sở, quỷ kế như vậy nàng còn muốn dùng thêm bao nhiêu lần nữa mới vừa lòng?”
Thanh âm mỉa mai nồng đậm của Thượng Quan Kinh Hồng vang lên sau lưng.
Thực châm chọc, buổi trưa là hắn cho rằng nàng giả vờ, cho nên lúc này hắn sẽ không tin nàng nữa.
Cũng không biết là lấy khí lực từ đâu ra, nàng cắn răng chật vật đứng dậy, chậm rãi quay đầu nhìn hắn.
Nàng muốn nhìn thấy trong mắt hắn có thể mang theo sự quyết tuyệt lớn đến cỡ nào.
“Gia, chi bằng trước để nô tài đưa Kiều chủ tử trở về phòng”
Phương Minh đứng sau lưng nàng đề nghị, Trữ vương cũng lập tức lên tiếng: “Bát đệ, ta và Tông Phác đã bàn bạc qua, chúng ta đều cho rằng….Kiều phi từ nay về sau không nên tiếp tục can dự quá sâu vào chuyện giữa chúng ta nữa”
“Tạ ơn Phương tổng quản, ta không cần”
Lời của Trữ vương càng làm cho tâm nàng thêm lạnh lẽo, nàng cự tuyệt Phương Minh, sau đó thản nhiên nhìn lại nam nhân trước mắt.
Trong mắt Thượng Quan Kinh Hồng vẫn là chìm lệ nhìn chằm chằm nàng, nhưng thân thể lại không biết là vì rượu hay vì cái gì mà khẽ run rẩy.
Trầm Thanh Linh trong mắt khẽ động, giữ chặt ống tay áo của hắn: “Kinh Hồng….”
Thượng Quan Kinh Hồng thoáng liếc qua cánh tay nàng.
Kiều Sở cảm thấy cổ họng ngưa ngứa, có cái gì đó đột ngột xông lên, cuối cùng chính mình không ngăn nổi một mảnh tanh ngọt nồng đậm trào ra qua khóe miệng.
Nàng vươn tay lau đi, lại giơ tay ra trước mắt nhìn, trên mu bàn tay một mảng đỏ sậm, trông thực đáng sợ, nàng bất lực không biết làm sao gian nan thả tay xuống, ngước mắt lên lại nhìn thấy Thượng Quan Kinh Hồng lẫn Trầm Thanh Linh sắc mặt biến đổi.
Trong tròng mắt lợi hại của Thượng Quan Kinh Hồng phút chốc liền nổi lên vẻ khiếp sợ cùng hoảng giận.
Hắn giận, nàng biết, nhưng về phần hoảng, nàng lại không hiểu, cái loại thần sắc này nàng cũng rất ít khi bắt gặp trên mặt hắn, bỗng dưng lòng cảm thấy thật thê lương, rồi lại thật càng muốn cười, nàng cười, tác động tới tâm phúc, vội phủ ngực, nhưng vẫn là đau đến mức không thể không cúi gập thân mình, thân thể từng chút từng chút một chậm rãi ngã xuống đất.
_____
“Kiều phi…………..”
“Kiều Sở!”
Bên tai vang lên tiếng gọi tê thanh của Thượng Quan Kinh Hồng, cắt ngang thanh âm tựa hồ là của Trữ vương và Cảnh Bình, tầm mắt nàng mơ hồ nhìn mặt đất đang càng lúc càng gần, nhưng thân mình rất nhanh liền rơi vào một lồng ngực dày rộng ấm áp.
“Sao lại như vậy……”
Bên cạnh, có mấy thân ảnh cao lớn của nam nhân tiến lên, người lên tiếng tựa hồ là Tông Phác.
Nàng mị mâu nhìn nam nhân đang ôm chặt mình, một mùi rượu nồng đậm xông vào trong mũi khiến cho nàng khó chịu, hắn nửa quỳ trên mặt đất, tay trái của nàng đã bị hắn áp trong ngực, muốn nhúc nhích cũng không được, nàng liền muốn nâng tay phải lên che mũi.
“Ngoan, đừng động đậy”
Trong giọng nói của Thượng Quan Kinh Hồng đã mất đi vẻ bình tĩnh, thô lỗ bắt lấy bàn tay nàng.
Ngón tay hắn đặt trên mạch cổ tay nàng, tròng mắt sợ hãi, lập tức ôm lấy cả người nàng bước nhanh đến tháp biên.
Kiều Sở đau đến mức trán đổ đầy mồ hôi lạnh, đã thấy hắn nhìn Trầm Thanh Linh vẫn đang giật mình đứng tại chỗ, thịnh nộ rống lên: “Cút ngay, nơi này nàng muốn dùng!”
Trầm Thanh Linh rốt cuộc cũng nổi giận, cười lạnh nói: “Thượng Quan Kinh Hồng, đến một ngày ngươi khôi phục lại trí nhớ, ngươi nhất định sẽ hối hận!”
Nàng còn định nói thêm cái gì đó, nhưng chợt nhận ra trong mắt Thượng Quan Kinh Hồng đã nổi lên hung quang, giống như đôi mắt của một con dã thú, nàng cả kinh, nhìn hắn như vậy, đột nhiên khiến nàng cảm giác nếu không phải trong tay hắn đang ôm một người thì hắn nhất định là đã giết chết nàng.
Trữ vương và Tông Phác vội vàng kéo nàng tránh qua một bên.
Thượng Quan Kinh Hồng lập tức đem Kiều Sở đặt lên tháp.
Kiều Sở nhìn nhuyễn tháp mà nàng đang nằm, thân mình run lên bần bật, cũng chẳng để ý đến việc nói chuyện sẽ gia tăng thêm gánh nặng cho tim, gắng sức nhìn chằm chằm Thượng Quan Kinh Hồng: “Không nên ở chỗ này, ta chết cũng không muốn chết ở chỗ này”
Thượng Quan Kinh Hồng đột nhiên chấn động, đã thấy trong mắt nàng nổi lên một tầng thủy quang, nhớ tới lời nàng vừa nói, nàng là ở trong này mà trở thành tân nương của hắn, vậy mà hắn lại cùng nữ tử khác……………Trầm Thanh Linh mời đón hắn, hắn vì thâm hận nàng cho nên mới đối với Trầm Thanh Linh làm ra vài cử chỉ thân mật, mặc dù trong suốt thời gian đó bởi vì lý trí của hắn ngoan cố một cách khó nói rõ cho nên không có cùng Trầm Thanh Linh làm qua cái loại sự tình kia, nhưng hắn xác thực là đã cùng Trầm Thanh Linh ở trên tháp này………Hắn hồi tưởng lại, phút chốc cảm giác thật đau đớn tựa như bị vạn tiễn xuyên tâm, toàn bộ máu trong người như cũng đóng băng, một nỗi sợ có thể sẽ vĩnh viễn mất đi nàng quét qua từng tấc da tấc thịt.