Mí mắt, trong mắt nàng phủ sương, gương mặt nhợt nhạt lạnh lẽo không thể trả lời hắn.
Thượng Quan Kinh Hồng đợi thật lâu không thấy nàng trả lời, đầu óc si dại cho là nàng lạnh quá nói không được, hắn ôm nàng cảm nhận cái lạnh như châm lạnh đâm vào người, lại càng ôm chặt thêm, vận công sưởi ấm cho nàng.
“Sở nhi, nói với ta một câu thôi được không? Ta biết nàng giận ta, ta phải làm gì nàng mới không giận ta nữa?”
Hắn khóc lóc cầu xin, nhưng nàng vẫn im lặng.
Lại lo lắng nhìn xung quanh, thấy bốn phía chất đầy loại quả mơ chua như sực nhớ ra cái gì, lại lưỡng lự không muốn buông nàng ra.
Hắn cẩn thẩn đặt nàng xuống đất, chạy đi vơ lấy một đống quả túm thành một bọc trong áo rồi quay về dỗ ngọt nàng: “Nàng ở đây ăn cái này chờ ta, ta chạy về nhà mẫu phi hái thật nhiều hoa đến xin lỗi nàng, hay nàng thích tự đi hái cũng được, ta cam đoan sẽ không mắng nàng đâu, nàng muốn hái bao nhiêu cũng được, hái hết cũng được, hết rồi ta lại trồng cho nàng hái đến khi nào chán mới thôi……..”.
Nhưng nữ tử vẫn điềm nhiên nhìn hắn không nói một lời nào, thậm chí hắn còn như thấy được vẻ giận hờn trong mắt nàng.
Hắn hoảng hốt không dám nói nữa, bứt lấy một quả đút cho nàng mà nàng cũng không chịu ăn, bờ môi tím tái vẫn không thèm nhúc nhích.
Hắn càng thêm sợ, tự mình nhai rồi mớm cho nàng nhưng cạy miệng nàng thế nào cũng không được.
Đột nhiên ánh mắt lướt qua cái bụng đã có chút nhô lên của nàng, người run rẩy đứng lên, bởi vì nàng yêu nhất là tiểu quái vật, nhưng tiểu quái vật đã chết cho nên nàng không muốn ăn mấy thứ này nữa.
Tiểu quái vật đã chết.
Đã chết, nàng cũng chết rồi.
Tiểu quái vật dù bị Thượng Quan Kinh Hạo ép phải chết nhưng vẫn sống sót một cách ngoan cường, lần này lại chết theo nàng rồi.
“Chúng ta sẽ lại có đứa khác, rất rất nhiều đứa, được không, ta chỉ cần con của nàng thôi, sẽ cho chúng những thứ tốt nhất…”
“Gia, mở cửa”
Hắn đang nói chuyện với nàng mà ai dám cắt ngang, Thượng Quan Kinh Hồng tức giận trừng mắt ra cửa.
“Kinh Hồng….”
“Ca ca, mau mở cửa ra, muội xin huynh đó”
“Lão bát, Kiều Sở đã chết rồi, nàng ở dưới suối vàng cũng không muốn nhìn thấy đệ thế này đâu!”
“Ngươi quên là ai đã giết nàng và con ngươi sao, thù này chẳng lẽ ngươi không muốn báo? Không muốn báo thù cho cả mẫu phi của ngươi sao? Ngươi có muốn báo thù hay không, nếu như ngươi chết ở trong đó thì lấy ai báo thù cho Kiều Sở! Còn cả lý tưởng một đời của ngươi ngươi vứt đi đâu, thiên hạ này con dân vẫn còn sống trong cảnh đói kém, lang thang đây đó, càng miễn nói đến bọn quan lại tham ô nhan nhản khắp nơi….”
Tiếng náo loạn ồn ào từ bên ngoài truyền vào, tiếng khóc nức nở xen lẫn tiếng rống giận của Trữ vương, Tông Phác như dội vào trong đầu hắn, khiến hắn bỗng nhận ra một sự thật rằng Kiều Sở đã chết rồi.
Càng ý thức được rằng cho dù nàng có biến thành oan hồn, cũng sẽ không quay về tìm hắn nữa.
Là ai đã giết nàng?
Không phải ai khác mà chính là hắn.
Là hắn đã tự tay giết chết nàng, bóp chết hạnh phúc của hai người.
Đông Ngưng nói đúng.
Chỉ mình hắn yêu nàng là được rồi, vì cớ gì cứ nhất định so đo chuyện nàng không yêu hắn.
Hắn vẫn luôn sợ nếu lỡ có một ngày nàng phát hiện hắn không phải kiếp trước của Tần Ca….mà vậy thì đã sao, chỉ cần hắn vẫn yêu nàng không phải đã đủ rồi sao.
Chỉ cần hắn vẫn yêu nàng, rồi cũng có một ngày nàng sẽ yêu hắn.
Mà cho dù cả đời này nàng không yêu hắn cũng không sao, chỉ cần nàng hạnh phúc đã là tốt rồi.
Như vậy bản thân hắn cũng sẽ cảm thấy vui vẻ.
Thì ra, hạnh phúc lại đơn giản đến thế.
“Được, nếu chàng chọn thiên hạ thì quyết định như vậy đi”
Lúc nàng nói như vậy, trong mắt tràn đầy thất vọng nhưng miệng vẫn nhẹ nhàng mỉm cười làm hắn phải giật mình.
“Giận ư?”
“Không hề, nguyện vọng của chàng cũng chính là nguyện vọng của ta.
Trên tay chàng là tính mệnh của mọi người, cũng có khát vọng đối với thiên hạ, cũng muốn mình sẽ được lưu danh vào sử sách, Kinh Hồng, ta hy vọng có thể được chứng kiến ngày chàng quân lâm thiên hạ, nhất định là rất uy phong lẫm liệt”
Ngày hắn và nàng ở Hình bộ cùng nhau tâm sự, nàng hỏi hắn giữa nàng và thiên hạ hắn chọn bên nào.
Hắn bỗng dưng nhớ lại, nàng nói nguyện vọng của hắn cũng chính là nguyện vọng của nàng.
Hắn đột nhiên hiểu ra, hạnh phúc của nàng cũng chính là hạnh phúc của hắn.
Hắn ôm chặt lấy nàng thét lên một tiếng, trước kia hắn không tin vào thần phật, mà nay hắn thật cảm tạ vì trên đời này tồn tại thần phật.
“Kiều Sở, chờ ta, ta nhất định đưa nàng quay lại, không phải trên đời vẫn tồn tại người tu tiên như Lữ Tống, tồn tại cả tiên nữ đã đưa nàng đến bên cạnh ta đó sao, cho nên nhất định nàng có thể quay lại.
Đến lúc đó nàng muốn trả thù ta thế nào cũng được, giết chết ta cũng được”
Nước mắt tuôn rơi làm ướt đẫm gương mặt nàng, trôi sạch những mảnh vụn quả chua dính bên môi, hắn kìm lòng không được lại cúi đầu hôn nàng: “Nàng hận ta, nàng nhất định rất hận ta, cho nên mới không chịu quay về, lần này đến lượt ta đợi nàng, đợi cho đến khi nào đợi không được nữa ta lại đi tìm nàng”
Hắn đặt nàng vào bên trong quan tài, hắn còn có một số việc phải làm, có cả khát vọng cần phải hoàn thành, có một số việc chỉ khi nào hắn đã đạt được khát vọng mới có thể làm được.
Ví dụ như, thay nàng trả thù.
Lửa giận và hận thù bùng cháy thiêu đốt con người hắn, cái lạnh lẽo của hầm băng cũng không thể đông chết được hắn, mà những vết thương trên đầu, trên người lại đột nhiên đau đến mức hắn phải cau mày, thần thức bắt đầu mơ hồ….
Hắn nghiến răng chống đỡ, trước khi đóng nắp quan tài lại hắn muốn nhìn kỹ nàng thêm một lần nữa.
Khi ánh mắt hắn rơi xuống bàn tay nàng, bỗng rùng mình.
Ngay lúc đó cửa bị tông bật ra, đám người Trữ vương đồng loạt xông vào, hoảng hốt nhìn hắn, Cảnh Bình Cảnh Thanh muốn chạy tới đỡ mà Trầm Thanh Linh thì nhanh hơn một bước tiến lên nhưng lại bị hắn né ra, trước khi chìm vào hôn mê, hắn còn dùng toàn bộ sức lực cuối cùng giang hai cánh tay ôm chặt lấy quan tài.
Ai cũng sợ vết thương của hắn có gì bất trắc, lão Thiết liền đi gọi ám vệ lúc trước từng được phái đi theo Kiều Sở đến Giang Nam, tới xem bệnh cho hắn rồi băng bó vết thương, lúc này trời cũng đã tờ mờ sáng, nhưng Trữ vương và Tông Phác cũng không có ý định đi về.
Dù sao ngay thời khắc bọn họ quỳ xuống mở miệng cầu xin hoàng đế thì đã quyết định sẽ bất chấp tất cả rồi.
Hai người phái gã sai vặt tiến cung xin nghỉ thiết triều, một mực ở đây chờ Thượng Quan Kinh Hồng tỉnh lại.
Thương thế của hắn rất nặng, gãy mất vài cái xương sườn, còn chân thì sợ cả đời này cũng chẳng lành lại được.
Lại thêm tình hình cục diện như bây giờ thì đừng mơ đến chuyện báo thù.
Niềm vui vì cứu được Thượng Quan Kinh Hồng lẫn nỗi đau vì mất đi Kiều Sở cũng không thể áp chế được nỗi sợ trong lòng, bởi vì bọn họ biết chỉ cần vừa bước chân ra khỏi Triêu Ca thái tử nhất định sẽ truy sát cả bọn.
Bọn họ đã lâm vào đường cùng rồi!