Rõ ràng đã không nghĩ sẽ gặp lại, bên tai nghe được tiếng vang, nàng mở to mắt nhìn rõ bộ dáng người vừa đến, lòng Kiều Sở không hiểu sao phát run lên, giữa hai người bọn họ đã sớm là một cái tư vị rất khó nói rõ.
Y nữ lúc trước đã bị Hạ vương đuổi ra ngoài, Hạ tổng quản nhanh chóng đóng cửa lại.
Thượng Quan Kinh Hồng đứng cách nàng mấy bước, tham lam nhìn vào đôi mắt nàng, trong mắt hắn lướt qua biết bao nhiêu cảm xúc hỗn độn, có khiếp sợ, mà càng nhiều hơn chính là đau lòng cùng cừu hận chợt lóe.
Hắn xưa này lúc nào cũng tươm tất sạch sẽ, nhưng lúc này lại một thân nhiễm đầy máu tanh, mà nghiêm trọng nhất chính là đùi bên phải.
Tâm nàng như bị thứ gì đó sắc bén đâm vào.
Mắt hắn đột nhiên lộ ra vẻ tàn nhẫn, dừng ở trên người Hạ vương lúc này đang ôm nàng trong tay.
Bạc môi mỏng khẽ mím lại, Hạ vương cẩn thận đặt Kiều Sở nằm xuống giường: “Ta đã bảo y nữ để lại hòm thuốc, ngươi…………”
Lại nhìn thấy hòm thuốc trên tay Thượng Quan Kinh Hồng, Hạ vương ngẩn ra, dừng lời, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi như thế mà hắn vẫn có thể chạy về Duệ vương phủ để lấy hòm thuốc sao……………..
“Các người ở trong này không tiện, đều ra ngoài trước đi”
Thượng Quan Kinh Hồng đã bước nhanh tới, vẻ nghiêm khắc hiện dần lên trong mắt, khi dừng lại trên người Kiều Sở liền biến thành kịch liệt đau.
“Y nữ trong phủ ta đã nói, nàng vốn là không bị thương nặng đến như vậy……..Là vì bọn họ muốn giết đứa nhỏ nên mới ép nàng uống thuốc phá thai, dẫn tốn tổn hại tâm mạch, nhưng may là trong người nàng còn có một cỗ lực không rõ nguồn gốc chống đỡ” Hạ vương thật sâu nhìn nàng một cái, rồi lại thấy tấm lưng Thượng Quan Kinh Hồng khẽ chấn động, nói, lão Cửu, ngươi đi chuẩn bị một ít nước ấm giúp ta.
Hắn cũng không chần chờ, dẫn Hạ tổng quản ra ngoài, đóng cửa lại.
Bờ môi ấm nóng không hề báo trước rơi xuống trên môi nàng, Kiều Sở chấn động mở mắt ra, lập tức một cỗ mùi tanh xông vào trong mũi khiến nàng muốn nôn mửa.
Thượng Quan Kinh Hồng đã tháo mặt nạ xuống, đặt ở bên gối nàng.
Trán hắn đổ mồ hôi đầm đìa, sắc mặt trắng xanh, mồ hôi chảy ròng ròng trên mặt liên tục nhỏ xuống người nàng, giống như vừa vượt qua một đoạn đường xa vạn dặm.
Hắn thật sâu nhìn nàng, tròng mắt phiếm đau: “Ta biết nàng rất đau, nàng thực dũng cảm, còn lại hết thảy đã có ta.
Ta sẽ chữa khỏi cho nàng, con của chúng ta nhất định sẽ không sao”
Hắn nhìn bộ dáng của nàng, đau khổ cười nói: “Ta hiện tại rất bẩn, mùi không dễ chịu, nàng gắng chịu đựng một chút…..”
Kiều Sở nghe vậy, mí mắt run lên, nhắm mắt lại.
Tuy không muốn tiếp tục dây dưa, nhưng nàng biết rất rõ, chỉ có hắn mới có thể cứu đứa nhỏ.
Thượng Quan Kinh Hạo! Tròng mắt Thượng Quan Kinh Hồng trở nên tàn bạo, bàn tay to nắm lấy tay Kiều Sở, khóe miệng bỗng gợi lên tia cười giễu, nếu đứa nhỏ không còn, bọn họ……….
Có lẽ kỳ thực hắn cũng không yêu đứa bé này nhiều cho lắm, hắn yêu chính là……….nàng.
Mấy ngày nay, cả ngày lẫn đêm, không lúc nào là hắn thôi tưởng tượng đến tình cảnh khi bọn họ gặp lại nhau, hắn đã nghĩ, hắn nhất định sẽ mắng nàng một trận, nàng có biết lúc này nàng đang gặp phải rắc rối, nàng có từng nghĩ tới, khi hắn nghĩ đến Thượng Quan Kinh Hạo chạm vào nàng, lòng hắn đã đau đớn biết dường nào, nhưng hôm nay……….
Hắn chưa từng nghĩ tới nàng cũng có thể tự tay giết người.
Nhưng mặc kệ ai đúng sai sai, mặc kệ nàng khiết hay không khiết, vô luận thế nào, cả đời này hắn cũng tuyệt đối không buông tay……
Hắn nhịn xuống đau đớn, xắn tay áo lên, áp chế đáy lòng không ngừng run rẩy, thực hiện ca giải phẫu khó nhất đời này của hắn…………
Thời điểm thay nàng tẩy rửa hạ thân, đau đớn lại một lần nữa cấu xé tâm can, thẳng cho đến khi thi châm, kê đơn thuốc giao cho Hạ vương phân phó hạ nhân đi sắc thuốc, mồ hôi chảy vào trong mắt khiến khóe mắt cay xè, hắn mới mệt mỏi ngồi xuống giường, ôm nàng vào trong lòng.
Nàng đã ngủ say.
Tinh thần của nàng nhất định đã căng thẳng suốt mấy ngày qua.
Nàng đã rất mệt mỏi rồi.
Bàn tay to vuốt lên mái tóc nàng, cúi đầu thật sâu hôn môi nàng, đem đôi môi khô nứt của nàng lộng đến mềm nhuyễn.
Tay không khống chế được vẫn còn hơi run rẩy.
May mắn là hắn đã cứu được đứa nhỏ.
Nói chính xác hơn thì đứa nhỏ vốn vô sự, chỉ là mạch ngừng đập tạm thời mà thôi.
Rốt cuộc nàng từng ăn qua thứ gì?
Thứ kia ngày đó đã khiến cho hắn không thể nhận ra nàng có thai, lần này cũng đem tuyệt đại bộ phận dược tính của thuốc phá thai biến đổi đi, chỉ là tổn hại đến màng nội thể người nàng liền dẫn đến xuất huyết.
Mà đứa nhỏ này cũng rất kỳ lạ, lúc im lặng thì vô cùng im lặng, nếu không phải hắn dùng kim châm dẫn đạo, dẫn ra được một chút phản ứng nhỏ bé của nó, thì khi người khác bắt mạch, đứa nhỏ sẽ im lìm tựa như vật chết.
Hắn nhướn mày, đột nhiên nhớ tới một người.
Lữ Tống.
“Lão Bát, nàng thế nào, nếu đã ổn rồi thì đệ hãy mau trở lại đi, phụ hoàng đang nổi giận đó”
Thanh âm của Trữ vương từ ngoài cửa bỗng truyền vào.
Khiến cho Trữ vương cũng phải mạo hiểm đến thông tri, mâu quang Thượng Quan Kinh Hồng trầm xuống, bọn họ chỉ vừa mới gặp lại, chưa gì đã phải chia ly sao.
Hắn đêm nay đã tính toán sắp đặt hết thảy, cũng biết rõ hậu quả là thế nào, nhưng từ đầu chí cuối vẫn phi thường bình tĩnh, không có đến một tia hỗn loạn, chẳng sợ về sau phải gian khổ.
Nhưng lúc này đây hắn lại luyến tiếc không muốn rời xa nàng.
Cảm giác giống như có ai đó cường lực cướp lấy nàng từ trong tay hắn.
Hắn mang lại thiết mặt, lại nổi hung ác, dùng sức hôi môi nàng.
Kiều Sở bị cảm giác đau rát trên môi bức tỉnh, mông lung né tránh Thượng Quan Kinh Hồng.
“Kiều Sở, trước hết ta sẽ để Ngũ ca bí mật đưa nàng hồi phủ, ta rất nhanh sẽ trở về”
“Ta…không về”
“Không về thì đi đâu? Nàng có biết, ta phải tốn bao nhiêu công sức mới có thể cứu được nàng?”
Kiều Sở ngưng mắt nhìn bàn tay vẫn còn dính máu của Thượng Quan Kinh Hồng, nàng biết lần giải phẫu này khó khăn đến cỡ nào, ngẩng đầu nhẹ giọng nói: “Cám ơn, ta muốn nghỉ ngơi, được chứ?”
Nguyên lai cho dù hắn có làm cái gì thì cũng chẳng thể bù đắp được những lỗi lầm trước kia? Nàng thậm chí còn không muốn nghe hắn nói……….Máu toàn thân Thượng Quan Kinh Hồng tựa như bị đóng băng, đến cái câu “Ta chỉ cần nàng” chưa kịp thốt ra cũng đã bị vẻ lãnh đạm trong mắt nàng bức lui trở về.
Kiều Sở theo bản năng cúi đầu, không biết vì cái gì mà chỉ trong chớp mắt ngắn ngủi, bộ dáng cô đơn của hắn như từng chút từng chút đâm sâu vào trong tim nàng.
Cửa phòng bất ngờ bị đẩy ra, Hạ vương, Trữ vương cùng đám người lão Thiết đi vào.
Hắn tự giễu cười, lại giống như không thấy bọn họ, hướng Trữ vương nói: “Ngũ ca, đưa Kiều Sở về giúp đệ”
“Thượng Quan Kinh Hồng, tạm thời cứ để Kiều Sở ở lại chỗ ta đi đã”
Hạ vương lạnh lùng đánh gảy hắn: “Không biết ngươi tiến cung sau đó phải ở lại bao lâu, mà tình trạng của Kiều Sở lúc này như thế, trong phủ của ngươi tình huống lại đang phức tạp, trước hết cứ để ta đưa nàng đến ở tạm biệt viện của ta đã, ta sẽ tự mình trông chừng nàng, chờ ngươi xuất cung rồi tính tiếp.
Hiện tại trong phủ ngươi còn có một Kiều Sở giả, cho nên người khác cũng không đến mức hoài nghi cái gì, còn Thượng Quan Kinh Hạo thì cũng chỉ nghĩ là Kiều Sở thật đã trở về, bí mật tráo đổi với người giả thôi”
Trữ vương đi tới, vỗ mạnh lên bả vai hắn, gượng cười: “Ta đồng ý với Cửu đệ.
Đệ hiện tại ốc còn không mang nổi mình ốc, như thế nào có thể bảo hộ cho Kiều Sở đây?”
Đêm, điện Thường phi.
“Kia làm phiền công công”
“Thỉnh Duệ vương đợi cho, nô tài trong người còn có chút việc cần phải làm ngay, chổi này cũng không biết có thể đưa đến sớm được không na”
Một nội thị tỏ vẻ khó xử, đuôi mắt liếc nhìn hắn một chút, sau đó cùng một gã nội thị khác vội vàng đi xa.
Thượng Quan Kinh Hồng vốn đang hơi khom người thỉnh cầu, lúc này chậm rãi thẳng người lên, thong thả bước trở về trong điện.
Hắn dừng lại trước gian phòng của Thường phi, bên trong phòng bụi bậm bám đầy, bên ngoài loang lổ màu than đen.
Ngày đó điện Thường phi bốc cháy, nhưng rất may là lửa vừa đốt tới chỗ phòng mẫu phi hắn thì đã được dập tắt.
Hắn tiến cung đến nay cũng đã qua bốn ngày.
Đêm đó, hoàng đế phẫn nộ lệnh cho hắn ở trong này tự kiểm điểm mình, không có thánh chỉ thì không được phép tự tiện rời đi.
Còn đám người lão Thiết thì bị cấm túc ở một nơi khác.
Tình cảnh cũng giống như ngày trước.
Bốn ngày này trôi qua thật vô cùng uổng phí, chẳng có gì để làm cả, thẳng cho đến hôm nay hắn bỗng sinh ý định muốn quét dọn phòng của mẫu phi.
Bốn ngày này, cứ đúng giờ thì sẽ có cung nữ đưa cơm đến cho hắn, nhưng chỉ khi hắn cảm thấy thực đói bụng khó chịu thì mới ăn, còn phần lớn thời gian chỉ nhốt mình trong căn phòng của hắn khi còn bé, nằm trên giường, chẳng thèm nhúc nhích động đậy, lạnh lùng nhìn lên trần nhà, nhưng hiện lên trước mắt cũng chỉ là gương mặt của nữ nhân kia, lởn vởn trong tâm trí đều là vẻ lãnh đạm vùng kháng cự trong mắt nàng.
Hắn điên rồi, hắn quả thật đã điên rồi, lại có thể liều lĩnh bất chấp hậu quả như thế.
Trong những ngày nàng mất tích, hắn gần như phát điên, nhưng vẫn cố giữ lại cho mình một chút lý trí thanh tỉnh.
Thậm chí hắn còn dự định, sau khi tìm được nàng về rồi, hắn sẽ nói với nàng, hắn chỉ cần một mình nàng.
Ba nghìn nhược thủy, chỉ thủ một bầu.
Hắn có thể không cần Thanh Linh, chỉ cần Thanh Linh có thể sống tốt là được.
Nhưng vô luận nàng thế nào, bị bệnh, đã chết, sống tốt hay vẫn là không tốt, mặc kệ nàng đã bị Thượng Quan Kinh Hạo chạm vào, hắn lại không thể không cần nàng.
Mặc dù hiện giờ nhàn hạ, nhưng hắn vẫn là một cái thân vương, vậy mà lại chỉ cần một cái nữ nhân không khiết, không phải phát điên thì là cái gì.
Trong bốn ngày đã xảy ra quá nhiều chuyện, mà chuyện của hắn cũng đủ truyền khắp cả trong lẫn ngoài hoàng cung.
Đối với người trong cung thì quan trọng nhất chính là nịnh bợ, hắn bây giờ đã bị tước quyền thế, nào có ai sẽ ngu xuẩn đến mức mạo hiểm đắc tội thái tử mà đi hướng hắn lấy lòng?
Hắn ngồi xổm xuống, thân thủ đi vơ lấy đám mạng nhện giăng ngang góc tường, đột nhiên sau lưng nhẹ nhàng truyền đến một tiếng “Kinh Hồng”, cắt ngang động tác của hắn.
Hắn cũng không nhúc nhích, đối phương chậm rãi đi đến trước mặt hắn, một thân y phục đơn giản, đầu đội mũ có mạng che mặt, người nọ cởi mũ xuống, nhíu mi nhìn hắn.
Là một nữ tử.
“Nơi này nguy hiểm, ngươi tới làm gì?”
Trong mắt Thượng Quan Kinh Hồng vẫn là hờ hững, chẳng hề giật mình, chỉ thản nhiên hỏi.
“Ta và chàng đã bao lâu rồi không cùng nhau nói chuyện, ở bãi săn lần đó cũng chỉ gặp qua một khắc rồi vội vàng đi.
Nơi này sẽ có ai đến chứ? Trước kia chỉ là lãnh cung của một phi tử, hôm nay cũng chỉ là nơi tĩnh tâm của một vị hoàng tử hoàn cảnh sa sút.
Ngươi khi đó đã nói, sau đại hôn chúng ta nên tận lực tránh gặp mặt.
Ta tuy rằng rất nhớ ngươi, nhưng lại sợ phá hỏng chuyện, cuối cùng không dám lui tới Duệ vương phủ.
Thật sự là rơi vào một cái cảnh còn người mất”
“Hay cho một cái cảnh còn người mất, ta hiện tại lẻ loi, ngươi nên cùng ta hoàn toàn chấm dứt mới là hành động một người sáng suốt nên làm”
“Chàng phải biết là ta vĩnh viễn sẽ cùng chàng, vốn là vì tương lai ngày sau, nhưng sau lại chỉ vì chàng, ta mặc kệ chàng hôm nay thế nào…….”
Thượng Quan Kinh Hồng chọn mi cười khẽ, ngón tay nguy hiểm mơn trớn gò má nữ tử: “Chỉ vì ta sao, ha ha, ngươi cho là ta còn có cơ hội trở mình? Ngay cả ta cũng đã chết tâm, ngươi làm sao có thể dám chắc?”
Tình Ngữ nghe vậy liền chấn động, nhíu chặt đôi mi thanh tú.
“Kinh Hồng…….”
“Được rồi, ngươi về đi.
Ta năm đó tuy là vì bức bách mới cầu ngươi, nhưng cuối cùng vẫn là đã nhận ân huệ của ngươi, nếu ta còn có ngày sau thì sẽ cho ngươi phúc ấm, nếu không có, chúng ta liền cứ như thế này thôi”
Tình Ngữ hờn giận: “Không lẽ sau này ta và chàng….Cũng là bức bách chàng sao?”
Thượng Quan Kinh Hồng chỉ cười khẽ, rũ mi mắt, Tình Ngữ thấy không rõ thần sắc của hắn, trong lòng cũng vui vẻ: “Ta tin chàng”
Tiện đà lại mềm mại hỏi: “Chàng đêm nay có muốn thân thể của ta?”
“Ta không cần thân thể của bất luận kẻ nào”
“Chàng nói vậy là có ý gì?”
Tình Ngữ nhìn Thượng Quan Kinh Hồng vơ một đám tơ nhện cuối cùng, lại cởi ngoại bào đem phủ lên trên chiếc gối đã phủ đầy bụi trên giường, chân phải khập khiễng chậm rãi bước ra khỏi phòng, nàng cả kinh: “Chàng đang bị cấm túc, chàng còn muốn đi đâu?”
“Bí mật xuất cung một chuyến, thế nào, ngươi tính mật báo phụ hoàng sao?”
Thanh âm xa dần, Tình Ngữ mâu quang tối sầm lại, trong tình huống lúc này mà hắn còn muốn xuất cung ư? Có chuyện gì khiến cho hắn phải mạo hiểm đến thế sao? Nàng suy đoán rốt cuộc là hắn đi làm cái gì, lại đột nhiên nhớ tới cái ngày điện Thường phi bốc cháy, nàng sau đó chạy lại đây, xen lẫn trong đám người nhìn bộ dáng hắn thi cứu cho Kiều Sở ở bên hồ.
Xung quanh là rừng cây bạt ngàn, xa xa còn có tiếng nước chảy róc rách, Kiều Sở đang hơi xuất thần nhìn ra bầu trời đầy sao bên ngoài cửa sổ.
Không ngờ biệt viện của Thượng Quan Kinh Thông lại nằm ở một nơi như thế này, trong một cánh rừng ở ngoại thành, rất chi là bí mật.
Trên trời sao dày đặc, mặt đất có hoa thụ.
Trong không khí nhàn nhạt hương hoa.
Đêm yên tĩnh, cảnh cũng đẹp đến mức khó tin.
Nếu không có cơn ác mộng giết người luôn quấy rầy nàng mỗi đêm, cùng đã kinh qua quá nhiều chuyện, thì đây chẳng phải chính là cuộc sống đơn giản yên bình mà nàng vẫn hằng mơ ước đó sao?
Thượng Quan Kinh Thông mỗi ngày đều như nhau, ban ngày vào triều xử lý chính sự, tối đến lưu lại nơi này gác đêm.
Trong rừng tứ phía đều có người canh gác, nghe Thượng Quan Kinh Thông nói trong đó có người của hắn, cũng có hơn mười mấy tên ám vệ võ công cao cường được người kia tuyển đến.
Thương thế của Mỹ Nhân đã dần dần tốt lên, ban đêm, Tứ Đại và Mỹ Nhân sẽ ngủ trên trường tháp ngay tại phòng nàng, còn Hạ vương thì ngủ ở trong gian phòng cách vách.
Vừa nãy, Thượng Quan Kinh Thông đến, Tứ Đại Mỹ Nhân nhận ra hắn có điều gì đó muốn nói với nàng, liền pha trà cho hai người, sau đó lánh đi cùng nhau vào rừng tản bộ.
Nàng không biết Thượng Quan Kinh Thông muốn nói gì, trong lòng nàng lúc này thực sự rất yên lặng, rồi lại có chút gì đó như đang bóp nghẹt trái tim đến mức khó thở, ẩn ẩn là đau đớn.
Nàng cũng không biết vì sao mình lại như vậy nữa.
Nàng đã hỏi Thượng Quan Kinh Thông tình hình của hắn.
Thượng Quan Kinh Thông là người thông minh, không có giấu diếm nàng.
Hắn thật sự là không tốt chút nào.
Nàng đứng bên cửa sổ, nhắm mắt lại, lấp đi khóe mắt đã có tia ẩm ướt.
Nàng muốn gặp hắn.
Nhưng làm sao có thể đây, hắn bây giờ còn đang ở trong cung.
“Kiều Sở?”
Đột nhiên một giọng nói vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của nàng, nàng đang muốn xoay người, Thượng Quan Kinh Thông đã chạy đến bên nàng.
Hai người đứng đối diện với nhau.
Kiều Sở cười cười: “Ngươi nói đi”
Ánh mắt Thượng Quan Kinh Thông sâu thẳm, trong mắt lại có quang mang kỳ dị.
Kiều Sở ngẩn ra, trong lòng nảy sinh chút bất an, Thượng Quan Kinh Thông thân thủ đang muốn bắt lấy tay nàng, nhưng lại lập tức cười tự giễu, cánh tay định giữa không trung: “Lão Bát hiện tại đang như vậy, ta quả thực không nên lợi dụng lúc người ta đang lâm vào khó khăn.
Ta trước kia từng cho rằng, ngươi sống cùng hắn nhất định sẽ không vui vẻ, cho nên vô luận ta có dùng bất kỳ thủ đoạn nào để đoạt lấy ngươi thì cũng đều là đúng cả”
“Nhưng mà, hắn tuy là có điều không phải, nhưng trải qua mấy ngày nay, ta đã hiểu được, hắn quả thực là yêu ngươi”
“Có điều, Kiều Sở, có một chuyện ta muốn hỏi ngươi, ta muốn nghe được…..một câu trả lời thuyết phục của ngươi”
Lòng Kiều Sở càng thêm bất an, nàng đang muốn ngăn hắn nói, lại nghe hắn nhẹ giọng: “Nghe ta nói có được không?”
Kiều Sở đóng mắt, gật gật đầu.
“Những ngày qua đối với ngươi mà nói có lẽ chẳng có cảm giác gì, nhưng về phần ta thì lại rất là vui vẻ.
Chúng ta cùng nhau ngồi trong sân uống trà, nói chuyện, cùng chúc nhau ngủ ngon.
Kiều Sở, ta biết, ngươi là thích một cuộc sống như thế, tránh xa chốn thị phi đông người.
Ta biết trong lòng ngươi không có ta, nhưng ngươi có thể cho ta một cơ hội được không? Chỉ cần ngươi đồng ý, sau khi chuyện của lão Bát qua đi, ta sẽ nghĩ cách đưa ngươi đi, chúng ta có thể trở về cố hương của mẫu thân ngươi hay bất cứ nơi nào cũng được cả, nuôi ngựa chăn dê, trồng hoa nuôi cây cỏ, ta sẽ coi hài tử của hắn cũng như con mình, yêu thương bảo hộ mẹ con ngươi cả đời”
Kiều Sở vốn chỉ lẳng lặng cúi đầu, nghe hắn nói xong, rốt cuộc ngẩng đầu, liền chạm vào ánh mắt thâm tình sâu nặng của hắn.
Nàng bất quá cũng chỉ là một nữ nhân, nghe một người nam nhân nói như vậy nàng sao có thể không có cảm giác, có người vì nàng mà thậm chí từ bỏ cả quyền lực lẫn thân phận tôn quý nhất thiên hạ, nàng sao có thể không xúc động cho được?.
Nàng mở to đôi mắt như nhìn về một viễn cảnh phương xa.
Tinh quanh lấp lánh.
Một cuộc sống như vậy thật sự rất tốt.
Nàng có thể tưởng tượng ra được, khóe miệng bất giác nở nụ cười.
Thật lâu sau, lại đối diện với ánh mắt thâm ngưng của Thượng Quan Kinh Thông bức bách nàng có ti nghẹt thở, cho hắn một câu trả lời thuyết phục: “Kinh Thông, cảm ơn ngươi, nhưng ta không thể.
Như vậy thật không công bằng với ngươi, ngươi xứng đáng có được thứ tốt hơn.
Từ bỏ tất cả như vậy, chẳng lẽ ngươi lại không có một chút luyến tiếc nào?”
Huống hồ ngươi hiện tại đã có hôn ước, còn có mẫu thân ngươi nữa.
Ánh sáng trong mắt Thượng Quan Kinh Thông tắt dần, nhưng cũng không mang vẻ kích động hay đau đớn kịch liệt giống như xưa nữa, ngược lại chỉ trầm mặc, thật lâu sau mới nói: “Không có bất công, cũng chẳng có gì phải luyến tiếc, trong lòng mỗi người đều có phân nặng nhẹ.
Đối với ta mà nói thì những thứ đó không thể quan trọng hơn so với ngươi, vậy thì ta cần gì phải luyến tiếc? Ta chỉ biết, cùng ngươi sống ở đây mới chính là khoái hoạt lớn nhất trên đời này.
Sở Sở, ngươi hãy suy nghĩ kỹ thêm đi, cho ngươi, cũng là cho ta một cái cơ hội”
Trong rừng.
Đã bao nhiêu lâu rồi hắn mới lại được nhìn thấy lúm đồng tiền của nàng.
Nàng cười hạnh phúc đến như vậy.
Dưới ánh sao, trong ánh đèn, hắn đứng sau một thân cây, tình cảnh vừa rồi toàn bộ đều đập vào trong mắt.
Thậm chí không cần nàng trả lời, hắn cũng đã biết được đáp án.
Thượng Quan Kinh Hồng mạnh dừng cước bộ, đứng lại bên dòng suối.
Hắn xuất cung chạy đến đây, gặp ám vệ lại bảo không cần kinh động đến nàng, nghĩ muốn cho nàng một cái kinh hỉ.
Nhưng nguyên lai lại là lừa mình dối người.
Nhìn đến hắn nàng chỉ có kinh sợ, không có vui vẻ.
Nụ cười kia của nàng đã khiến hắn lần đầu tiên xác xác thực thực cảm giác được bọn họ vĩnh viễn đã không thể quay trở lại.
Cho dù hắn có tiếp tục làm thêm cái gì đi nữa.
Cơn đau chết tiệt theo chân truyền đến, hắn chậm rãi ngồi lên trên một tảng đá bên dòng suối.
Lôi hà bao vẫn luôn cất giữ trong ngực ra.
Lại đem đồ vật bên trong lấy ra ngắm nghía.
Là một nhúm tóc đen nhánh.
Còn có một mảnh giấy nhăn nheo____thứ này là hắn vô tình tìm thấy trong ngăn kéo bàn ở thư phòng.
Nội dung ghi trong giấy hắn đã xem đi xem lại đến mức thuộc lòng, nhưng lúc này hắn vẫn chậm rãi mở nó ra, nhẹ nhàng mỉm cười, tỉ mỉ nhìn những dòng chữ viết cẩu thả bên trên mặt giấy.
Chung quy vẫn trở về đế kinh.
Tự biết Sở bức bách tùy theo ngươi về, nhưng kỳ thực thâm tâm không muốn về;
Nhưng nếu ngươi yêu nàng, nhất định có thể vượt qua.
Hạo ngoan độc, không phải kẻ hữu dũng vô mưu;
Duy chỉ có quyền thế mới có thể hộ Sở một đời bình an.
Trí nhớ tất không thể lưu lại;
Cũng chỉ có một đời này;
Cho Sở hạnh phúc, những cái khác đều thành dĩ vãng.
____Kinh Hồng.
Hắn bỗng đứng bật dậy.
(Đây hẳn là tâm thư anh Ngốc tử viết gửi cho anh Bệnh thần kinh nhà chúng ta )
Trong viện.
Hai nha đầu của nàng đi dạo còn chưa quay lại, Thượng Quan Kinh Thông thì nói có việc cần phải ra ngoài một lát.
Kiều Sở cầm cái gáo, múc từng gáo từng gáo nước đi tưới hoa, thân thể nàng chưa khỏe hẳn cho nên chỉ dám chập chạp di chuyển, không dám có động tác gì mạnh.
Nàng chậm rãi đứng thẳng lên, chấm chấm mồ hôi rịn trên trán.
Đột nhiên nghĩ, người kia ngày xưa thích chăm sóc cây cỏ, có lẽ không phải là hắn thực sự thích đi, am hiểu y thuật cũng không phải hắn thực sự muốn, bất quá là vì rãnh rỗi nhàn tản không có việc gì làm nên mới thế đó thôi.
Có lẽ cả đời này của hắn, cũng chỉ có quyền lực, còn có Thanh Linh, mới là thứ mà hắn chân chính muốn có được.
Nàng lắc đầu cười, lại tiếp tục múc nước, đột nhiên nghe sau lưng vang lên thanh âm hít thở nặng nề, nàng chấn động, gáo nước tuột khỏi tay rơi xuống đất, đồng thời, cả người đã bị ai đó ôm chầm từ phía sau.