Người nói chuyện là Vương Mãng.
“Hoàng thượng vốn đang vì vụ việc rà soát phủ điện hạ mà bất mãn sẵn rồi, hiện giờ lại còn biết Duệ vương câu kết với Mạc Tồn Phong, diễn một màn kịch ở Thiên Hương các, hoàng thượng sao có thể còn coi hắn là Bát hoàng tử khiết lương cho được? Mà buồn cười là Duệ vương còn không tự biết.
Là nhờ điện hạ nhìn xa trông rộng, sớm đoán được Mạc Tồn Phong sẽ quy phục Duệ vương, nên vẫn luông để ý động tĩnh, khi thấy hắn mỗi ngày đều đến Thiên Hương các uống rượu liền tức khắc đề phòng”
Hắn nói xong lại không nghe Thượng Quan Kinh Hạo lên tiếng, liếc mắt lại thấy Thượng Quan Kinh Hạo đang nhìn chằm chằm một cái hà bao trong tay, dường như không hề có một chút vui mừng vì việc đã thành.
Vương Mãng thoáng nhìn Tào Chiêu Nam, Tào Chiêu Nam cũng hơi giật mình: “Điện hạ?”
Thượng Quan Kinh Hạo nâng mắt nhìn Vương Mãng, mỉm cười: “Cô thấy Ngự sử đại nhân ngươi không có gì tiến bộ, chỉ được mỗi công phu miệng lưỡi này rõ là sở trường”
Vương Mãng cười đáp: “Điện hạ quả thật là người biết lo xa, hành động trước cả Duệ vương, cái này là Mãng nói thật chứ không phải nịnh hót”
“Nàng kia thiện cầm, mặt có vết sẹo, bộ dáng có vài phầ giống với Kiều Sở, nếu Thượng Quan Kinh Hồng đã yêu Kiều Sở thì sao có thể mê luyến nàng ta như thế, đến mức ngày nào cũng đến Thiên Hương các uống rượu say mèm, bộ dáng nhếch nhác? Nếu không phải là vì muốn phụ hoàng thương tiếc thì là vì cái gì?” Ánh mắt Thượng Quan Kinh Hạo quét qua Tào Chiêu Nam: “Con cáo già Mạc Tồn Phong hiểu được một núi không thể có hai hổ, cô nếu đã không thể dung nạp hắn, Hiền vương đã bại, hắn tất nhiên là phải tìm ngọn núi khác, khi đó Duệ vương không phải là lựa chọn rất tốt ư? Cái này muốn đoán cũng chẳng có gì khó.
Có lẽ là hắn nhờ Lang gia làm cầu nối, đáng tiếc không lâu sau thì Thượng Quan Kinh Hồng thất thế, mà hắn hiện tại đã đâm lao thì đành phải theo lao”
“Còn bị Tào tổng quản cướp mất tay thủ hạ đắc lực là Lục Tử nữa” Vương Mãng cười khẽ, nhìn về phía Tào Chiêu Nam.
Tào Chiêu Nam gật đầu, khóe miệng Thượng Quan Kinh Hạo hiện lên tia cười lạnh: “Gián điệp hai mặt, đây cũng là cô học được từ Bát đệ”
“Tào tổng quản, Vương Mãng, các ngươi về nghỉ ngơi đi.
Cứ để hắn vui sướng thêm mấy ngày nữa, đợi đến lúc lại bị tuyên vào triều, cũng là lúc phụ hoàng suy nghĩ kỹ càng, đưa ra quyết định loại hắn qua một bên”
Hắn nói xong đứng dậy, lạnh lùng ném hà bao lên bàn, bước ra khỏi thư phòng.
……..
Đi dọc theo con đường trong phủ, đi vào một cái sân, dừng lại trước một căn phòng.
Chúng tỳ nữ thấy hắn vội vàng hành lễ, có tỳ nữ đang chuẩn bị thông truyền, Thượng Quan Kinh Hạo xua tay, thẳng đẩy cửa đi vào.
“Thần thiếp tham kiến điện hạ, sao đêm nay điện hạ lại đến đây?”
Trong phòng, một nữ tử đang ngồi bên bàn trang điểm vội đứng dậy, giống như nghe được tiếng vang bên ngoài nên đang chuẩn bị ra nghênh đón, trên gương mặt xinh đẹp còn ẩn ẩn một vẻ kinh ngạc.
Người này lại đúng là thái tử phi Kiều Mi.
Thượng Quan Kinh Hạo nhếch môi, thản nhiên nói: “Cô chẳng qua là ghé một chút, sợ thái tử phi đã quên mất trượng phu của mình là ai”
Kiều Mi cả kinh, hiểu được hắn vì chuyện nàng cầu tình cho Thượng Quan Kinh Hồng lúc ở Thiên Hương các mà đến muốn làm khó dễ.
Từ bãi đi săn trở về, nàng thật không hiểu vì sao cảm giác của mình đối với Thượng Quan Kinh Hồng càng phát ra kỳ quái, tổng cảm thấy như trong đoạn thời gian mình mất trí nhớ khi rơi xuống cốc có quan hệ gì đó với hắn.
Sau lại trải qua vụ việc lục soát phủ, nàng nghe được một bí mật không nên nghe, nàng liền hiểu được chính mình đã yêu Thượng Quan Kinh Hồng.
Đồng thời cũng càng thêm oán hận Kiều Sở, dựa vào cái gì mà Kiều Sở lại có thể được nam nhân tiền đồ vô lượng kia đối đãi như thế.
Mà sự bất mãn của nàng đối với Thượng Quan Kinh Hạo cũng đi tới cực điểm, giờ phút này nghe Thượng Quan Kinh Hạo nói lời này, nàng kiềm nén cơn giận, chỉ cười tiến lên, ôm lấy cánh tay hắn: “Thần thiếp là nữ nhi nên khó tránh khỏi nhất thời mềm lòng, điện hạ đừng giận.
Chi bằng đêm nay……..để thần thiếp thị tẩm, hướng điện hạ bồi tội a”
Ánh mắt Thượng Quan Kinh Hạo chậm rãi rơi xuống bàn tay da thịt như tuyết của nàng, hàn quang trong mắt chợt lóe, vung tay lên mạnh mẽ giáng cho Kiều Mi một bạt tai.
Kiều Mi ngã nhào xuống đất, một cỗ tanh ngọt thấm ra qua kẽ răng, vẻ mặt không dám tin nhìn nam nhân trước mắt mình, chiến nhiên nói: “Thượng Quan Kinh Hạo, ngươi dám đánh ta?”
“Đánh ngươi thì đã thế nào? Cô sợ gì Kiều tộc của ngươi? Ngươi nghĩ phụ hoàng ban cho cô cái cửa hôn sự này là vì tương lai của cô sau này?” Thượng Quan Kinh Hạo cười lạnh: “Nga, ngươi cho là phụ hoàng thực nghĩ như vậy, ngươi cho là cô thực nghĩ như vậy? Thú ngươi, chẳng qua là vì cô muốn phá hủy những thứ Thượng Quan Kinh Hồng yêu thích, chẳng sợ nói cho ngươi biết, người năm đó đi sứ Bắc địa chính là hảo Bát đệ này của cô”
Hắn câu môi cười, lại chậm rãi nói: “Đương nhiên, cô biết, người năm đó cứu hắn vốn cũng chẳng phải là ngươi, mà là Kiều Sở”
Kiều Mi cả người chấn động, giống như bị người giáng một đòn thật mạnh.
Thiến niên áo trắng năm đó chính là Thượng Quan Kinh Hồng ư?
Đúng vậy, người cứu hắn không phải là nàng, nhưng những ngày tháng sau đó bọn họ ở chung một chỗ, lại xác xác thực thực là nàng cùng hắn.
Định ra thề non hẹn biển, cũng xác xác thực thực là nàng cùng hắn…….
Trong phòng hắc ám, duy chỉ có một quầng sáng nhàn nhạt mỏng manh phát ra từ ngọn nến.
Cổ tay bị người dùng sức chế trụ, Kiều Sở lạnh lùng nhìn nam nhân cũng đang đồng dạng lạnh lùng nhìn lại nàng.
“Kiều Sở, nàng nghe thật kỹ cho ta,” đôi mắt của Thượng Quan Kinh Hồng dưới ánh nến lại càng phát ra ám chìm, hắn câu môi cười, khóe miệng mang một tia tự giễu thật sâu.
“Cái gì cũng có thể là giả.
Nhưng nàng cho rằng bệnh có thể giả, rượu có thể giả, bị thương cũng có thể là giả được ư? Cho dù không phải ở đó, trở về Duệ vương phủ ta cũng sẽ uống rượu.
Ngày đó ta thả nàng đi, là thật tâm thả nàng đi, ta…….chưa từng nghĩ tới nàng sẽ trở về, khi ta nhìn thấy nàng trở về, ta liền biết ta sẽ phải đối mặt với phiền phức lớn cỡ nào, nhưng ta vẫn vui vẻ cam tâm tình nguyện đón nhận.
Lòng chỉ có vui mừng”
“Nếu ta có tâm muốn gạt nàng thì sao ta có thể ngu ngốc đi nói thật cho nàng biết Vinh Thụy hoàng đế đang có mặt ở Thiên Hương các? Chẳng qua cũng chỉ vì ta không muốn nàng phải hao tổn tâm sức đi lo lắng cho một nữ nhân mình chẳng hề quen biết mà nàng căn bản cũng không cần phải để ý tới”
“Nói đi Kiều Sở, nói là nàng hiểu ta, nói nàng tổng hiểu được ta”
Lòng Kiều Sở hoảng loạn, kinh ngạc nhìn nam nhân trước mắt, hai tay của nàng bị hắn giữ thật chặt, đáy mắt u ám như huyệt sâu tựa hồ bùng lên một ngọn lửa như thiêu như đốt, rồi lại chậm rãi ảm đạm đi.
“A, nàng không tin đúng không? Cũng phải thôi, bởi vì ta không phải Cửu đệ, không phải là cái kia kiêu ngạo phóng túng, quang minh hào phóng, Hạ Cửu, không phải là Hạ Cửu sẵn sàng vứt bỏ hết thảy để cùng nàng chăn dê nuôi ngựa, trồng hoa nuôi cây cỏ.
Kiều Sở, chúng ta việc gì phải lừa mình dối người như thế, thỉnh tự hỏi lòng mình, nàng trở về có phải hay không là vì thấy ta………đáng thương? Ta lại hèn hạ đi diễn trò, lại giả vờ như không biết”
Tay bị hất ra, hoảng rơi xuống giường, ấm áp trên người bị rút đi, thanh âm lạnh lùng truyền đến bên tai, tiếng bước chân đã cách xa mấy bước.
“Nhưng cho dù ta có lâm vào tình cảnh chết tiệt thế nào đi nữa, cho dù về sau ta có phải sống như một con chó như hôm nay, thì ta cũng không cần sự bố thí của nàng! Bắc địa di nữ!”
………
Phòng vốn đã đơn sơ, lúc này lại càng thêm trống rỗng.
Thượng Quan Kinh Hồng đã đi rồi, không biết là đi nơi nào.
Những lời của hắn lại vẫn sắc bén quanh quẩn bên tai.
Kiều Sở nâng tay xoa mắt, lòng tràn đầy chua xót.
Đúng vậy, trong lòng nàng thậm chí đã ưng thuận chỉ cần hắn không phụ nàng thì nàng cũng nhất quyết không phụ hắn, nhưng không thể không thừa nhận là lời của hắn, có nhiều chỗ đã xác thực nói trúng tâm tư lẫn nhau.
Nguyên lai, có những vết sẹo lòng quả thật như nước đổ khó hốt, gương vỡ khó lành.
Có lẽ, chỉ cần hắn thật sự yêu nàng, thì nàng cũng thật sự không cần thiết đi để ý là hắn có phải cũng đem mình ra tính kế hay không.
Nhưng con người ai cũng sợ bị người tính kế, cho dù nó có tên gọi là tình yêu.
Tình yêu nếu đã có toan tính thì ai cũng không dám chắc về sau sẽ thế nào.
Sau Tần Ca, nàng quả thật đã không còn dám tin tưởng bất luận người nào nữa.
Giờ khắc này, dưới ngọn đèn bạc nhược, hắc ám như thủy triều, sẹo cũ lẫn thương mới lại lần nữa giày xéo tâm can.
Không biết qua bao lâu, nàng nhắm mắt lại, vội hạ giường mang giày, cầm lấy ngọn nến đang cháy trên bàn, bước ra khỏi phòng.
Nàng đột nhiên cảm thấy rất sợ phải ngồi lại một mình trong căn phòng im lặng không tên này.
Càng yên tĩnh thì càng bế tắc.
Cũng không biết là muốn ra ngoài tìm hắn hay là vì cái gì khác.
Nàng không biết, nhưng cũng rất nhanh đã bước ra khỏi phòng.
Nương theo ánh sáng nàng đi dọc hành lang, thời điểm ra tới sảnh đường cực lớn, nàng theo bản năng muốn đi tìm thiết mặt vừa rồi đã bị hắn ném đi, nhất định là nó đang ở trong này.
Nàng chậm rãi xoay người tại chỗ, giơ cao ánh nến chiếu rọi khắp phòng.
Nhưng đột nhiên sực nhớ ra, nếu hắn đã đi ra ngoài thì nhất định đã nhặt lại mặt nạ rồi.
Nàng nhẹ nhàng cười cười, lúc tầm mắt lướt qua một vòng khắp sảnh đường, cả người nàng bỗng phát run lên, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, một đoạn hồi ức tám năm về trước xẹt qua trong đầu.
………
Thình lình nghe một tiếng thét bén nhọn của nữ tử vang lên, Thượng Quan Kinh Hồng suýt chút nữa thì làm rơi mấy thứ trong tay xuống đất.
Nơi này vốn hẻo lánh ít người biết đến, hắn chính đang ghé nhà nông nha cách vách xin một vài thứ, mắt vẫn theo dõi động tĩnh bên này, cũng không có thấy người nào xâm lấn cả.
Nàng ở bên trong thế nào rồi? Lẽ ra hắn không nên bỏ nàng lại như thế.
Hắn nghiến răng, chẳng kịp nói lời cáo từ với vị nông gia đại nương, tung người nhảy, phút chốc đã trở về, đẩy cửa đi vào.