Thử nhớ lại khoảng thời gian hạnh phúc trước kia, chỉ có thể tinh tế tưởng tượng, đoạn thời gian ba năm trước giờ hoàn toàn là khoảng trống, có thể nghĩ đến nhiều nhất chỉ còn là nhận thức về chuyện của Tần Ca sau này.
Vì sao trước kia còn cho đó là hạnh phúc, mà bây giờ lại vì nó mà muốn khóc? Có thể cô quả thật rất tự cho mình là đúng, đêm đó, khi Tần Ca ôm lấy cô thật chặt, cô thật sự cho rằng bọn họ sẽ là cả đời một đời?
“Cậu kia, đồ đạc đó đưa cho ta, lão già ta cũng có thể tự cầm”
Một giọng nói già nua vang lên, một ông già đang từ cửa mộ thất bước tới.
Là tiến sĩ Ngải Uy, ông chìa tay về phía Tiểu Hạ, ánh mắt lại phẫn nộ nhìn Tần Ca.
Sắc mặt Lâm Tư Thông và ông Tần có chút không vui, Tần Ca cười nói: “Ngải tiến sĩ, ngài lớn tuổi, thứ này sao có thể để ngài cầm? Lỡ như bị thương chỗ nào, chúng tôi lại phải tìm người khác thay ngài chỉ đạo khai quật, chẳng phải rất không tốt?”
Tiến sĩ sửng sốt, Hải Lam căng thẳng trong lòng, tâm huyết của tiến sĩ đều đặt hết ở Đông Lăng vương mộ, sao có thể nói đổi người liền đổi người? Cô cắn chặt răng, nói với Lâm Tư Vi: “Tư Vi, cám ơn cô, nhưng thứ đó cứ để tôi cầm, đây là phận sự tôi phải làm”
Lâm Tư Vi lắc đầu: “Tôi và cô là bạn học, chút việc nhỏ thì có là gì, chúng ta học chung bốn năm, nếu không phải Tần Ca đã thay cô đóng học phí thì tôi cũng giúp cô rồi”
“Còn muốn người ta đóng học phí thay, cô ta thật không biết xấu hổ!”
Trong đám người, có người chửi nhỏ, có vài người bước tới kéo tiến sĩ, tiến sĩ nổi giận: “Các người đang làm cái gì, mau thả ra!”
Mắt thấy sắc mặt Lâm Vân Thông không tốt, nhân viên đội khảo cổ cũng trở nên gấp gáp, một nữ sinh cắn răng nói: “Hải Lam, nếu không phải tiến sĩ thương cô, với thành tích của cô căn bản là không đủ tư cách ở lại Viện! Chút việc này bình thường không phải cô vẫn làm hay sao, hiện tại cô con mẹ nó, còn giả vờ yếu đuối?”
Hải Lam không nói gì bước tới chỗ Tiểu Hạ.
Tần Phỉ nổi giận trừng mắt với Tần Ca, nhưng lại thấy ánh mắt Tần Ca tối sầm,Tần Phỉ nhìn theo hướng hắn đang nhìn thì thấy Tiểu Hạ đang trả đồ lại cho Hải Lam, nhưng chẳng biết là vô tình hay cố ý để đầu xẻng bén nhọn hướng về phía Hải Lam.
Hải Lam không nói lời nào nhìn cái xẻng.
“Không phải muốn lấy lại đồ sao? Sao còn chưa cầm đi?”
Tần Ca buông một câu, sau đó cùng Lâm Tư Vi bước ngang qua.
“Ông Lâm, đi thôi” Tần Bách Xuyên nhíu mày, bước tới chỗ Lâm Vân Thông.
Tần Phỉ đột nhiên hoảng hốt kêu lên một tiếng, quả nhiên tay của Hải Lam không may bị đầu xẻng quẹt một đường máu.
Tiểu Hạ thấy vậy liền hoảng hốt buông tay.
“Keng” một tiếng, dụng cụ bằng sắt rơi xuống đất, ai nấy cũng giật mình dừng bước.
Tiến sĩ giận dữ mắng một tiếng, muốn đến xem Hải Lam có bị sao không thì bị đám học trò giữ lại.
Lâm Tư Vi bụm miệng, liếc nhanh qua Tần Ca một cái, cô sợ nhìn thấy trong mắt Tần Ca thoáng qua một tia đau lòng, nhưng chỉ thấy người đàn ông này giương mắt nhìn, ánh mắt hơi tối sầm đi, lông mày nhướn lên nhưng lại điềm tĩnh không chút lo lắng.
Tần Phỉ lo lắng chạy đến: “Chị, có sao không, để em băng bó giúp chị”
Hải Lam dùng tay không bị thương khoát tay an ủi cô, dịu dàng nói: “Tiểu Phỉ, không sao đâu, em đi đi”
Bà Tần bực bội kéo Tần Phỉ ra xa.
Hải Lam cười cười, chẳng để ý đến ai, kéo khóa kéo cái túi của bộ quần áo lao động mình đang mặc lấy ra một chiếc khăn tay.