“Khoảng cách từ Bắc địa đến Đông Lăng không gần, như bức thư thứ hai đã nói, mất khoảng bốn ngày.
Tính toán theo lộ trình thì bất kể là dùng tín điểu hay là dùng ngựa nhanh nhất thì cũng phải đến tối khuya ngày thứ tư mới đưa được tuyệt nhan đan về tới nơi.
Ta liền trong đêm ngày thứ ba bí mật tiến cung bẩm báo phụ hoàng, sang buổi trưa ngày thứ tư phụ hoàng liền truyền ngươi và Kiều Sở tiến cung, tiếp đó là Trầm Thanh Linh.
Khi đó trong tay Trầm Thanh Linh đương nhiên không thể có tuyệt nhan đan.
Việc ta tiến cung là tuyệt mật, ngươi căn bản không thể nào biết trước để mà đổi người, chính vì thế khẳng định ‘Lâm Hải Lam’ bị đưa vào cung vẫn là Trầm Thanh Linh.
Hôm nay Trầm Thanh Linh cũng theo phụ hoàng đến, cái này chứng minh tính toán của ta là đúng, sao có thể là sai lầm?”
“Nhị ca, muốn biết thì cứ chờ đến khi xong tiệc, gặp phụ hoàng hỏi rồi ngươi sẽ có được đáp án mà ngươi muốn.
Hiện tại thứ lỗi thần đệ không thể tiếp” Thượng Quan Kinh Hồng trong mắt hiện lên chút ý cười, cũng ghé sát tai Thượng Quan Kinh Hạo hạ giọng nói: “Mối thù ở phủ thái tử, thần đệ…chưa bao giờ dám quên”
Kiều Sở hoảng hốt nghe hai người nói chuyện, thấy Thượng Quan Kinh Hạo trong mắt là hận thù bao phủ, nhưng vẫn cười đáp lại: “Vậy ngươi nên trông chừng nàng cẩn thận một chút, tư vị của nàng quả thật không tồi”
Thượng Quan Kinh Hồng siết chặt nắm tay, ánh mắt âm trầm, nhưng không nói gì, chỉ kéo nàng tránh ra chỗ khác.
Kiều Sở lúc này mới nhớ tới cái vấn đề này, nàng đã từng bị thái tử bắt đi, nên trong lòng Thượng Quan Kinh Hồng và cả đám người Trữ vương nữa, có lẽ vẫn hoài nghi rốt cuộc giữa hai người có thực sự trong sạch.
Thượng Quan Kinh Hồng không hỏi, nàng cũng chẳng giải thích, vả lại giờ phút này nàng cũng chẳng còn hơi sức đâu mà đi giải thích.
Trầm Thanh Linh cũng đã bước đến, dừng lại cách một quảng, nhíu mi nhìn thái tử.
Kiều Sở qua khóe mắt lại mơ hồ cảm thấy hoàng đế đang quét mắt về phía bên này thêm mấy lần.
….
Thời gian ước chừng cứ như vậy mà trôi qua, nghi lễ kết thúc, Ngân Bình được đưa vào tân phòng, còn Thượng Quan Kinh Thông thì ở lại bên ngoài kính rượu.
Yến tiệc trong viện diễn ra vô cùng long trọng, xung quanh cấm quân hộ vệ canh gác dày đặt.
Có điều về chỗ ngồi của khách lại nảy sinh chút vấn đề.
Bàn tiệc là do phủ nội vụ trong cung cùng Hạ vương phủ chuẩn bị, nhìn sơ qua có lẽ là dựa theo ý của hoàng đế, lúc này lại phải bổ sung thêm vài ghế cho người Duệ vương phủ.
Hoàng đế trầm ngâm suy nghĩ một lát, mới bảo để Trầm Thanh Linh lại chỗ mình ngồi.
Theo như an bài ghế ngồi lúc đầu thì một bàn của hoàng đế gồm có Đế hậu, Trang phi, vợ chồng thái tử, Thuần Phong, Thái Trữ, Thượng Quan Kinh Thông, Hạ Hải Băng, vợ chồng Trữ vương, tổng là mười một người, hiện tại bất đắc dĩ cũng chỉ có thể nhét thêm tối đa ba người mà thôi.
Thượng Quan Kinh Hồng thoáng nhìn Lang Lâm Linh một cái, sau đó không nói không rằng ôm Kiều Sở cùng ngồi xuống.
Kiều Sở thấy Lang Lâm Linh và nữ tử mặt nổi mẩn đỏ vẫn còn đứng, trong mắt Lang Lâm Linh là vẻ tự giễu, mới nói: “Tỷ tỷ, tỷ ngồi đây với gia đi, muội đưa Hải Lam muội muội qua kia ngồi”
Lang Lâm Linh ngẩn ra, hoàng đế nhàn nhạt liếc mắt nhìn, bàn tay đặt dưới bàn của nàng bị Thượng Quan Kinh Hồng nắm rất chặt, thời điểm nghe nàng gọi nữ tử mặt nổi mẩn kia là ‘Hải Lam’, trong mắt hắn hơi lộ ra dị sắc, có lẽ là không ngờ nàng có thể đoán ra được mà biết đường xưng hô như vậy với nàng ta.
Kiều Sở nhất thời không thể giãy khỏi hắn, muốn đứng dậy nhưng không đứng được, nháy mắt đã có khá nhiều người nhìn về phía nàng, nàng không có cách nào khác tính nói một tiếng với Thượng Quan Kinh Hồng, mà hắn đột nhiên lại cười nói: “Kinh Hồng trước kính phụ hoàng và Cửu đệ, chúc phụ hoàng thân thể an kiện, chúc Cửu đệ trăm năm hạnh phúc”
“Cửu đệ, chỉ có ca ca ta hôm nay là kém so với các vị huynh đệ khác, không kịp chuẩn bị lễ vật đặc biệt gì cho đệ, mà trước kia lại chịu ơn giáo dưỡng của Trang phi nương nương, nếu Cửu đệ không chê thì để ca ca tạm thời đương quyền nửa chủ nhân đi các bàn khác thay đệ kính rượu vậy”
Đuôi mắt Thượng Quan Kinh Thông thoáng quét qua Kiều Sở, cười nói: “Như thế thì còn gì bằng, Kinh Thông cầu còn không được”
Hoàng đế cũng thản nhiên “Ừ” một tiếng, Kiều Sở chỉ kịp nhìn thấy ánh mắt hơi lóe lên của Trang phi, còn Trầm Thanh Linh thì trừng nàng một cái, sau đó người đã bị Thượng Quan Kinh Hồng kéo đi mất.
…..
Bàn bọn họ đến trùng hợp lại là bàn của đám người Thất hoàng tử, mà cũng không hẳn là trùng hợp, bởi theo như sắp xếp thì bàn bọn họ ngồi vốn chính là ở bàn này.
Lục hoàng tử, Thập hoàng tử đang an vị, nhìn thấy hai người đến thì đều giật mình hốt hoảng.
Kiều Sở phát hiện hai cái người này chiếm diện tích đất rất là nhiều, những ghế ngồi bên cạnh bọn họ đều cách ra một khoảng khá rộng, tạo cảm giác như người ngồi đây chớ gần.
Nàng không phải là người thích gây thù chuốc oán, tuy là lúc đó giận quá cũng rất là căm ghét bọn họ, hiện tại nàng cũng chẳng nói gì, không châm biếm cũng không đâm thọc, ngược lại có vài phần bất dắc dĩ muốn cười.
Nàng bất giác bật cười, nụ cười chân thật, khiến cho Thượng Quan Kinh Hồng bên cạnh như người vừa phát hiện ra tân đại lục, gương mặt vốn bình tĩnh của hắn bỗng phấn chấn hẳn lên, ánh mắt nhu hòa ấm áp.
Mấy hoàng tử, vương phi ngồi trên bàn vội âm thầm suy xét, sau đó không chờ nha hoàn phía sau châm rượu chia thức ăn, Thất hoàng tử đã tự mình rót rượu cho Thượng Quan Kinh Hồng, ngượng ngùng cười: “Bát đệ, ca ca với Thất tẩu lúc trước đùa Kiều phi có hơi quá, ca ca cáo lỗi, những mong Bát đệ thông cảm”
Thượng Quan Kinh Hồng tựa tiếu phi tiếu nhìn Thất vương phi một cái, Thất vương phi kinh hãi, làm rơi cả đôi đũa trong tay, Thất hoàng tử cũng xấu hổ đem chén rượu đang cứng giữa không trung thu về.
Kiều Sở đang cân nhắc xem mình có nên khuyên nhủ vài câu, nhưng ngẫm lại việc bọn họ làm cũng thật đáng giận, thêm nữa nàng lại đang không muốn nói chuyện với Thượng Quan Kinh Hồng, cuối cùng chẳng nói gì.
Nha hoàn đứng sau lưng đưa cho nàng khăn ướt lau tay, nàng rất đói bụng, đang muốn tiếp nhận, nhưng Thượng Quan Kinh Hồng đã cầm lấy nó, đầu tiên là tự lau tay mình, sau đó mới cầm lấy tay nàng, cẩn thận lau sạch tay nàng, cuối cùng là tự mình gắp thức ăn cho nàng.
Đám người ngồi cùng bàn thấy cử chỉ của hắn vô cùng lưu loát thành thục, giống như là việc mỗi ngày đều làm, nhất thời đều đình chỉ động tác, miệng nói không ra lời.
Đặc biệt là thần sắc của mấy vị vương phi, vừa là khiếp sợ vừa là hâm mộ.
Hành động này nếu là bình thường cũng chưa chắc sẽ có nam nhân nào đi làm, chưa kể đến một khi hắn leo lên càng cao thì càng tuyệt đối không thể có chuyện đó.
Thượng Quan Kinh Hồng tất nhiên là chẳng rảnh bận tâm đến bọn họ, chỉ chăm chú nhìn Kiều Sở ăn, lại thấy nàng ăn cực nhanh, đau đớn, hoảng hốt hỏi: “Tối hôm qua nàng không ăn gì sao?”
“Ăn rồi”
Trước mặt nhiều người nên nàng cũng không muốn tỏ thái độ khác thường, nuốt ngụm cơm, nhẹ giọng trả lời.
Hắn giống như suy nghĩ cái gì, mới nói: “Trước khi xuất cung ta đã đến điện của mẫu phi, giỏ thức ăn trong đó vẫn còn nguyên”