Địa lao.
Vầng trăng treo ở trên cao, phía dưới mặt đất, hơi nóng bốc lên từ ôn tuyền trộn lẫn với mùi lưu huỳnh lan tỏa trong không khí.
Không ai nghĩ tới dưới thư phòng cũng là một cái thế giới, cũng có thể nhìn thấy bầu trời, nhìn thấy hoa, thấy trăng.
Thượng Quan Kinh Hồng im lặng ngắm nhìn bầu trời đêm, nơi này tựa như tránh xa khỏi nhân thế phồn hoa náo nhiệt bên ngoài, làm cho tâm người ta sinh ra cảm giác thật bình yên.
Mỗi năm khi hắn phát bệnh đều sẽ đến chỗ này, ngày thường thi thoảng cũng sẽ đến.
Chẳng để làm gì cả, cái gì cũng không muốn, cái gì cũng không làm.
Nhưng cũng chỉ là thi thoảng.
Khi còn bé hắn ở trong cung nghe thái phó dạy học, bài học đầu tiên mà thái phó dạy lại không phải là Nhân chi sơ tính bản thiện, mà là Ưu lao hưng quốc, dật dự vong thân.
(Ưu sầu mới có thể hưng quốc, an nhàn hưởng lạc sẽ hại thân)
Đã là con người tất sẽ có những lúc cảm thấy mệt mỏi, hắn rất ít khi cảm thấy mệt mỏi, nhưng không có nghĩa là không có.
Mệt mỏi thì sẽ tìm một chỗ nghỉ ngơi, tìm người để tán gẫu một chút.
Địa lao chính là nơi đó.
Trầm Thanh Linh cũng chính là người đó.
Tầm mắt xẹt qua hàng rào phía trước gian nhà trúc, hàng rào lần trước đã bị phá hủy, sau được lão Thiết tu bổ, hiện giờ đã không còn lưu lại một chút dấu vết nào.
Kiều Sở.
Trong miệng chậm rãi lặp lại cái tên này.
Hàng rào trúc đó là trong lần hắn cùng nàng ở dưới này đã bị hắn phá hỏng, hắn ngất ở trong băng tuyền lạnh giá, nàng trong lúc vô ý xông tới cứu hắn, sau hắn lại muốn giết nàng…..
Nhớ tới chuyện quá khứ, hắn bỗng bật cười, cúi đầu nhìn hai bàn tay loang lổ vết máu.
Một khắc trước, nàng vẫn còn trong vòng tay hắn, hắn tựa như kẻ điên, trong não cũng như mất đi khống chế mà nói ra một số lời, hiện giờ nghĩ tới, lại cảm giác như chuyện đã trôi qua mất mấy đời.
Hắn mệt mỏi nhắm mắt lại, dung nhan ngủ say của nàng lại hiện lên trước mắt, tâm hắn cảm giác thực trống rỗng, rồi phút chốc lại được lấp đầy, rất nhanh liền trở nên nặng trĩu.
Hắn mím chặt môi, tự giễu cười.
“Kinh Hồng”
Giọng nói thanh thanh uyển uyển lôi thần thức của hắn quay trở về thực tại.
Trầm Thanh Linh đang cùng Đông Ngưng đi dọc theo còn đường mòn cạnh ôn tuyền tới gần, lão Thiết theo ở phía sau.
Đường mòn này là lối thông ra bên ngoài, vừa rồi khi hắn còn chưa tới, tựa hồ hai người này liền cùng nhau đi tản bộ một lát, sau hắn liền bảo lão Thiết đi tìm các nàng về.
Người gọi hắn chính là Trầm Thanh Linh, hắn gật gật đầu.
Trầm Thanh Linh đã đổi về một thân nữ trang, y phục một màu trắng thuần, giống như một đóa hoa ngọc lan xinh đẹp thanh nhã.
Hắn ngày xưa thật thích nhìn thấy bộ dáng nàng như thế, nhưng đương nhiên nữ tử thanh ngạo này thì không muốn, nàng cười nói, Kinh Hồng, ta chỉ có vận nam trang thì mới có thể cùng ngươi đứng một chỗ.
Nhưng hắn biết nàng chỉ là lấy cớ, nguyên nhân thực sự là vì trong lòng nàng có người khác.
Nhưng hiện tại nhìn bộ dáng nàng như vậy, không hiểu tại sao hắn lại chẳng có cảm giác gì.
“Kinh Hồng ca ca”
Đông Ngưng bất an khẽ gọi hắn một tiếng.
“Lá gan của muội càng lúc càng lớn rồi”
Hắn lãnh đạm nói một câu, Đông Ngưng lập tức cắn môi, Thượng Quan Kinh Hồng cũng không nói thêm cái gì nữa.
Tuy Thượng Quan Kinh Hồng không nói nhưng Đông Ngưng vẫn hiểu được, rằng hắn đã đoán ra được nàng cùng Bội Lan bí mật giúp Kiều Sở trốn đi.
Vừa rồi khi lão Thiết đến tìm nàng và Trầm Thanh Linh, nàng đã hỏi lão Thiết là cả Ngũ gia cùng phu nhân có thể cũng đến hay không, nàng biết Bội Lan lo lắng cho Kiều Sở, nên nhất định cũng sẽ muốn đến thăm.
Lão Thiết trầm mặc một chút mới nói, gia đã bảo Ngũ gia cùng phu nhân đêm nay không cần đến, nói hôm nay xảy ra chuyện như vậy đã khiến phu nhân mệt mỏi rồi, nên để phu nhân ở nhà nghỉ ngơi.
Nhớ lại hôm nay, sau khi trong cung xảy ra đại sự, Thượng Quan Kinh Hồng liền cấp tốc đi tìm nàng, mà nàng lúc đó vẫn đang đợi Kiều Sở ở trước một cửa cung nhỏ, hồn nhiên không hay biết một chút gì, vẫn là sau đó Cảnh Bình tìm được nàng.
Bên cạnh nàng khi đó còn có xe ngựa, còn Bội Lan cùng Kiều Sở đều xuất hiện ở hồ Mạc Sầu, nếu là người khác không nói, nhưng là vị ca ca này thì nhất định sẽ đoán ra ngay được việc các nàng đang muốn làm!
Ngày xưa Tông Phác luôn nói nàng là người chậm hiểu, nhưng nàng hiện tại vẫn hiểu được, Kinh Hồng ca ca không để Bội Lan lại đây chính là ngăn không cho Bội Lan tiếp xúc với Kiều Sở.
Nếu không phải nàng đang thực hiện nhiệm vụ thì chắc chắn cả nàng cũng sẽ không được đến.
Lúc còn ở trong cung, Thượng Quan Kinh Hồng cứu Kiều Sở từ dưới hồ lên, sau hoàng đế biết được Kiều Sở đang có thai thì vừa mừng vừa sợ, vội an bài chỗ cho Thượng Quan Kinh Hồng thi cứu.
Thượng Quan Kinh Hồng đuổi mọi người lui đi, Bội Lan thì lo lắng, Trữ vương thì âm thầm mang nàng qua đó.
Thượng Quan Kinh Hồng là từ trong miệng hai người kia mà biết được hôm nay nàng cũng tiến cung, hắn một bên chiếu cố Kiều Sở, một bên lệnh cho đám người lão Thiết tìm ra nàng, nói muốn nàng giả vờ lấy cớ tránh việc hôn sự mà bỏ nhà trốn đi.
Nàng khi đó mới biết được, hôm nay thượng triều, Hạ Hải Băng đã hướng Tần tướng quân đề cập đến hôn sự của nàng.
Lúc ấy tất cả những triều thần trong triều đều chứng kiến.
Hạ Hải Băng đại diện cho Phàn Như Tố hướng Tần tướng quân cầu hôn.
Mặc dù mấy ngày gần đây nàng có đi lại với Phàn Như Tố, hai người gặp nhau tán gẫu tuy là rất vui vẻ, nhưng quả thật nàng chưa từng nghĩ sẽ đi xa đến như thế, càng không nghĩ tới là hắn sẽ nhờ Hạ Hải Băng làm người đại diện….
Thượng Quan Kinh Hồng biết thái tử đã bắt đầu nghi ngờ Trầm Thanh Linh,Trầm Thanh Linh không thể tiếp tục ở lại phủ thái tử được nữa! Vì thế hắn mới lập ra một kế hoạch, để nàng bỏ nhà trốn đi, sau đó “Phương Kính” sẽ gửi thư đến Tông Phác xin phép nghỉ vài hôm đi tìm nàng.
Trong triều ai cũng biết quan hệ giữa nàng và “Phương Kính” là như thế nào, mặc dù không biết vì sao Phương Kinh vẫn chưa hướng Tần tướng quân đưa ra lời cầu hôn, mà Đông Ngưng vì sao lại có dính dáng tới Phàn Như Tố, nhưng việc Phương Kính bỏ đi tìm nàng là rất hợp tình hợp lý.
Hai người trong thời gian này sẽ lánh tạm ở địa lao Duệ vương phủ.
Lúc này Thượng Quan Kinh Hồng mặc dù không nói gì, nhưng vẻ lãnh đạm trên gương mặt của hắn khiến cho nàng phải sợ hãi.
Nàng từ nhỏ đã vừa thương hắn cũng vừa sợ hắn, tuy việc nàng giúp Kiều Sở bỏ trốn cũng không phải là làm sai, nhưng nhìn sắc mặt Thượng Quan Kinh Hồng như vậy vẫn là khiến nàng không dám phát ra một chút âm thanh nào.
“Kinh Hồng, chàng đừng trách Tiểu Yêu nữa”
Trầm Thanh Linh nhẹ nhàng lên tiếng.
Đông Ngưng cảm ơn nàng, nhưng trong lòng lại chẳng hề cảm thấy biết ơn, nàng thầm tự giễu, cười mình nhỏ nhen vì chuyện của Tông Phác mà giận vị tỷ tỷ mà ngày xưa nàng luôn coi là thân tỷ tỷ này, nhưng quả thật không biết vì sao nàng lại cảm thấy rất khó chịu, không hề cảm thấy biết ơn đối với Trầm Thanh Linh.
Dường như Trầm Thanh Linh cũng nhận ra nàng không thật tâm, hơi hơi cười lạnh, nói nhỏ: “Nhưng thật ra là tự ta nhiều chuyện”
Nàng ngẩn ra, tiếp đó liền nghe Thượng Quan Kinh Hồng thản nhiên nói: “Tiểu Yêu, muội cũng mệt rồi, mau vào nhà nghỉ ngơi đi, trước khi ta thay Thanh tỷ của muội thay đổi thân phận đành phải ủy khuất muội vài ngày”
“Ca ca đừng nói như vậy, có phải vì ca ca mà liều mạng thì muội cũng nguyện ý, huống chi chỉ là chút việc cỏn con này.
Ca cùng Thanh tỷ nói chuyện đi, Tiểu Yêu qua bên kia một lát”
Đông Ngưng nói xong liền hơi cúi thấp người trước hắn một cái, sau đó hơi chần chờ một chút rồi mới hướng Trầm Thanh Linh làm động tác y chang, trong đầu nghĩ, Kinh Hồng ca ca chắc hẳn vẫn là yêu Thanh Linh nhất thôi, hai người tất đang có rất nhiều chuyện muốn nói.
Nàng nếu đã kính hắn thì cũng nên kính Thanh Linh, có điều, Kiều tỷ tỷ…………Nàng hít mạnh một hơi, sau đó bước nhanh vào một chỗ sâu bên trong rừng hoa.
Thượng Quan Kinh Hồng liếc qua Cảnh Thanh cùng Cảnh Bình từ nãy giờ vẫn im lặng đứng canh giữ: “Các ngươi cùng lão Thiết ra ngoài trước đi, Cảnh Thanh, ngươi đến phòng bếp xem hai thiếp dược đã sắc xong chưa, nếu xong rồi thì giữ ấm, chớ để nó nguội đi”
Cảnh Thanh chợt nhớ tới trước kia cũng từng nghe Thượng Quan Kinh Hồng phân phó như thế, bảo hắn đi trông coi dược cho Kiều Sở_cái vị Kiều chủ tử thường xuyên thích uống dược kia.
Hắn mặc dù vẫn kính trọng nhất là Thanh Linh tiểu thư, bởi vì Thanh Linh tiểu thư là người gia yêu nhất, nhưng hiện tại hắn cũng thậm kính Kiều Sở, nàng kỳ thật rất tốt, hôm nay còn giúp bọn hắn như vậy, mà hiện giờ nàng còn đang mang thai hài tử của gia nữa.
Hắn nghĩ nghĩ xong liền nói: “Gia, dược kia chuẩn bị xong liền đem đến phòng Kiều chủ tử để Phương thúc giúp nàng uống luôn nha?”
“Không,” Tròng mắt Thượng Quan Kinh Hồng hơi tối đi: “Đợi ta trở về rồi xử lý”
Mọi người đều sửng sốt, vốn hai nha đầu bên người của Kiều Sở ngày hôm nay đã bí mật rời khỏi biệt viện, nghỉ lại ở trong khách điếm chờ hội hợp với Kiều Sở, nhưng Thượng Quan Kinh Hồng đã phái rất nhiều ám vệ ra ngoài tìm người, bao vây khách điếm tóm gọn hai người kia đem về nhốt lại.
Thượng Quan Kinh Hồng không tin tưởng những nha hoàn khác cho nên mới để Phương thúc ở lại trông coi Kiều Sở.
Phương thúc là nội thị, để ông ấy hầu hạ Kiều Sở là tốt nhất, lỡ có động chạm chút da thịt thì cũng không sao, nhưng không nghĩ tới là Thượng Quan Kinh Hồng cũng không cho.
Cảnh Thanh vẫn sững người, Cảnh Bình vội lôi kéo hắn, cung kính nói: “Gia, vậy chúng ta lui ra ngoài trước”
Trầm Thanh Linh đạm nhiên nhìn theo bóng dáng mấy nam tử xa dần, bàn tay đang nắm lấy thanh hàng rào của nàng siết chặt đến mức phiếm tia xanh trắng.
Nàng cho rằng Thượng Quan Kinh Hồng sẽ nói gì đó, nhưng hai người cứ đứng một lúc lâu mà hắn vẫn chẳng nói một câu gì.
Nàng nghiến răng nghiêng người nhìn lại, chỉ thấy hắn đang khoanh tay lẳng lặng ngưng mắt nhìn băng tuyền ở phía trước.
“Nếu Duệ vương không có điều gì khác cần phân phó, vậy Thanh Linh xin phép vào trong nghỉ ngơi, không dám quấy rầy Bát gia nghỉ tạm, nhuyễn hương đầy cõi lòng”
Hồi tưởng lại tình cảnh ngày hôm nay nam nhân này ngây ngốc lặp đi lặp lại những động tác thi cứu Kiều Sở, nghĩ tới Kiều Sở hiện giờ đang mang thai, trong lòng nàng đau nhói, cười lạnh ra tiếng.
“Ừm, vậy nàng nghỉ chơi cho tốt, ta đi trước”
Thượng Quan Kinh Hồng xoay người liền đi, vạt áo trắng thuần trong trẻo nhưng lạnh lùng như sương đêm, Trầm Thanh Linh chấn động, do dự một lát, cuối cùng nhịn không được đuổi theo, từ phía sau ôm chầm lấy hắn.
“Là ai cùng chàng luyện cung thật sự quan trọng với chàng như vậy sao? Quan trọng đến mức khiến cho chàng có thể dễ dàng yêu thương một nữ nhân khác như thế! Hay là tâm chàng vốn đã muốn thay đổi rồi, chàng làm cho nàng ta có hài tử của chàng……….”