Nàng tự nhận mình cũng không phải người mau nước mắt, nhưng nghe hắn nói vậy thì vẫn thật mạnh chấn động, mỉm cười, nước mắt lại lần nữa trào ra.
Nàng cắn môi, gật gật đầu.
Yêu hay là không yêu, hận thì nên như thế nào hận, nàng đã sớm không thể nói rõ nữa, cũng xem như là nghĩ không ra.
Lúc quay về, trong lòng nàng chỉ có một ý niệm, đó là nhân sinh không sợ vô thường, chỉ sợ có điều phải nuối tiếc.
“Sửu bát quái” Thượng Quan Kinh Hồng có hơi thô lỗ chà lau nước mắt trên mặt nàng, tuy thấp giọng mắng, nhưng không thể giấu được trong mắt vẻ mừng rỡ như điên, lại thấy nàng đang nhìn chằm chằm mình, hắn liền rủ mi mắt xuống khẽ hừ nhẹ một tiếng.
Kiều Sở cũng học theo hắn hừ nhẹ, tay không đi lau mồ hôi trộn lẫn với máu trên người hắn, Thượng Quan Kinh Hồng bỗng buông tay nàng, trầm giọng nói: “Không phải đang khó chịu trong người sao?”
Kiều Sở ngẩn ra, mà hắn đã bế bổng nàng lên, lại tiếp tục nghe hắn hừ thêm môt cái nữa, nàng liền hiểu được tất đã động đến vết thương, chỉ vừa mới nói được một câu “Chàng thả ta xuống đi, ta tự đi được”, thì dưới chân hắn đã điểm một cái, dĩ nhiên ôm cả nàng cùng nhảy lên ngồi ở phía trước thùng xe ngựa.
Kiều Sở còn chưa kịp phản ứng, hắn đã một tay ôm lấy nàng, một tay giữ chặt dây cương thúc xe ngựa chạy đi.
“Thôi cô nương nàng…………”
“Không việc gì”
“Ai sẽ cứu nàng?”
“Hoàng…..đế”
“Sao có thể? Chàng nói vậy là sao?”
“Theo mặt chữ.
Ta nói, đêm nay, chỉ có nàng mới là ngoài ý muốn của ta, trí mạng ngoài ý muốn……..”
“A…………”
Thanh âm của nàng rất nhanh bị bụi đất tung mù mịt che lấp.
Ba bóng người từ trong góc tường bước ra.
Là lão Thiết và Tứ Đại, Mỹ Nhân.
Mỹ Nhân trầm tư, nói: “Ân, Thiết…..thúc, ta hiểu vì sao vừa rồi thúc không cho ta ra ngoài hỗ trợ”
“Nhưng vạn nhất Thượng Quan……Duệ vương không khống chế được hai gã Tây Hạ kia thì thế nào?” Tứ Đại nhìn theo chiếc xe ngựa biến mất ở góc đường, nói nhỏ.
Lão Thiết nhẹ giọng: “Tuy gia đang bệnh nặng, nhưng với võ công của hắn thì đám người kia chẳng tính là gì, chẳng qua là hắn theo bản năng không đánh trả đó thôi………Có lẽ vì tận sâu trong đáy lòng hắn đã không hề có ý định sẽ đánh trả”
Tứ Đại vẫn có chút không cam lòng cắn cắn môi, nàng thật sự vẫn không muốn Kiều Sở quay về, Mỹ Nhân vỗ vai nàng: “Chủ tử vui là được rồi”
Mỹ Nhân nói xong lại nhìn về đại môn của Thiên Hương các.
Đám đông vẫn còn chưa giải tán.
Bởi vì Thượng Quan Kinh Hồng đã không có ý định tranh giành nữa cho nên Thuần Phong cũng không có lý do gì để tiếp tục động thủ, thần sắc hắn âm trầm, bên cạnh hắn, Thái Trữ cũng mím chặt môi.
Thái tử mị mâu cười nhạt, trong mắt xẹt qua một tia ngoan chí.
Thôi Minh Sương đang kinh ngạc nhìn phương hướng chiếc xe ngựa vừa biến mất, đột nhiên bị Thuần Phong hung hăng kéo vào trong lòng.
Mỹ Nhân mặc dù cảm thấy nàng ta đáng thương, nhưng tầm mắt lại bị một tử y nam tử đứng xen lẫn trong đám người thu hút, người nọ bộ dáng cũng không phải xuất chúng, hai mắt trong suốt ấm áp, nhưng kỳ quái chính là mới vừa rồi khi ba người bọn họ ẩn thân sau đám người, khẩn trương theo dõi tình huống xảy ra ở phía trước, thời điểm khi người Tây Hạ muốn bắt lấy Kiều Sở, lão Thiết lại ngăn nàng động thủ, nàng lại biết lão Thiết là người lão luyện tất sẽ không nhìn sai, vì thế mới hơi thả tâm, cũng chính lúc đó nàng mới chú ý đến nam tử này.
Lúc ấy, nam tử đứng phía trước bọn họ, cũng như bao người khác đứng xem náo nhiệt, nhưng trong tay hắn lại thủ sẵn nửa thanh đũa, tựa hồ tùy thời sẽ xuất thủ tương trợ, có điều sau đó nhìn thấy Thượng Quan Kinh Hồng hất văng hai người kia đi, hắn mới không có động tĩnh gì.
Hắn là ai? Vì sao lại có ý muốn xuất thủ tương trợ cho một người đã thất sủng như Duệ vương?
Nàng chính đang nghi ngờ, thình lình nghe Tứ Đại thở dài nói: “Thôi cô nương kia phải làm sao bây giờ?”
Lão Thiết đáp: “Tứ Đại cô nương, việc này cũng chỉ có thể đến đây thôi, mỗi người số phận đều đã định, quan trọng lúc này là chúng ta không thể để Duệ vương phủ xảy ra thêm bất kỳ sai sót nào, tình thế đối với chúng ta đã càng ngày càng khó……….”
“Ân, vậy chúng ta hồi phủ thôi,” Mỹ Nhân gật đầu: “Bát gia cùng chủ tử của chúng ta còn tệ hơn”
Tứ Đại cười tán thành, sau đó lại tỏ vẻ hiếu kỳ, bĩu môi hỏi: “Thiết thúc, chuyện đêm nay như thế, sao lại không thấy Lang phi cùng Lâm cô nương xuất hiện?”
“Bọn họ không tiện có mặt ở chỗ này”
“Lão nhân gia ngài lừa ai nha, tuy nói Đông Lăng không thoáng như Tây Hạ, nhưng chẳng phải thái tử cũng dẫn nữ nhân của hắn tới đó sao, hai cái người kia….như thế nào lại không thể đến chứ?”
Lão Thiết ngẩn ra, sau đó còn thật sự nở nụ cười, cũng đã nhiều ngày rồi mới có được một phút thả lỏng như thế: “Ta đoán có lẽ là đã bị Cảnh Bình tìm cách giữ chân rồi”
Mỹ Nhân gật gật đầu, còn thật sự nghiêm túc nói: “Cảnh Bình tiên sinh quả là một người tốt, ta thấy trừ chủ tử ra thì hắn là người tốt nhất, hắn đã giúp chủ tử rất nhiều”
Tứ Đại trêu chọc: “Yêu, Mỹ Nhân, đừng nói là ngươi thích hắn rồi nha?”
Mỹ Nhân đấm nàng một cái, mặt vẫn không chút thay đổi: “Ngươi cút cho ta”
Tứ Đại lè lưỡi, lại thấy Mỹ Nhân tiếp tục chăm chú nhìn về phía Thiên Hương các thêm mấy lần, cũng không biết là đang nhìn cái gì.
Lão Thiết nói: “Hai vị cô nương đêm nay đã vất vả rồi, chúng ta hồi phủ thôi”
………..
Nhưng khi bọn họ hồi phủ liền kinh ngạc phát hiện là cả Thượng Quan Kinh Hồng lẫn Kiều Sở đều vẫn chưa trở về….
“Thượng Quan Kinh Hồng, đây là đâu? Chàng tự tiện xông vào nhà dân sao…………”
Kiều Sở bị song chưởng của nam nhân khóa chặt ở ván cửa, hô hấp của hai người lúc này đều vang lên rất rõ ràng, mặt nàng nóng ran, tim đập thình thịch, không khỏi ách thanh hỏi.
Mới vừa rồi đi trên đường vì nàng quá mệt mỏi nên đã gối đầu lên bả vai hắn mà ngủ, thời điểm khi bị hắn bế xuống khỏi xe tỉnh lại, đã thấy hai người đang đứng trước cửa phòng ốc của một nhà dân.
Xa xa là những đốm hỏa thắp sáng, nàng tò mò phóng nhãn nhìn lại, mơ hồ chỉ thấy kia là một mảnh thôn xóm.
Hắn không thèm nói một lời chỉ ôm lấy nàng, nhấc chân bạo lực đá văng cửa, nàng bị dọa cho hoảng sợ, hắn đã bế nàng đi vào, sau đó cực nhanh thả nàng xuống đất, lại cực nhanh đóng cửa lại.
Sau đó không nói một lời đem cả người nàng ép lên ván cửa.
Hai người bị nhấn chìm trong bóng tối.
“Chàng vẫn chưa trả lời ta……….”
Kiều Sở khẽ mắng, nhẹ nhàng đánh hắn một cái, biết hắn đang bị thương cho nên cũng chỉ là làm bộ không dám dùng lực quá mạnh.
Thượng Quan Kinh Hồng đột nhiên bật cười, trong thanh âm không khó nghe ra được một tia đắc ý.
Kiều Sở lại chuyển sang đá vào chân hắn: “Người què, đi chết đi”
Thượng Quan Kinh Hồng càng cười rộ lên, rất nhanh lại dừng tiếng cười, ghé đầu đến sát mặt nàng, rồi tùy theo chậm rãi trợt đến bên tai nàng, nàng phút chốc liền căng thẳng lên, môi hắn đã ngậm lấy vành tai nàng, thanh âm trầm thấp thổi vào trong tai: “Nàng hôn ta, ta sẽ nói cho nàng biết.
Ta muốn nàng hôn ta………”