Thấy Kiều Sở nói xong lại như lâm vào trầm tư, Đông Ngưng sốt ruột: “Tỷ tỷ, phải làm sao? Tỷ thực sự muốn tiến cung? Tiến cung chạm mặt rồi tỷ sẽ không trốn được nữa, vì sao không đợi ca ca nghĩ thông suốt rồi lại về?”
“Tiểu Yêu, tuy nói bọn muội ai cũng muốn giúp tỷ, nhưng tỷ đoán có lẽ trừ muội ra thì hầu hết những người còn lại đều có chung suy nghĩ với hắn.
Tỷ không đi, tỷ không muốn trốn tránh nữa, tỷ muốn vì mình mà tranh thủ một lần, mặc kệ về sau phát sinh chuyện gì tỷ cũng không muốn để hắn và Trầm Thanh Linh cứ vậy mà đi được”
Đông Ngưng sửng sốt: “Bởi vì như tỷ từng nói, cuộc đời rất ngắn ngủi?”
“Phải, cho nên tỷ không muốn bỏ lỡ, Tiểu Yêu, cả muội cùng vậy, chuyện giữa muội và Tông Phác, tỷ không muốn vì tỷ mà muội phải bỏ lỡ”
Đông Ngưng lắc đầu: “Kiều tỷ tỷ, Đông Ngưng gọi tỷ như vậy là thật tâm xem tỷ như tỷ tỷ.
Chuyện Tông Phác muội không hối hận, là hắn sai”
“Tiểu Yêu tuy là nữ tử nhưng lại không thua kém nam tử chút nào, lớn lên một chút nhất định làm được việc lớn” Kiều Sở thương tiếc xoa đầu Đông Ngưng, Đông Ngưng cũng thân thiết cọ vào người nàng.
Lúc này Kiều Sở mới chú ý tới một nam tử ăn mặc như nô phó từ nãy giờ vẫn im lặng đứng một bên, hắn đội một cái mũ lại cúi đầu cho nên Kiều Sở không nhìn rõ được mặt hắn.
Đông Ngưng tinh nghịch lè lưỡi nháy mắt với hắn, hắn mới đẩy cái mũ ngẩng đầu lên, Kiều Sở sửng sốt: “Phàn thị trường?”
“Đúng là hắn”, Đông Ngưng lại cười khổ: “Muội không có ai giúp đỡ, lại không thể đi theo tỷ được sợ tỷ không an toàn đành phải làm phiền Phàn đại ca”
Kiều Sở nghe vậy lại bắt đầu lo, Phàn Như Tố không phải người cùng chiến tuyến với bọn họ, lần này phải nhờ hắn vậy là đã tiết lộ quan hệ giữa Thượng Quan Kinh Hồng và Trữ vương.
Đông Ngưng tuy là người Tần gia, nhưng thế lực Tần gia không nằm trong tay Thượng Quan Kinh Hồng.
Phàn Như Tố là thủ hạ của Hạ Hải Băng, Hạ Hải Băng tuy là người của Thượng Quan Kinh Thông nhưng vẫn trung thành với hoàng đế, nếu để hoàng đế biết nội tình vậy thì…..
Phàn Như Tố cũng không phải người ngốc, lập tức nhìn ra suy nghĩ của Kiều Sở, chắp tay, cất giọng nói: “Nương nương chớ lo, công tư trung nghĩa Phàn Như Tố tuyệt đối không xem làm một, chuyện hôm nay là Phàn Như Tố tương trợ bằng hữu, qua một thời gian sẽ tự nhiên quên”
“Vậy thật cảm tạ Phàn thị trường”
Kiều Sở cười, ba người tâm ý tương thông không hẹn cùng gật đầu.
“Kiều chủ tử, người đã ăn xong chưa? Nô tỳ xin phép vào dọn dẹp”
Ngoài cửa, một nữ ám vệ đột ngột lên tiếng.
Đông Ngưng hạ giọng thì thầm: “Muội đã cố ý sắp đầy thức ăn trong khay của Phàn đại ca, nữ tử bình thường bưng không nổi, còn nói Duệ vương lệnh cho bọn muội tận mắt nhìn thấy Kiều chủ tử ăn hết thức ăn rồi mới được đem ra, như vậy đám người ngoài kia mới không sinh nghi”
Kiều Sở gật đầu khen: “Công phu cải trang của muội càng lúc càng tốt đó”
Nhưng dù sao trông giữ nàng là trọng trách cho nên những người kia vẫn không dám phớt lờ.
Nàng nghĩ một lát, đi tới bàn cầm lấy một cái chén, nhìn ra cửa lạnh lùng nói: “Khi ta ăn không thích bị người khác quấy rầy.
Nếu các ngươi muốn vào thì trước đi gặp chủ tử các ngươi hỏi xem có phải Kiều Sở này mặc cho các ngươi xử trí!”
Nàng nói xong liền mạnh tay ném cái chén xuống đất, ngoài cửa liền có hơn mười giọng nói vang lên cùng lúc: “Thuộc hạ không dám, Kiều chủ tử từ từ dùng bữa”
Lúc Thượng Quan Kinh Hồng phái người trông coi Kiều Sở thần tình lạnh lẽo như băng, nhưng chúng ám vệ đều biết Kiều Sở hiện là nữ nhân duy nhất đang mang thai con nối dõi của chủ tử, tuy không biết gần đây hai người xảy ra chuyện gì mà thái độ của chủ tử thay đổi nhưng bọn họ đối với Kiều Sở vẫn không dám khinh suất mạo phạm.
Đông Ngưng mừng rỡ, lại nghe Kiều Sở hạ giọng nói: “Việc không thể chậm trễ, hai người nghe ta nói”
“Tỷ tỷ định nói đến cách thoát khỏi truy binh sao? Điều lúc nãy tỷ tỷ nói rốt cuộc là sao?”
Đông Ngưng và Phàn Như Tố liếc nhìn nhau, tinh thần phấn chấn lên một chút.
…….
Bức bình phong ngăn ở chính giữa.
Giờ phút hệ trọng cho nên Phàn Như Tố không thể làm gì khác hơn là bỏ qua lễ nghi thông thường, sau lưng hắn lúc này vang lên tiếng thay quần áo.
Nghĩ đến bộ dáng xinh đẹp của Đông Ngưng làm mặt hắn nóng lên, thầm mắng chính mình, thu hồi tinh thần nghiêm trang nhìn chằm chằm ra cửa.
Đột nhiên nghe Đông Ngưng khẽ thốt lên một tiếng, Phàn Như Tố theo bản năng quay đầu lại, lập tức sững người tại chỗ.
Kiều Sở và Đông Ngưng đã tráo đổi y phục xong.
Nhưng khiến cho hắn phải sững sờ chính là dung mạo của vị Duệ vương phi kia.
Đông Ngưng lúc đến chỉ kịp làm một cái mặt nạ, mà lúc này cái mặt nạ đó rõ ràng vẫn đang nằm trên tay Đông Ngưng.
“Phàn đại ca, rất đẹp đúng không? Ta còn tưởng thái tử phi đã là đẹp nhất rồi….”
Đông Ngưng khẽ thở dài, tự đáy lòng ca ngợi.
“Phàn Như Tố đọc sách ít nên không biết phải diễn tả thế nào, chỉ biết vẻ đẹp này chính là khuynh quốc khuynh thành” Phàn Như Tố như vừa sực tỉnh từ giấc mộng, nhìn Đông Ngưng một cái, lại quay về nhìn nữ nhân đang cầm trong tay một hà bao màu lam, ngượng ngùng cười: “Xin thứ cho Phàn Như Tố thất lễ, là đối với cái đẹp không thể không tán thưởng, chứ tuyệt không có ý mạo phạm nương nương”
Kiều Sở khẽ lắc đầu, quay người nhìn vào gương đồng, gương mặt này đã lâu không trông thấy, nhưng dung nhan dù có đẹp đến mấy rồi cũng sẽ bị thời gian phá hủy.
Có lẽ, những thứ tốt đẹp thì thường ngắn ngủi, bởi vì ngắn ngủi cho nên mới tốt đẹp.
Nhưng mặt của nàng chẳng thể nào quay lại như xưa được nữa, nàng đăm đăm nhìn vào gương, vươn tay khẽ chạm vào vết sẹo.
“Tỷ tỷ…..” Đông Ngưng trong mắt chứa đầy tiếc hận.
Kiều Sở cười bước đến trước gương, cẩn thận nhét hà bao vào trong ngực, mở hộp trang điểm ra…
Lúc trù nương và nam phó bước ra cửa, tất cả ám vệ đều quay đầu nhìn, ám vệ có nam có nữ tới hơn mười người, nam vệ đứng đầu nghiêm cẩn hỏi: “Kiều chủ tử thế nào?”
Cùng lúc đó, ở đầu khác của hành lang có một đám người đang đi tới.
Trù nương tự hiểu đây chính là ám vệ tới áp giải Kiều Sở, đây là thời khắc quyết định nàng có thể thuận lợi tiến cung hay không, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, cẩn thận đáp: “Nàng vẫn ổn”