“Quà nhận lỗi ta để ở trước cửa, ta đi đây”
Thượng Quan Kinh Hồng đang tựa người vào ván cửa tập trung lắng nghe, nghe được tiếng bước chân đi xa một hồi rồi biến mất, hắn liền nổi cáu, nàng cứ như vậy nói đi liền đi?
Hắn biết lý do vì sao nàng tới tìm hắn.
Có một số việc vô luận thế nào hắn cũng sẽ không tự đi giải thích với nàng, tối hôm qua hắn để lộ ra một số câu chữ trước mặt lão Thiết, hắn biết lão Thiết nhất định sẽ đi tìm nàng nhưng hắn không ngăn lại, kỳ thật là ngầm đồng ý.
Chỉ vì nóng lòng muốn hòa giải với nàng mà cả chuyện xấu mặt như thế hắn cũng làm, vậy mà nàng cứ thế bỏ đi được sao?
Hắn phẫn nộ mở cửa bước ra, vừa nhìn xuống đất lại càng thêm phát hỏa, nữ nhân kia lại còn dám vặt trụi mấy bông hoa Ngưng Sương hắn bấy lâu nay vất vả chăm bón_loài hoa này là một giống Ngưng Sương mới vừa đẹp vừa cứng cỏi hơn giống cũ rất nhiều.
Bỗng nhớ tới một câu vừa rồi của nàng hắn thật suýt chút nữa thì cắn cả lưỡi, cái thứ này chính là quà bồi tội?
Hắn kiềm chế lửa giận bừng bừng bước ra ngoài, một đứa bé trong nông hộ đối diện ló đầu ra thấy hắn liền hỏi: “Thiết mặt ca ca, ca cầm chổi đi đâu vậy?”
Thượng Quan Kinh Hồng ngẩn người, mới phát hiện mình đi ra còn cầm theo cả cái chổi, tức khí vận công một cái, cán chổi liền bị bóp cho tan tành.
Đứa bé đáng thương nhà đối diện liền bị hắn dọa cho khóc oa lên.
Thượng Quan Kinh Hồng cau mày nghĩ, nhà này của hắn hắn rất ít khi tới ở, lại là nơi khiến hắn cảm thấy yên bình vì thế hắn không muốn gọi hạ nhân trong vương phủ tới, lại không tiện để đám người lão Thiết chạy tới chạy lui, cho nên mới thuê những hộ dân xung quanh đây thay hắn quét dọn nhà cửa, thi thoảng hắn ghé lại đều trả công vô cùng hào phóng khiến họ rất cảm kích, đứa bé kia cùng với hắn cũng không quá xa lạ.
Hắn có chút thất thố đứng đó không biết nên làm gì, bỗng một đôi bàn tay trắng nõn kéo đứa bé kia lại gần dỗ dành nó: “Không khóc, không khóc, nhìn xem tỷ tỷ có đồ ăn nè”
Một chùm mơ chua chìa ra trước mặt đứa bé, nó liền nín khóc, nuốt nước miếng một cái, cầm lấy chùm mơ chua bỏ vào miệng.
“Tiểu Hổ còn không mau xin lỗi công tử!”
Lúc này, cha mẹ của đứa bé từ trong nhà lật đật đi ra, người cha nghiêm khắc nhìn thằng bé quát.
Tiểu Hổ sợ hãi vội vàng quỳ xuống dập đầu, nhưng Thượng Quan Kinh Hồng nào có để ý, bởi vì hắn còn đang bận oán hận nhìn chằm chằm nữ tử vừa mới từ trong nông hộ đối diện đi ra.
Nàng gắng hết sức bồng đứa bé lên, giỡn với nó làm đứa bé kia bật cười khanh khách, nàng quay đầu nhìn cha Tiểu Hổ nói: “Đại ca, đại tẩu, ta thay phu quân nhà ta xin lỗi các vị”
“Vậy ra muội chính là phu nhân của Hồng công tử sao?” Đôi vợ chồng kia giật mình, vị đại tẩu vội nói tiếp: “Vậy ngân lượng này của phu nhân chúng ta càng không thể nhận, Hồng công tử bình thường thưởng cho chúng ta nhiều rồi a”
Nữ tử đang ôm đứa bé không ai khác chính là Kiều Sở, Thượng Quan Kinh Hồng nghe nàng nói “phu quân nhà ta” thanh âm cực ngọt ngào, lúc này lại đang ôm đứa nhỏ đứng còn không vững, khiến lòng hắn phiền não một trận, đến khi ý thức mình đang làm cái gì thì đã đoạt lấy đứa bé kia trả về cho cha mẹ nó rồi.
Hai vợ chồng nhà kia vốn đã quá quen với tính khí kỳ quái của hắn nên chẳng ý kiến gì, còn Kiều Sở thì mừng thầm, thuận thế cầm lấy tay hắn, ánh mắt hắn âm trầm nhưng vẫn là để yên không gạt tay nàng ra, chừa cho nàng một chút thể diện.
Nàng cười, cuối xuống nhặt giỏ trúc trên mặt đất lên, bên trong giỏ là một số thứ nàng mới mua của hai vợ chồng nhà nọ, hai người cũng đem ngân lượng muốn trả lại cho nàng nhưng Thượng Quan Kinh Hồng ngăn lại, bọn họ liên tục cảm tạ rồi dẫn đứa bé vào nhà.
Thượng Quan Kinh Hồng thấy bọn họ vừa đi khuất liền hất tay nàng ra.
Kiều Sở biết chiêu này đừng hòng dùng lại lần thứ hai, lại đặt giỏ trúc xuống đất xong bước về phía vườn hoa.
Thượng Quan Kinh Hồng đang quay vào nhà, mắt thấy nàng đang áp sát vườn hoa liền bước nhanh tới giữ nàng lại, cả giận nói: “Người quái dị, nàng lại muốn làm gì?”
Kiều Sở trưng ra vẻ mặt vô tội nhìn bó hoa nàng đã hái vẫn đang nằm trước cửa, giọng điệu còn thật sự nghiêm túc: “Chàng biết không, ở thế giới của ta, nam nhân thường tặng hoa cho nữ nhân, đôi khi còn dùng để làm lễ vật bồi tội, có phải chàng chê thành ý của ta không đủ, vậy ta đi hái thêm cho chàng, chàng muốn bao nhiêu cũng được, trong vườn vẫn còn nhiều lắm mà”
Thượng Quan Kinh Hồng nghe vậy á khẩu không thốt nên lời, không biết là mình nên nổi nóng hay nên bóp chết nàng luôn cho rồi.
Có phải ý nàng là, nếu hắn mà không tha thứ cho nàng thì nàng sẽ vặt trụi luôn cả cái vườn hoa này của hắn hay không?!
Sau một lúc trừng mắt nhìn nữ tử bộ dáng giống như mèo nhỏ tội nghiệp mà không làm gì được, hắn mới nghiến răng nửa tin nửa ngờ hỏi lại: “Ở thế giới kia thực sự có cái loại tục lệ này?”
“Đúng vậy, cho nên nếu lần sau chàng chọc giận ta, chỉ cần tặng hoa ta nhất định tha thứ cho chàng.
Chàng đường đường một thân vương chẳng lẽ không thể rộng lượng như ta được sao, đừng giận nữa, được không?”
Cái gì mà lần sau? Lần này rõ ràng là nàng sai cơ mà, Thượng Quan Kinh Hồng nhắm mắt thầm rủa một tiếng, hắn đúng là bị thần kinh nên mới muốn làm hòa với nàng, xiết chặt hai vai nàng: “Nàng đừng có mà quá đáng!”
Nghe ngữ điệu quen thuộc của hắn, Kiều Sở hiểu được hắn mặc dù vẫn còn giận nhưng dường như đã tha thứ cho nàng, mới chậm rãi ôm lấy hắn, nhỏ nhẹ nói: “Kinh Hồng, xin lỗi, từ nay về sau ta sẽ học cách yêu chàng”
Thượng Quan Kinh Hồng hoàn toàn bất lực, hắn còn thể làm cái gì đây? Chỉ vài câu nói của nàng, biết rõ là có gian trá nhưng hắn chẳng có cách nào gạt phăng đi được.
Tay hắn hết xiết chặt lại buông ra, lại xiết chặt, nghe mùi hương trên người nàng, cảm giác thân thể bé nhỏ của nàng đang rúc trong lồng ngực, khiến cả người hắn nóng lên, cuối cùng gầm nhẹ một tiếng, bế xốc nàng đi vào nhà, xuyên qua những dãy hành lang đến phòng ngủ, thả nàng xuống giường…
Ngoài cửa, những cánh hoa vẫn một mực im lặng nhẹ lay động theo gió…