“Nó làm sai, cũng bị trừng phạt rồi, không cần để ý tới nó”
Tăng nhân nọ cả kinh thu tay về, hiểu là Phật chủ từ bi, chỉ là hơi thấy kỳ vì Phi Thiên từ xưa tới nay không thích ai chạm vào.
Tiểu hồ ly lỳ lợm, chân giẫm giẫm vài cái trên đùi Phi Thiên tìm một tư thế thoải mái nằm cuộn lại thành một cục, ngẩng đầu trừng mắt tỏ vẻ chết cũng không chịu đi: “Ngài không biến ta thành người ta sẽ bám theo ngài, ngài đi đâu ta theo đó, đi nhá xí ta cũng theo”
Phi Thiên thả mấy quân cờ về lại vị trí cũ, thong thả nói: “Hàn độc trong người ta vẫn chưa tiêu hết, có hồ ly không sợ lạnh theo ủ ấm cũng tốt”
Nói xong ấn đầu tiểu hồ ly xuống, tiểu hồ hoảng hốt đang tính bỏ chạy thì phát hiện cả người cứng đơ không nhúc nhích được, đành phải ném ánh mắt sang Thiên hậu Tiểu Thất cầu cứu.
Chúng tăng vốn khó hiểu sao Phật chủ lại mặc cho tiểu hồ tác oai tác quái, bấy giờ mới thầm thốt lên thì ra là vậy, Phật chủ tuy là từ bi nhưng thưởng phạt phân minh, một khi đã sai nhất định trừng phạt rất nghiêm.
Nhìn bàn cờ đã trở lại đúng như lúc chưa bị phá, Tiểu Thất còn đang thầm khen Phi Thiên trí nhớ lợi hại, bắt được ánh mắt đáng thương của tiểu hồ bèn lên tiếng: “Phật chủ, ngài ép Nhược Lam trở lại nguyên thân là hành động ngược đãi động vật”
Có người ủng hộ, Nhược Lam ra sức gật đầu phụ họa: “Nương nương nói rất đúng, Phi Thiên ngược đãi động vật”
Phi Thiên chẳng để ý tới nàng, chỉ nói với Tiểu Thất, Thiên Hậu nương nương, nó đã làm sai nên phải chịu hình phạt.
Tiểu Thất nháy mắt một cái với Nhược Lam, Nhược Lam liều mạng lắc đầu, Tiểu Thất chuyển sang huých trượng phụ một cái ý bảo hắn cũng nói giúp.
Long Phi Ly từ nãy giờ vẫn bảo trì im lặng bỗng tỏ vẻ hiểu ra điều gì, hỏi Phi Thiên: “Nhược Lam lại sang điện Thương Niệm Phật chủ phá phách nữa à?”
Nhược Lam bị vạch tội đành ủ rủ cụp tai cuộn tròn trên đùi Phi Thiên, Tiểu Thất nhún vai tỏ vẻ mình cũng hết cách.
Sau đó qua ba quán cờ mà thắng bại vẫn bất phân, Long Phi Ly nói đành hẹn lần sau đấu tiếp.
Nhược Lam nằm trên đùi Phi Thiên đã ngủ say từ lúc nào.
Long Phi Ly thoáng nhìn Nhược Lam rồi nói, Phật chủ thương thế vẫn chưa lành, không cần tiễn đâu.
Phi Thiên cười đáp cũng được, sau đó bảo chúng tăng thay mình tiễn Thiên đế Thiên hậu.
Khi Long Phi Ly đã đi khỏi được một lúc, Phi Thiên chợt nhíu mày, giơ tay lên lau máu rỉ ra ở khóe miệng, cúi đầu nhìn Nhược Lam, bắt tay làm một ấn quyết, trên bàn lập tức xuất hiện một vầng sáng tụ lại như mặt gương.
Bên trong hiện lên cảnh tượng chúng tăng vừa tiễn Đế Hậu xong, Long Phi Ly nắm tay Tiểu Thất chậm rãi tản bộ.
Tiểu Thất nói: “A Ly, Phi Thiên nghiêm khắc quá đi, biến Nhược Lam thành tiểu hồ ly ủ ấm cho ngài ấy, độc hàn kia ai mà chịu nổi chứ?”
Long Phi Ly cười khẽ: “Ta thấy tiểu hồ ly ngủ rất ngon mà”
Tiểu Thất sửng sốt: “Ý chàng là sao?”
“Ý của ta là Phi Thiên tuy đang bị thương nặng, nhưng vừa nãy nếu liều mạng dùng thần lực tự xua hàn độc cũng không phải là không làm được”
“Phi Thiên giống như người đỡ đầu của Nhược Lam, không muốn Nhược Lam chịu lạnh nên mới làm vậy ư?” Tiểu Thất vỡ lẽ, lại cau mày khó hiểu: “Nhưng ta vẫn không hiểu, nếu ngài ấy thà chịu đau cũng không muốn Nhược Lam khó chịu, vậy sao còn ép buộc Nhược Lam trở lại nguyên thân?”
Long Phi Ly ngừng cười, bỗng nhiên ôm Tiểu Thất vào lòng.
Mặt Tiểu Thất đỏ ửng: “Long Phi Ly, chúng ta đang ở bên ngoài đó…”
Long Phi Ly búng trán nàng: “Dùng cái đầu này của nàng còn lâu mới hiểu được suy nghĩ trong đầu Phi Thiên.
Chỉ khi Nhược Lam là tiểu hồ ly Phi Thiên mới có thể ôm nó được, đã hiểu chưa?”
Vầng sáng tan biến trong tay Phi Thiên.
Hắn miễn cưỡng cười, không ngờ tâm tư của hắn có người vừa nhìn đã hiểu.
Nhược Lam bị đánh thức, mở đôi mắt ra nhìn hắn, xong băn khoăn nghiêng đầu hỏi: “Phi Thiên, có phải thương thế của ngài đã đỡ rồi không, ta không thấy người ngài lạnh nữa”
Phi Thiên phất tay một cái, Nhược Lam bị hất văng xuống sàn, choáng váng xong phẫn nộ mắng: “Ngài lúc nào cũng vậy, nếu có kiếp sau chúng ta mà đổi chỗ ta sẽ chỉnh chết ngài”
Phi Thiên lạnh lùng: “Phật không có kiếp sau”
Nhược Lam giật mình, cúi đầu nghĩ một lát lại nói: “Ta vẫn thường bảo nương nương kể chuyện lúc nàng còn ở Nhân giới cho ta nghe, nàng và bệ hạ ở Nhân giới trải qua biết bao đau khổ mới hạnh phúc như ngày hôm nay, làm người thật tốt, nếu ta cũng là con người thì tốt biết mấy”
“Nương nương lúc ở Nhân giới đã chịu rất nhiều đau khổ, nếu ngươi là nàng, ngươi chịu được?”
Giọng Phi Thiên càng lúc càng trầm, Nhược Lam nhìn vẻ băng lãnh trong mắt hắn, đầu cúi càng thêm thấp, nhưng vẫn gật đầu: “Ta chịu được, dù chỉ có được một phần hai, một phần ba quãng thời gian bọn họ có, ta cũng bằng lòng”
“Ngươi chẳng qua vì quá hâm mộ nương nương với bệ hạ mới vậy thôi, ngày mai đừng quay lại đây nữa, ngươi đã có hôn ước, nên về nhà đi, nơi này không thích hợp với ngươi”
Giọng Phi Thiên lại trở nên lạnh nhạt, khôi phục bộ dáng điềm đạm thường ngày, Nhược Lam sửng sốt: “Ta không về, ta muốn vĩnh viễn ở đây làm thị nữ”
“Ta ba nghìn môn đồ, thiếu ngươi cũng không ảnh hưởng”
“Phi Thiên, ngài biết rõ ta….
.
Ta thích ngài, ta hứa sẽ không quấy rầy ngài, ta chỉ tập trung làm tròn phận sự của ta, dọn dẹp phòng cho ngài, sao chép kinh thư…Tuyệt đối sẽ không quấy rầy ngài mà…”
“Kiều Nhược Lam, ta nói, ngươi hãy về nhà đi”
“Ngài luôn luôn như thế, ta ở đây ba năm, ngài đuổi ta hết sáu lần, lần nào cũng là ta mặt dày quay lại, nhưng ngài không sợ sẽ có lúc ta đi rồi vĩnh viễn không quay về nữa ư?”
Thượng Quan Kinh Hồng biết lần này nàng sẽ vĩnh viễn không quay về nữa, khi hắn mổ thi thể của nàng, đôi mắt của nàng giống như có linh tính cuối cùng cũng khép lại, không chứa oán hận, cũng không có nước mắt.
Bước từng bước chậm rãi về phía bàn Đế Hậu đang ngồi, Thượng Quan Kinh Hồng vẫn nhẹ nhàng mỉm cười.
Triều thần hai bên kinh hoàng nhìn hắn, cũng không biết là vì một thân dính đầy máu của hắn, hay là vì gương mặt giống y hệt thái tử, hay là vì nụ cười bình thản trên môi kia.
Rất nhiều người còn cho là hắn đã phát điên, nhưng dù là phát điên, mỗi bước đi chao đảo nhưng từ người hắn vẫn toát ra một cỗ khí phách dọa người khiếp sợ.
Lại nghĩ có lẽ là nỗi sợ đối với một kẻ điên.
Đến khi cách bàn đủ gần, hắn mới chầm chậm đứng lại, một nữ nhân ngồi bên cạnh hoàng đế liền thân thiết hỏi: “Kinh Hồng, nhiều năm không gặp rồi, con khỏe không?”