“Nàng có biết hay không là nàng đã…….”
Một tia sáng chợt lóe lên trong mắt hắn, nhưng rất nhanh lại dập tắt đi, hắn tự giễu cười: “Nếu ta nói cho nàng biết, nàng nhất định sẽ càng thêm hận ta!”
Hắn lại ôm chặt lấy nàng, để cho nàng ngồi lên trên hai chân của hắn, dùng hai chân kẹp chặt lấy chân nàng.
Kiều Sở hơi kỳ quái, nhưng vẫn là nói: “Thời điểm ta rời khỏi biệt viện trong lòng quả thực cực kỳ phẫn nộ, nhưng về hận, đã sớm không giống như trước nữa, sau lần phát bệnh ở thư phòng ngày đó ta đã không còn hận chàng nữa, hoàn toàn không hận chàng.
Mà bây giờ ta cũng không có tới nửa điểm tức giận.
Chàng đã làm rất nhiều việc, đã giúp ta hoàn thành nguyện vọng”
Tình yêu, đã không thể chịu đựng thêm bất kỳ một lần thương tổn hay không tin tưởng nào nữa.
Kiều Sở nhìn đăm đăm những đóa hoa dại mọc bên cạnh giếng, hoa đã gần héo úa.
Giếng này đã cạn nước từ lâu, hoa này là trời sinh trời nuôi, nhưng qua nhiều ngày không mưa, tất nhiên sẽ rất nhanh héo úa.
“Ta đưa chàng đến đây chính là muốn nói cho chàng biết, nếu ta không bỏ đi thì cuối cùng rồi cũng đến một ngày ta phải nhận kết cục giống như mẫu thân chàng” Nàng cúi đầu nói xong, lại cười: “Nếu chàng còn có một chút thương tiếc ta thì hãy để ta đi, nếu ta ở lại chỗ này, ta chỉ có thể buồn bực mà chết”
Hô hấp của Thượng Quan Kinh Hồng trở nên nặng nề, thô ách, ngoan tuyệt nắm chặt lấy hai vai nàng, trong ánh mắt là sắc bén, còn mang theo một tia mong chờ: “Thật sự nàng đối với ta một chút cảm giác cũng không có sao?”
Cho nên, vừa rồi hắn chạm vào nàng, nàng mới có phản ứng như vậy.
Thân thể của hắn đối với nàng rất quen thuộc, nàng sẽ run rẩy, nhưng tâm nàng đã đem hắn khóa lại ở bên ngoài, cho nên thân thể nàng rất nhanh mới trở nên cứng ngắc.
Từ thân thể đến đáy lòng, cuối cùng lan từ tâm đến thân.
Hận, nhưng đó còn là yêu.
Hiện giờ nàng không hận, chính là vì nàng sẽ không bao giờ….yêu hắn nữa………
Cảm giác đau nhói vừa xa lạ lại quen thuộc lại sắp lan ra nơi bả vai.
Ánh mắt Kiều Sở từ từ chuyển qua trên mặt Thượng Quan Kinh Hồng: “Đã không còn nữa…….Nhưng vẫn còn một chút hy vọng, rằng chàng có thể sống tốt.
Kinh Hồng, buông tha ta, cũng là tha cho chính chàng”
Có lẽ là đã từng yêu đến rất sâu, hiện giờ, khi tình yêu không nữa, tuy không thể lại làm bằng hữu, nhưng cũng không thể nào lại thành địch nhân.
Trước kia khi nghe đến mấy cái này nàng vẫn luôn cảm thấy thật nực cười.
Có thể chứ.
Là như vậy sao.
Nguyên lai đến cuối cùng, có lẽ chứng thật chính là như vậy.
Đôi bàn tay của Thượng Quan Kinh Hồng vẫn như cũ nắm chặt lấy người nàng, tựa như tay hắn là một vật gì đó vốn sinh trưởng trên người nàng.
Gân xanh nổi lên, trên mu bàn tay còn hiện lên một vết thương thật sâu màu hồng nhạt, có lẽ là khi hắn ở trên chiến trường đã bị thương.
Kiều Sở nhẹ nhàng nghĩ, không thể nói rõ là hỉ hay là bi.
Bàn tay to đột nhiên buông ra.
“Được, ta đáp ứng nàng”
Giọng nói buồn bã khàn đi khiến lòng người ta đau nhói.
Kiều Sở nhìn hắn, mà hắn chỉ đăm đăm nhìn đám hoa dại héo úa đung đưa dưới ánh tà dương về chiều.
Đêm, Nghiệp thành.
Khách điếm Duyệt Lai.
Kiều Sở kỳ thực rất muốn đi nghiên cứu thử vì cái gì mà mấy khách điếm trong TV, trong sách truyện lẫn cả cái khách điếm này đều là duyệt này duyệt kia duyệt đến dấu ba chấm, nhưng đáng tiếc hiện tại nàng không có rảnh rỗi đến như vậy.
Tính ra thì nàng đã rời khỏi Duệ vương phủ được mấy ngày mấy đêm, nhưng mà…..
Nàng một tay bưng trán, hít một hơi thật sâu, nhìn về phía mấy gương mặt quen thuộc trong phòng.
Nếu để những người khác nhìn thấy tình cảnh trước mắt này đảm bảo họ sẽ bị dọa cho chết khiếp.
Đường đường là Ngũ hoàng tử Trữ vương, đường đường là Đại lý tự khanh Tông Phác mà lại xuất hiện ở một khách điếm vô danh nhỏ bé, quan trọng là bọn họ không đứng hay ngồi ghế, mà là quỳ trên mặt đất.
Cùng quỳ với bọn họ còn có cả người trong Duệ vương phủ, chỉ trừ bỏ Phương Minh, còn lại lão Thiết, Cảnh Bình và Cảnh Thanh đều có mặt.
Phương Minh kỳ thực cũng có ở đây, nhưng lúc này còn đang ở dưới lầu cùng Thượng Quan Kinh Hồng uống rượu, nghe khách nhân phương xa kể chuyện.
Không khí trong phòng rất là nghiêm túc.
Tứ Đại và Mỹ Nhân liếc nhìn mấy nam nhân đang quỳ trên mặt đất, lại liếc mắt nhìn nhau một cái, xong hạ giọng nói: “Chủ tử, chuyện này……”
Kiều Sở nhìn Bội Lan và Đông Ngưng đứng bên cạnh: “Mau nâng bọn họ dậy thôi, cả Tứ Đại, Mỹ Nhân cũng hỗ trợ đi”
Trong phòng lúc này chỉ có Trầm Thanh Linh là vắng mặt.
Bội Lan và Đông Ngưng vẻ mặt ngưng trọng, nhưng vẫn không có nhúc nhích, nàng đành đi đến trước mặt Trữ vương, đưa tay tính nâng hắn đứng dậy, Trữ vương ngẩng đầu nhìn nàng, cười khổ: “Kiều Sở, nếu ngươi không đáp ứng thì chúng ta cũng sẽ không đứng dậy”
Vốn Tứ Đại ở một bên đang túm lấy Cảnh Thanh lôi kéo hắn đứng dậy, nghe vậy liền nổi giận, tức khí chuyển sang hung hăng đạp vào mông Cảnh Thanh một cái, Cảnh Thanh “Ai nha” một tiếng, nhưng tức giận mà không dám nói gì, hung hăng quay lại trừng mắt nhìn Tứ Đại.
Tứ Đại cười lạnh, vòng ra đằng trước đi đến bên cạnh Kiều Sở, chỉ tay vào mũi của Trữ vương, phẫn nộ mắng: “Duệ vương có trở về Duệ vương phủ hay không thì mắc mớ gì đến chủ tử nhà chúng ta? Hắn ngày nào cũng ngủ ở trước cửa phòng chủ tử chúng ta, phiền chết đi được có biết không! Lão đi theo chủ tử nhà chúng ta làm cái gì, ngày xưa thích mắng mỏ đánh chửi lắm cơ mà, hôm nay là ăn phải cái gì vậy….”
“Tứ Đại, không được vô lễ!”
Kiều Sở thấp giọng mắng, Tứ Đại tức tối dậm chân, đi qua một bên.
Sự việc xảy ra đến mức này là hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của nàng.
Thượng Quan Kinh Hồng đồng ý để nàng đi.
Đêm cung yến kết thúc, nàng hồi phủ, hôm sau khi trời còn chưa sáng liền lặng lẽ dẫn hai cái nha đầu rời khỏi phủ.
Đối với hưu thư thì nàng đã biết rõ hắn thể nào cũng có lý do thoái thác.
Nào biết đêm đó khi nàng đang ngủ ở khách điếm, tới nửa đêm gặp ác mộng liền bật dậy, ngay tức khắc liền có người đẩy cửa tiến vào, cửa đã được cài then cẩn thận, nếu không phải là người có võ công thì nhất định không thể mở ra dễ dàng như thế được.
Nàng còn tưởng rằng người đó là Mỹ Nhân ngủ ở cách vách, ngờ đâu thân ảnh cao lớn của người nọ bước tới trước giường lập tức kéo cả người nàng ôm vào trong lòng, mà người đó lại chính là…….Thượng Quan Kinh Hồng.
Vài ngày sau đó thì hắn không ẩn nấp nữa mà dẫn theo đám người lão Thiết quang minh chính đại đi theo nàng.
Nàng còn tưởng là hắn lật lọng muốn bắt nàng về, nhưng cũng không quá tức giận, cũng không nói với hắn một câu nào.
Nàng không nói, mà hắn cũng không nói.
Mãi cho tới đêm nay, khi đám người Trữ vương bí mật xuất hiện, nàng mới biết được trong cung đã xảy ra chuyện lớn.
Có lẽ nói chính xác hơn là biết được Thượng Quan Kinh Hồng đã làm cái gì.
Trong cái ngày mà nàng rời khỏi Duệ vương phủ, hắn đã gửi cho Tông Phác một phong thư, nhờ Tông Phác chuyển lại cho hoàng đế.
Có thể nói là lúc này Tông Phác mới có chỗ hữu dụng, nguyên nhân là trong mắt mọi người hắn là người nghiêm chỉnh, xưa nay không kết giao cùng ai, Duệ vương nhờ hắn truyền thư thì hoàng đế nhất định không nghi ngờ cái gì.
Tông Phác không hề biết nội dung phong thư, cho đến khi nhìn thấy hoàng đế đọc xong thư liền đùng đùng nổi giận, hắn mới biết được trong thư chính là Thượng Quan Kinh Hồng lên lớp giảng đạo hoàng đế, tuyên bố từ bỏ tước vị, từ đó rời khỏi Triêu Ca, không hề nhúng tay vào chính sự nữa.
Hắn cũng đã viết hưu thư cho Lang Lâm Linh, nói rõ hắn đem toàn bộ tài sản của Duệ vương phủ tặng cho nàng ta, về sau Lang Lâm Linh có thể tự do tái giá.
Sau khi Thượng Quan Kinh Hồng đưa thư cho Tông Phác liền dẫn theo đám người lão Thiết rời khỏi phủ, dựa theo manh mối mà ám vệ được hắn cắt cử đi theo nàng để lại, cuối cùng tìm tới chỗ nàng.