Tả Binh phản ứng trước nhất, nhảy vọt lên, chỉ giây lát sau đã tóm được “Lâm Hải Lam” mang về.
Hai người tuy một bụng đầy nghi ngờ, nhưng cũng không dám chậm trễ tiến lên giữ chặt lấy cả hai nữ tử.
Đến tối, cả Duệ vương và đám người Thất hoàng tử, lẫn Tào Chiêu Nam cùng Mạc Tồn Phong đều bị hoàng đế khiển lui đi, hai người mới đem hai nữ tử đưa đến trước mặt hoàng đế.
Hoàng đế nhìn gương mặt thật của “Lâm Hải Lam” xong, lại nhìn sang “Mỹ Nhân giả” bên cạnh, liền cười dài một tiếng, sau đó không nói không rằng bắt đầu đập phá đồ trong Kim Loan điện.
Đó là lần thứ ba trong những năm gần đây Hạ Hải Băng nhìn thấy hoàng đế nổi trận lôi đình lớn đến vậy.
Lần đầu tiên là khi hắn ở trong rừng nghe được cuộc đối thoại giữa thái tử và Trầm Thanh Linh.
Lần thứ hai là sau chuyện lục soát phủ thái tử.
Còn lần thứ ba chính là tối hôm qua.
Thậm chí sau khi hỏi chuyện cả hai nữ tử, sự tức giận của hoàng đế chỉ càng tăng chứ không hề giảm, lập tức lệnh cho Mạc Tồn Phong truyền gọi Thượng Quan Kinh Hồng…….
Hiện tại việc duy nhất hắn có thể làm chính là ngăn Thượng Quan Kinh Thông lại!
Bên dưới mũ, trán Thượng Quan Kinh Thông nổi gân xanh, nhưng hai chữ “vạn hiểm” lại chung quy khiến cho hắn phải tỉnh táo lại.
Thượng Quan Kinh Thông cay đắng cười mỉa mai, hơi quay đầu đi.
“Kinh Thông….
”
Ngân Bình nhẹ nhàng dựa sát vào người hắn gọi một tiếng, hắn đưa tay ôm lấy nàng.
Tựa hồ bắt gặp ánh mắt Kiều Sở thoáng nhìn về phía mình, hắn rủ mi mắt, tâm đau như dao cắt.
Hắn nhìn thấy sự vui mừng nhẹ nhõm trong mắt nàng.
Hô hấp trở nên thật khó khăn, lồng ngực như bị vật gì hung hăng giáng mạnh vào, duy chỉ biết né tránh không dám nhìn thẳng vào trong mắt nàng nữa.
Vợ chồng Thất hoàng tử thấy đã có thái tử làm chỗ dựa, liền cùng nhau bước ra trước mấy bước, vợ chồng Lục hoàng tử và Thập hoàng tử vốn cùng hai người có giao tình, cũng đồng thời bước ra khỏi hàng, tư thế cao cao tại thượng cùng nhìn về phía Kiều Sở.
Cũng khó trách sao bọn họ lại hành động như thế, đặc biệt làThất hoàng tử và Thập hoàng tử.
Mấy này nay nàng rảnh rỗi hay hỏi Thượng Quan Kinh Hồng chuyện triều đình, được biết hai hoàng tử này vừa ở hình bộ nhậm chức Thị lang, cấp bậc không nhỏ, chỉ là so ra vẫn còn kém Thượng thư, nhưng vì là hoàng tử, cho nên Thượng thư cũng phải nhượng ba phần, mà Thượng Quan Kinh Hồng lại từng được hoàng đế giao cho chấp chưởng hai bộ Hình, Binh.
Thượng Quan Kinh Hồng không thể so với thái tử từ nhỏ đã được hoàng đế sủng ái, nắm được quyền lực trong tay; cũng không bằng Trữ, Hạ hai vương, tử bằng mẫu quý, đằng ngoại có gia thế.
Nếu thái tử hay đám người Hạ vương chẳng may thất thế, bọn họ cũng sẽ nhất định không bỏ qua tìm cơ hội làm khó dễ, huống chi là Thượng Quan Kinh Hồng luận về gia thế còn không bằng cả bọn họ, sau lại tự mình leo lên cao, hiện tại thì sa sút, còn nảy sinh hiềm khích với Lang gia, bọn họ sao có thể không khinh cho được.
Hỉ đường vang lên những tiếng cười chế nhạo, trước mắt còn có cả đám người này, lại khiến Kiều Sở cảm thấy thực buồn cười, các người cùng nhau xúm lại bắt nạt một nữ nhân, lại còn tự cảm thấy mình vẻ vang lắm ư?
Nhìn thấy Kiều Sở sắc mặt tái nhợt, bàn tay gần như là bấu chặt lấy bụng, nhưng trên mặt lại không tỏ ra một chút bối rối, Thượng Quan Kinh Hạo âm thầm cười lạnh.
Hắn vẫn nhớ rõ cái chết của y nữ dưới địa cung ngày đó, nhớ rõ nụ cười lẫn nét mặt của nàng khi nhìn Thượng Quan Kinh Hồng ở Kim Loan điện.
Hắn muốn nàng phải hiểu được hậu quả khi dám đối đầu với hắn.
Hắn muốn nàng phải cầu xin hắn.
Còn về phía Thuần Phong, Thuần Phong đối với Kiều Sở là vừa yêu vừa hận, lúc này cũng thuận thế châm chọc nàng: “Ta còn tưởng Đông Lăng là một quốc gia coi trọng lễ nghi, thật không ngờ trong nội bộ hoàng tộc lại có người ngay cả thượng mệnh cũng dám chống đối bất tuân như thế”
Ánh mắt Kiều Sở rơi xuống trên người Thuần Phong, khẽ bật cười thành tiếng.
Thuần Phong giật mình: “Ngươi cười cái gì?”
“Trước không nói là Kiều Sở sẽ tuân mệnh thái tử gia, mà cho dù không tuân đi nữa, thì đó cũng là chuyện trong hoàng tộc chúng ta, từ khi nào thì đến phiên một người ngoại tộc như ngươi xen vào?”
Kiều Mi trách mắng: “Tam muội, Thuần Phong là khách quý của Đông Lăng, ai cho phép ngươi vô lễ?”
“Khách quý sao?” Kiều Sở cười cười: “Ta chỉ biết hắn là một khách làng chơi……….
.
”
Kiều Mi biến sắc, chuyện ở Thiên Hương các ai ai cũng đều rõ, cho nên lúc này đảm bảo sẽ chẳng có ai dám ra mặt bênh cho Thuần Phong, huống chi quan lại Đông Lăng ngày thường vốn đã chẳng ưa gì hắn.
Thuần Phong giận đến phát run, bước đến trước mặt Kiều Sở, đỏ mặt tía tai chỉ về phía Thượng Quan Kinh Hạo cùng đám người Thất hoàng tử, cười lạnh chất vấn: “Nếu ta mà là khách làng chơi thì bọn hắn là cái gì?”
Đúng vậy, đây chính là câu mà Kiều Sở ta đang mong chờ.
Kiều Sở thầm nghĩ, ngoài miệng chỉ thản nhiên nói: “Ồ, cám ơn hoàng tử đã nhắc nhở”
Nụ cười của đám người Thất hoàng tử lập tức cứng đờ.
Thái Trữ liền tiến lên kéo Thuần Phong trở về, khẽ mắng: “Đủ rồi, đừng tranh cãi nữa.
Nữ nhân kia vốn xảo quyệt, ngươi tội gì đi tranh cãi với nàng, sau này……….
.
”
Nhưng chỉ một câu của Kiều Sở đã đủ khiến cho cả hai bên phải xấu hổ, lại chỉ biết càng thêm oán hận nàng.
Còn nàng thì vẫn im lặng đứng đó, giống như không hề bận tâm.
Vẻ mặt Thượng Quan Kinh Hạo không một chút thay đổi, thản nhiên hỏi lại: “Vậy Kiều phi có nhặt hay không?”
Liếc mắt nhìn nhẫn ngọc mằm cách chân Thất Vương phi không xa, trên mặt Kiều Sở chẳng có lấy nửa điểm vui vẻ, chịu đựng đau đớn đi nhặt nhẫn.
Thêm một trận hoa mắt chóng mặt đánh úp lại, nàng nghiến răng, chậm rãi thẳng người dậy, đưa nhẫn cho Thất vương phi.
Thất vương phi cười duyên một tiếng, nhón một ngón tay tỏ vẻ khinh thường cầm lấy nó: “Vậy, thật cảm ơn Duệ vương phi”
Tiếng cười nhạo cũng theo đó vang lên trong hỉ đường.
Nếu Thất vương phi không nói một chữ “Duệ” thì có thể Kiều Sở đã nhẫn nhịn, nàng không quan tâm bọn họ vũ nhục nàng thế nào, nhưng nếu……Nàng cũng cười cười đáp lại: “Kiều Sở vốn còn tưởng chỉ mỗi phu quân nhà mình thân mang tật nguyền, nhưng không nghĩ tới Thất hoàng tử cũng như thế, đến cả việc nhẹ là nhặt nhẫn giúp vợ mình cũng làm không xong, khiến cho điện hạ phải vì Thất tẩu mà đồng tình”
Thất hoàng tử gầm lên một câu “Ngươi nói cái gì”, còn Thất vương phi đã giận đến tím mặt, liền hung hăng đẩy vai Kiều Sở.
Kiều Sở vốn chuyển động đã khó khăn, lúc này bị lực đẩy làm cho chân lảo đảo, người chực ngã về phía sau, nàng kinh hãi, tay theo bản năng ôm lấy bụng……
“Hoàng thượng giá lâm”
Đột nhiên ngoài cửa có người dõng dạc hô lên, trong lúc hoảng loạn, Kiều Sở chỉ kịp thoáng thấy một thân ảnh màu đen nhảy vọt lên lao về phía nàng.
Thân người rơi vào vòm ngực rắn rỏi của nam nhân, thanh âm lo lắng của người nọ quét qua tai: “Có sao không?”
“Nhi thần tham kiến phụ hoàng”
Nàng giật mình thấy Thượng Quan Kinh Thông vừa đáp xuống ngay trước mặt nàng, sau đó xoay người hướng sau lưng nàng hành lễ.
Vậy người đang ôm nàng chẳng lẽ không phải Thượng Quan Kinh Thông?
Nàng thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu nhìn cánh tay đang ôm lấy mình, ngón tay thon dài trắng trẻo, trên mu bàn tay lại có một vết sẹo dài, nàng mừng rỡ, hai tiếng “Kinh Hồng” phút chốc nghẹn lại nơi yết hầu, không thể phát ra được.
Nam nhân sau lưng một tay ôm nàng, dẫn nàng tiến mấy bước đến trước mặt Thất vương phi, cánh tay còn lại hung hăng vung lên phất qua trước mặt Thất vương phi, Thất vương phi kinh hãi___
“Lão Bát, không được làm càn!”
Thanh âm hoàng đế lập tức sắc bén vang lên sau lưng.