Nhưng hiện giờ bọn họ không có cách nào để cứu người.
Thêm cả việc dường như hoàng đế đã nghi ngờ quan hệ giữa Tông Phác và Thượng Quan Kinh Hồng, hôm nay trên triều hoàng đế sau khi tuyên hình phạt đã nói với Tông Phác:
“Khanh là người chấp pháp cao nhất Đông Lăng nên nhớ làm việc phải theo phép tắc, xử theo quốc pháp…Trẫm bình sinh ghét nhất là những kẻ kết bè kéo đảng công tư không phân minh, nhất là cùng với cái loại bất trung bất hiếu này”
Một lời bóng gió ý nghĩa sâu xa của hoàng đế vừa dứt, chúng thần đều kinh nghi quan hệ giữa Tông Phác và Duệ vương phủ.
Hoàng đế sau đó không nói thêm cái gì nữa, nhưng không ít triều thần bao gồm cả Trữ vương đều thấy được vẻ âm trầm trong mắt hoàng đế.
Con đường làm quan của Tông Phác e là gặp đại nạn, nhưng cái này liền thôi đi, quan trọng chính là hoàng đế lại tiếp tục hạ chỉ, nói trước khi hành hình Hoàng Bát tử thì Tông nhân phủ tuyệt đối không cho phép ai ra vào.
Đêm nay mọi người chẳng kiêng kị gì nữa đều tập trung đầy đủ ở Duệ vương phủ nghĩ cách cứu viện, có điều tình thế là thiên nan vạn nan.
Lang Lâm Linh đứng bật dậy: “Ta phải về Lang gia thêm một lần nữa”
“Lần nữa? À, phải rồi, hình như Lang phi đã trở về cầu xin Lang gia giúp đỡ nhưng không được thì phải.
Vậy ngươi có về thêm lần nữa thì có ích gì?”
Trầm Thanh Linh căm giận trong lòng, mỉa mai nói, nàng biết Lang gia nhất định sẽ không giúp!
“Ngươi!”
Lang Lâm Linh phẫn nộ, nhưng chưa kịp phản bác gì thì nghe một tiếng vút lanh lảnh, Trầm Thanh Linh hơi run rẩy lui về phía sau vài bước, nhưng ánh mắt vẫn khinh thường ngạo mạn nhìn Mỹ Nhân.
Mỹ Nhân xiết chặt trường tiên trong tay, vẻ mặt cũng lạnh lẽo đến cực điểm, gằn từng chữ: “Còn dám nói thêm một câu nữa ta sẽ giết ngươi”
Bội Lan tiến tới vỗ vỗ cánh tay Mỹ Nhân ngăn lại, Trữ vương lạnh lùng thoáng nhìn Thanh Linh: “Thanh nhi, Lang phi cũng là có ý tốt!”
Hắn phất tay áo, lại trầm giọng nói: “Nội bộ lục đục thì làm sao mà nghĩ cách cứu lão Bát!”
Sảnh đường lại rơi vào im lặng, Trầm Thanh Linh đột nhiên cười khẽ: “Muốn cứu Kinh Hồng vẫn còn một cách”
Mọi người ngạc nhiên, Tông Phác vội nói: “Thanh nhi nói mau đi”
Trầm Thanh Linh biết phương pháp này rất nguy hiểm, nàng cũng chỉ mới nghĩ ra, lòng không dám chắc nhưng sốt ruột muốn cứu Thượng Quan Kinh Hồng, lại càng muốn chứng tỏ cho mọi người thấy nàng mới là người có thể tương trợ cho Thượng Quan Kinh Hồng: “Nghĩ cách cướp tù nhân giữa đường.
Có điều dù cứu được người thì cũng không thể chạy xa được, hoàng thượng nhất định sẽ phong tỏa thành sớm muộn cũng tìm ra hắn.
Vì vậy đêm nay tìm một người cùng ta đến Giang Nam gặp mẫu thân, chỉ có bà ấy mới biết Phương Phỉ nương nương đang ở đâu”
“Chỉ có Phương Phỉ nương nương mở miệng nói giúp, hoàng thượng mới có thể tha cho Kinh Hồng”
Mọi người nghe vậy đều kinh hãi.
Bội Lan thất thanh: “Phương Phỉ còn sống ư? Không phải bà ấy đã chết rồi sao?”
“Chỉ là tuyên bố với người ngoài vậy thôi, có lẽ ngay cả Thượng Quan Kinh Hạo cũng không biết mẫu thân mình còn sống.
Phương Phỉ thân với mẫu thân của ta, chuyện này là mẫu thân nói cho ta biết”
“Mẫu thân ta nói, hoàng thượng cả đời đau khổ yêu thương nhung nhớ Phương Phỉ cũng bởi vì không thể chân chính có được bà ấy, đó là cái thứ nhất.
Thứ hai đó là, hoàng thượng cũng phải sát huynh diệt đệ mới có thể leo lên được ngôi vị hoàng đế, nữ nhân lương thiện không thích hợp ở lại bên cạnh ông ta, sau khi Bất Tạ mất, bà ấy đã nói với hoàng thượng rằng Bất Tạ mặc dù bất nhân nhưng bà không thể nào bất nghĩa, Bất Tạ tuy là ác giả ác báo nhưng xét cho cùng vẫn là vì mình mà chết, lại còn chết vô cùng thảm.
Cho nên bà ước định cùng hoàng thượng trong mười lăm năm không tái kiến, đến Phật đường vì Bất Tạ cầu phúc hóa nghiệt”
“Phương Phỉ có lẽ vẫn còn nhớ đến Bất Tạ, nếu chúng ta có thể nhờ được Phương Phỉ ra mặt có thể sẽ cứu được Kinh Hồng, chỉ cần hắn có thể giữ được tính mạng ngày khác mưu lại đại sự! Ta cùng di nương Phương Phỉ này tình cảm rất tốt, nếu ta cầu bà ấy có lẽ sẽ có hy vọng”
Ngày đó nàng cố ý xin thánh chỉ của hoàng đế cho nàng và Thượng Quan Kinh Hồng về Giang Nam bái yết mẫu thân tuy mục đích là để tránh Kiều Sở, nhưng hoàng đế lại ngầm ý bảo nàng nhờ mẫu thân nói cho cả Phương Phỉ biết, để hắn có thể nhân cơ hội phái người đưa Phương Phỉ vào cung.
Hắn không muốn đợi thêm nữa, vả lại ước định mười lăm năm cũng sắp qua rồi!
Mọi người sau khi nghe xong đều khiếp sợ không thôi.
Chẳng ai biết được, nhờ Phương Phỉ rốt cuộc có cứu được Thượng Quan Kinh Hồng hay không, hay ngược lại sẽ cắn ngược lại chính mình, nhưng đây là kế duy nhất.
Trữ vương với Tông Phác cũng là người quyết đoán, cân nhắc một lát liền gật đầu tán đồng: “Vậy làm phiền Thanh nhi”
Cảnh Bình Cảnh Thanh cũng cúi người cảm tạ.
“Được, vậy ngày mai ta dù có chết cũng phải đem được gia đi”
Một giọng khàn khàn nghe qua có vẻ kiệt quệ vang lên, mọi người quay đầu nhìn, thấy lão Thiết đang khập khiễng đi vào, Phương Minh vội tiến tới đỡ lão.
Trầm Thanh Linh lạnh nhạt nhìn Lang Lâm Linh: “Sao, Lang phi có tán thành hay không?”
Lang Lâm Linh mím môi hơi quay đầu: “Làm phiền”
“Gia nhân thì phải ở lại kiểm soát tình hình, Tông Phác, ngươi theo ta đến Giang Nam”
Trầm Thanh Linh nhẹ nhàng nói với Tông Phác, nhưng ánh mắt lại nhìn Đông Ngưng.
Tông Phác ngẩn người một lát xong gật đầu.
Không khí trong sảnh đường bắt đầu căng thẳng, mọi người bàn tán thương thảo cách cứu viện, Bội Lan lo lắng nhìn Đông Ngưng từ nãy giờ không hề nói chuyện, đột nhiên ngoài cửa có tiếng nô bộc truyền vào nói ngoài phủ có người gửi tới một mật hàm.
Ai cũng giật mình, vội lánh ra sau nội đường, Phương Minh ra mở cửa nhận mật hàm.
…….
Đọc xong mật hàm mọi người lại càng băn khoăn, trong thư viết: Nếu lần này Duệ vương không tự cứu lấy mình thì sự nắm chắc thất bại.
Kiều phi vì sao mà chết sao có thể không truy xét? Bảy ngày để tang Kiều phi sao có thể vắng mặt?
Phương Minh hỏi nô bộc là ai đưa phong thư này tới, nộ bộc chỉ nói là do một gã sai vặt giao cho người gác cổng.
Tuy không biết thư do ai gửi, nhưng Trữ vương, Tông Phác và Cảnh Bình đều hiểu được ý tứ trong đó.
Người viết thư này có cùng suy nghĩ giống bọn họ trước đó! Bọn họ không thể nghĩ ra được cách cứu người, nhưng nếu là Thượng Quan Kinh Hồng thì rất có thể, chỉ là giờ hắn đã mất đi ý chí sống mà thôi.
Tông Phác đêm trước mạo hiểm đến đại lao cũng là để khuyên Thượng Quan Kinh Hồng, nhưng tiếc thay cách khuyên của hắn lại không đúng!
Nếu như lúc đó hắn nói, ngươi không muốn báo thù cho Kiều phi sao, bảy ngày để tang nàng ngươi cũng không muốn đưa tiễn nàng hay sao?
Nếu nói vậy có lẽ đã khác.
Nhưng giờ không ai được phép ra vào Tông nhân phủ, phong thư này còn có tác dụng gì? Mà người viết thư rốt cuộc là ai?
Hiện giờ có thể làm chỉ còn mỗi cách của Thanh Linh mà thôi…
Hoàng đế phái mấy ngàn cấm quân thủ vệ nên muốn vào Tông nhân phủ là điều không thể, chỉ có thể cướp người giữa đường áp giải phạm nhân.
Mọi người cũng chẳng rảnh rỗi để đi tra xem người gửi thư là ai, chỉ tiếp tục thương nghị chuyện cướp ngục ngày mai……….
“Ta tán thành đề nghị trong phong thư này, chúng ta nên nghĩ cách vào Tông nhân phủ chứ không phải đi tìm Phương Phỉ! Kinh Hồng ca ca thường nói với ta Phương Phỉ kia không đáng tin!”
Mọi người đang bàn luận, Đông Ngưng từ nãy giờ vẫn im lặng đột nhiên lên tiếng.
Mọi người trầm mặc, Trữ vương thở dài: “Tiểu Yêu, mấu chốt là chúng ta không thể vào đó được”
“Đông Ngưng, đã là lúc nào rồi, ngươi còn để ý chuyện ta cùng Tông Phác cùng đến Giang Nam được sao, nếu muốn ngươi có thể đi theo” (Grrr, bà nhịn không chửi mi suốt mấy chương rồi nhé mụ Trầm biểu tiểu nhân kiaaaaaaaaaaaa!!!!)
Trầm Thanh Linh lắc đầu cười nhạt, Đông Ngưng bình tĩnh đón nhận ánh mắt của Trầm Thanh Linh, nhẹ giọng nói: “Ngươi thích đi cùng ai thì đi chẳng liên quan đến ta”
Lòng Tông Phác trầm xuống, nghe Đông Ngưng nói như vậy quả thật như nàng không bận tâm một chút nào.
“Các người cứ chuẩn bị theo kế hoạch của các người đi, trước giờ ngọ ngày mai nếu ta vẫn chưa tìm được cách vào Tông nhân phủ thì cứ theo kế hoạch của mọi người”
Trầm Thanh Linh lập tức phản bác: “Muốn cũng không vào được, ngươi tội gì phải cố chấp?”
Đông Ngưng không đáp, chỉ nhìn mọi người cười cười rồi quay đi, Bội Lan ngăn cũng không được.
Tông Phác đuổi theo Đông Ngưng nhưng không thể đi theo, đành phải dặn mã phu đi theo nàng, lòng Trầm Thanh Linh trầm xuống, lại lập tức nghĩ, được, Đông Ngưng, chúng ta cùng chờ xem ngày mai sẽ thế nào.
Một lát sau mã phu quay lại bẩm báo nói Đông Ngưng đã đến phủ Phàn Như Tố.
Ai cũng giật mình, Tần Đông Ngưng đến phủ Phàn Như Tố để làm gì, kế hoạch cứu viện cũng đã phần nào hoàn thiện tuy là vạn phần hung hiểm, Tông Phác cả giận vội vã chạy đến Phàn phủ.
Phàn phủ.
Đông Ngưng đăm đăm nhìn Phàn Như Tố: “Tả Binh, ngươi ra đây đi, ta có việc tìm ngươi”
Phàn Như Tố ban đầu lúng túng, vẻ mặt đầy nghi hoặc, sau lại đột nhiên cười hỏi: “Sao, Tần Đông Ngưng?”
Đông Ngưng từng nghe nói đến có một số người bị một căn bệnh gọi là bệnh đa nhân cách, bọn họ đôi khi sẽ biến thành một con người khác, với năng lực hoàn toàn khác.
Khi Phàn Như Tố trở thành Tả Binh, võ công của hắn trở nên vô cùng lợi hại, lần đó còn đánh cho cả đám ám vệ kia một trận.
“Ngày ngươi giúp ta cứu Kiều tỷ tỷ ngươi liền cũng biết được bí mật của bọn ta, chuyện của Tông Phác và ca ca ta là ngươi nói ra ngoài đúng không?”
Tả Binh khẽ nhíu mày nhìn gương mặt đau khổ của nàng một lúc lâu mới trả lời: “Đúng vậy, không nên nói dưới thân phận của Phàn Như Tố”
Hắn phải bảo đảm lợi ích của hoàng đế, là hắn nói cho hoàng đế biết.
Sau đó hoàng đế cũng đến Tông nhân phủ nhưng không trực tiếp đi vào, chỉ mỗi việc nhìn thấy Tông Phác đi vào là đủ.
Còn hắn vào đại lao nghe toàn bộ những gì Tông Phác nói.
“Ngươi muốn tìm ta tính sổ à?”
“Không, ta đánh không lại ngươi”
Tả Binh hơi ngạc nhiên, hắn không ngờ nàng sẽ trả lời như vậy, khiến hắn phải bật cười: “Vậy ngươi tìm ta làm cái gì?”
“Ngươi có thể trực tiếp báo cáo mọi chuyện cho hoàng đế, vậy ngươi…là người làm việc cho hoàng đế đúng không?”
Tả Binh từ chối cho ý kiến, chỉ thản nhiên nói: “Ngươi về đi”
Đông Ngưng lắc đầu, khẽ cười: “Ta còn nhớ rõ ngày đó Kiều tỷ tỷ nói với ta rằng nàng đã không còn đường lui nữa, ta hiện giờ cũng đã là đường cùng rồi, ta van cầu ngươi hãy giúp ta được vào gặp Thượng Quan Kinh Hồng chỉ một lúc thôi có được không?”
“Ta không phải Phàn Như Tố, hiểu không?”
“Ta xin ngươi, ta chỉ muốn gặp huynh ấy một lần thôi” Đông Ngưng quỳ xuống: “Ơn của ngươi ta sẽ báo đáp, chỉ cần là việc ta có thể làm ta nhất định thay ngươi làm”
Tả Binh nhướn mày, lại bật cười.
Hắn trời sinh thích cười cho nên nàng tưởng hắn giống Phàn Như Tố, đều là người vô hại hay sao? (Muốn theo team anh Tả ghê )
Hắn nhíu mi lạnh nhạt nói: “Ta đêm nay cần một nữ nhân, ngươi thấy sao?”
Đông Ngưng sững người, đôi mắt ngấn lệ phút chốc thất thần.
Tả Binh cười khẽ một tiếng quay người đi vào.
“Nếu như ta…vậy xin ngươi giữ lời hứa”
Giọng nói sau lưng làm cho hắn phải ngẩn ra, xoay người, lạnh lùng nói: “Tần Đông Ngưng, ngươi có nhìn thấy những cái lá rụng trong vườn kia hay không, nhiều lá như vậy mà chỉ có một cái cây, ngươi cũng chẳng khác những cái lá kia là mấy, ngươi không phải thân muội của hắn, trận tranh đấu hoàng thất này vốn chẳng liên quan gì đến ngươi, đáng để ngươi phải làm như vậy sao?”
“Ta biết ta chỉ là lá cây, có một số người vĩnh viễn chỉ có thể làm nền cho kẻ khác, nhưng vậy thì đã sao, ta làm việc mà bản thân cảm thấy nên làm thì vẫn sẽ vui vẻ, chỉ sợ cả đời không gặp được một người đáng giá để cho mình phải hy sinh, như vậy mới thật sự là đáng tiếc”
Đông Ngưng cười đáp, đúng vậy, nàng chính là những cái lá đó, tựa như nàng đối với Tông Phác.
Tả Binh hơi cau mày, nhìn nữ tử gương mặt ướt đẫm nước mắt nhưng thần sắc kiên định trước mặt mình.
Về sau có một ngày hắn nhớ lại những lời hôm nay của nàng, khi đó, nàng đã từ lá cây trong sinh mệnh của Tông Phác mà biến thành lá cây trong sinh mệnh của hắn, cùng hắn chinh chiến qua bao nhiêu trận lớn nhỏ, thay hắn lo liệu việc nhà.
Nhưng khi hắn đã trở thành kẻ dưới một người trên vạn người, trong đêm tân hôn đó, hắn lại hạ lệnh cả nước đi lùng bắt chỉ một chiếc lá bé nhỏ.
………
Khi Tông Phác theo mã phu tới Phàn phủ thì nghe quản gia nói Phàn Như Tố đã đi ngủ.