Thuần Phong sờ lên mặt, giận dữ trừng mắt nhìn nàng: “Ta đường đường là hoàng tử Tây Hạ, ngươi nữ nhân này lại dám đánh ta!”
Thân phận của hắn tôn quý, từ nhỏ đến lớn chưa một lần nào bị ăn tát, lúc này có thể nào không xấu hổ không giận dữ?
“Hoàng tử Tây Hạ ư?” Kiều Sở khép chặt vạt áo lại, cười mỉa mai, ngẩng đầu liền nói: “Ở Ngự hoa viên ta nhìn thấy ngươi mặt phục sức nước khác, lại nghe ngươi nói muốn vây bắt hết những nữ tử xinh đẹp ở Đông Lăng, bức hại dân chúng Đông Lăng, ta còn đang buồn bực nghĩ thật không biết là sứ giả Tây Hạ lần này là tên hạ quan nào! Lại không thể ngờ được lúc ngươi phát hiện ra ta nghe được chuyện xấu ngươi làm, liền điểm huyệt đạo của ta, che mặt ta, làm ta không thể nghe không thể nói, thật đáng khinh cho một tên hoàng tử như ngươi.
Đường đường là hoàng tử của một nước, cư nhiên lại hồ đồ như thế, chẳng những không phân biệt được thị phi, lại còn bắt người không cần nói lý lẽ? Đường đường là hoàng tử của một nước, lại kiêu căng phách lối, vì thỏa mãn ý đồ đen tối mà chẳng ngại phá hỏng hòa khí giữa hai nước? Đánh ngươi? Ta đánh một kẻ ác ôn phá hủy tình bang giao giữa hai nước thì có gì là không thể!”
Ngữ khí của nữ tử vừa nhanh lại vừa sắc bén, mũ sa che mặt trên đầu nàng đã bị tháo xuống, lúc ấy nhìn thấy trên mặt nàng có một vết sẹo, Thuần Phong cũng kinh hãi, nghĩ thầm nguyên lai nàng lại là một nữ nhân diện mạo xấu xí, thật uổng công mình hao tổn tâm tư mấy ngày nay.
Tuy diện mạo của nàng xấu xí, nhưng đôi mắt lại đặc biệt trong suốt sáng lấp lánh, khí thế trong mắt cũng không nhỏ.
Trước khi hắn đi sứ Đông Lăng từng nghe nhất phẩm quan văn Kiền Trọng và phụ hoàng phân tích, nói Đông Lăng hoàng đế tạm thời không thừa thắng xông lên tấn công Tây Hạ nhất định là vì ông ta đang ưu tiên tập trung vào bình ổn nội chính.
Chính vì vậy lần này bọn hắn đến Đông Lăng tất cũng không cần quá mức kính cẩn nghe lời, nếu không, việc Tây Hạ khiếp sợ Đông Lăng rất có thể sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ.
Ngày sau chờ đến thời khắc tân hoàng Đông Lăng lên ngôi, lúc đó cũng chưa hẳn là Tây Hạ không thể thừa cơ mà tiêu diệt Đông Lăng.
Thuần Phong bởi vậy mà mấy ngày nay mặc sức làm càn, mà ngay thái tử đi theo bồi hắn cũng chẳng ra tiếng phản đối hay nói gì.
Vì thế hắn liền tin tưởng rằng Đông Lăng hoàng đế tuy biết những việc hắn làm, nhưng vẫn nhắm mắt làm ngơ, không nghĩ đến nữ nhân này lại dám tát hắn trước mặt mọi người, lại còn đem mấy chuyện hắn đã làm ra bêu xấu!
“Thuần Phong hoàng tử sao có thể làm nhục Đông Lăng chúng ta như thế được…..”
Khắp nơi nổi lên những tiếng xì xào bàn tán.
Thuần Phong thẹn quá hóa giận, liền vung tay hướng mặt Kiều Sở đánh tới.
Kiều Sở cười nhạt, chính là vẫn đứng tại chỗ không hề có ý né tránh____mà Thuần Phong rất nhanh đã phải đình chỉ động tác, lạnh lùng cười hỏi: “Duệ vương ngươi đây là có ý gì?”
Thượng Quan Kinh Hồng kéo Kiều Sở vào trong ngực, một tay cầm trường kiếm đang nhắm thẳng vào Thuần Phong, ánh mắt sắt bén lợi hại, thiết mặt lãnh như sương.
Hôm nay sau khi hắn vừa trở về Triêu Ca lập tức liền bị hoàng đế tuyên tiến thẳng vào cung, được phép bỏ giáp không cần bỏ binh khí.
“Phụ hoàng ta dĩ hòa vi quý, nhưng ngươi lại dám hoành hành bức hại dân chúng trên quốc thổ Đông Lăng, thử hỏi ta sao có thể buông tha cho ngươi? Ngươi có biết nữ nhân này chính là ai hay không?”
Thuần Phong nghe Thượng Quan Kinh Hồng ép hỏi, ngữ khí biến lạnh, lại còn phẫn nộ không ít, hắn liền giật mình, mạnh quay đầu sang bên cạnh hỏi Vương công công: “Nàng…chẳng lẽ không phải là vũ linh trong cung?”
Vương công công nhìn thấy chúng nhân trong điện bộ dáng khiếp sợ, hắn liền biết là không phải, run giọng nói: “Nô tài……Nô tài cũng không dám khẳng định”
“Vị nương nương này chính là Duệ vương sườn phi”
Trong điện, không biết là ai nói ra một câu.
Thuần Phong chấn động, nhất thời cứng người tại chỗ.
Ở chỗ ngồi phía sau, Thái Trữ cũng kinh hãi, nàng âm thầm cắn răng một cái, lập tức đứng dậy bước ra ngoài: “Duệ vương,Thuần Phong hoàng tử tuyệt không có ý……mạo phạm vương phi đâu, là chúng ta đã hiểu lầm thôi.
Chính vì vị Vương công công kia nói Vương phi là một vũ linh trong cung, cho nên hoàng tử mới………”
“Hiểu lầm?” Ánh mắt Duệ vương tối sầm lại, lạnh lùng đánh gảy lời nàng: “Nếu mọi chuyện đều có thể dùng hai từ hiểu lầm để giải quyết, vậy thì quốc pháp kỷ cương còn tồn tại để làm cái gì? Trưởng công chúa, Thượng Quan Kinh Hồng hôm nay nhất định phải thay thê tử đòi một cái công đạo!”
Thái Trữ hoảng lên, thái tử cũng rời khỏi chỗ ngồi, hắn liếc nhìn Kiều Sở một cái, trầm giọng trách mắng: “Bát đệ, chẳng phải Trưởng công chúa đã nói rồi sao, đây chẳng qua chỉ là hiểu lầm, ngươi sao còn không mau dẫn Kiều phi về chỗ ngồi đi, tránh gây tranh cãi làm mất hòa khí giữa hai nước”
Kiều Sở hiểu được, trong tình thế cả hai nước đang trong giai đoạn lợi dụng hòa bình thạm thời để củng cố lực lượng, lúc này cho dù Thượng Quan Kinh Hồng có tranh luận thế nào đi nữa thì cũng không thể cùng thái tử phân rõ đúng sai được.
Cũng vì nàng đã sớm biết điều đó cho nên vừa rồi mới nhân cơ hội mà tát cho Thuần Phong một cái, còn giả vờ như không biết hắn là ai, tựa như nàng vì nhất thời nóng nảy mới tát hắn để trả thù cho dân chúng Đông Lăng bị hắn bức hại.
Nàng cho rằng Thượng Quan Kinh Hồng sẽ dẫn nàng lui về chỗ ngồi, nào ngờ Thượng Quan Kinh Hồng nghe thái tử nói như vậy, khóe miệng hơi trầm xuống, trong mắt lóe lên, không nói một câu nào liền huy kiếm nhắm thẳng vào Thuần Phong mà đâm tới.
Bởi vì khoảng cách quá gần cho nên Thuần Phong thậm chí còn không kịp kêu một tiếng, cả đại điện đều rơi vào khiếp sợ, Thái Trữ hoảng hốt hô lên, hoàng đế vỗ bàn đứng bật dậy, cả giận quát: “Kinh Hồng, dừng tay!”
Nghe hoàng đế khiển trách, Thượng Quan Kinh Hồng thoáng do dự, lập tức đảo cổ tay____
Một trận ấm nóng hất tới trên mặt lẫn cổ của Thuần Phong, Thuần Phong khiếp sợ kinh hãi la to.
Những người còn lại thì không biết rốt cuộc là nên sợ hay là nên thả lỏng.
Ở giữa điện, thân mình một người từ từ đổ xuống đất, chính là Vương công công.
Máu trên ngực hắn không ngừng tuôn chảy như suối.
Trong suy nghĩ của triều thần chính là, Thượng Quan Kinh Hồng nghe hoàng đế nói dừng tay, nhưng đáng tiếc hắn thu thế không kịp, cuối cùng vẫn là đâm chết Vương công công.
Trong đó, cũng có vài người suy nghĩ thận trọng hơn, biết Vương công công kia cũng là người của thái tử.
Trong mắt thái tử hiện lên tia cười lạnh.
Thượng Quan Kinh Hồng hạ trường kiếm vẫn còn dính máu tươi, ôm cả Kiều Sở cùng quỳ xuống thỉnh tội với hoàng đế: “Nhi thần lỗ mãng, thật không nên vì gia chi tiểu tư, quốc chi tiểu dân mà đả thương khách quý Tây Hạ, thỉnh phụ hoàng trách tội”
“Ngươi!”
Hắn lại còn nói như mỉa mai vậy.
Hoàng đế cau mày, càng thêm nổi giận, nhìn chằm chằm Thượng Quan Kinh Hồng thật lâu, cuối cùng vẫn là khoát tay nói: “Đứng lên đi”
“Hoàng tử, công chúa, trẫm vốn lễ kính đối với hoàng đế của quý quốc, coi trọng bang giao hai nước, nhưng hiện giờ xem ra quý quốc tựa hồ lại không nghĩ như vậy, việc ký kết hòa ước xem ra cũng chỉ là ý nguyện của một mình trẫm mà thôi!”
Hoàng đế vẫn chưa ngồi xuống, lúc này thân mình hơi nghiêng nghiêng về phía trước, sắc mặt trắng xanh, nhưng duệ quang trong mắt vẫn không giảm.
Hạ vương dẫn đầu rời khỏi chỗ ngồi, bước ra chính giữa điện, thẳng thân quỳ xuống, cất cao giọng nói: “Phụ hoàng anh minh, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế”
“Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Chúng thần cũng lập tức quỳ xuống tung hô theo.
Thuần Phong mặt cắt không còn giọt máu.
Lúc này, Kiều Sở bỗng nghe Thượng Quan Kinh Hồng thì thầm bên tai nàng: “Giả bộ xỉu đi”
Cả đại điện còn đang tung hô như sóng thủy triều, hắn lại muốn làm cái gì?
Tuy thắc mắc như vậy nhưng mà nàng cũng không nói một lời liền nhắm mắt lại ngã vào trong lồng ngực của hắn.
Mặc dù cảnh còn người mất, nhưng lần này khiến cho nàng đột nhiên nhớ tới buổi tối ngày hôm đó ở sãi săn, tính ra thì đây là lần thứ hai hai người bọn họ hợp tác.
Không nói đến cảm tình, lại nguyên lai khá là ăn ý……