Trang phi đã bị tạm giam, còn Thượng Quan Kinh Hồng thì theo lời Tả Binh nói lúc đến Duệ vương phủ thì không thấy hắn đâu nữa.
Cả người của Duệ vương phủ cũng không biết hắn đi đâu, dường như sau khi hắn ra khỏi đại điện thì không hề trở về phủ.
Thượng Quan Kinh Hạo nghe vậy thầm giật mình, hắn vốn nghĩ Thượng Quan Kinh Hồng sẽ không dám làm gì liều lĩnh, hắn ta không biết việc hắn đã phát hiện chuyện Trang phi, nên lẽ ra việc hắn ta làm bây giờ phải là đề phòng lúc đưa người Duệ vương phủ đi không bị hắn truy sát mới đúng.
Thật không ngờ Thượng Quan Kinh Hồng đoán được lúc ở yến tiệc Phương Phỉ nhất định sẽ ở trước mặt hoàng đế “nói hộ”, sau đó lợi dụng thời cơ làm loạn rồi bỏ trốn!
Mặt khác, hoàng đế tuy giận Trữ vương hôm trước đứng ra cầu tình giúp Thượng Quan Kinh Hồng, nhưng chung quy nể tình Lệ phi tính tình hiền lành lại ở bên mình nhiều năm, lại thêm sau khi rời khỏi pháp trường, nàng đã quỳ gối kể lại chuyện Thường phi từng cứu mạng mẹ con nàng, cho nên hoàng đế mới tạm thời không truy cứu việc Trữ vương làm là vì tư tâm muốn trợ Thượng Quan Kinh Hồng đoạt vị hay chỉ đơn giản là ơn nghĩa.
Nên hôm nay thấy Trữ vương bị thương thì rất lo.
Thái y nói chủy thủ đâm đúng chỗ hiểm, vết thương rất nặng, dường như không phải là khổ nhục kế.
Tả Binh còn báo Thượng Quan Kinh Thông vẫn đang hôn mê, bệnh tình rất trầm trọng, nhưng lục soát hết phủ vẫn không tìm thấy binh phù.
Hoàng đế nổi giận, lại hạ lệnh Tả Binh âm thầm phong tỏa Hạ vương phủ, tiếp tục tìm kiếm binh phù.
Hoàng đế vốn rất vừa ý với Trang phi, lại thấy Thượng Quan Kinh Hồng mặc dù lưu luyến Kiều Sở nhưng là người rất chính trực ngay thẳng, sau này ở Thiên hương các chứng kiến Kinh Hồng và Kiều Sở bên nhau mà cảnh tỉnh, tính tình càng lúc càng trầm ổn, nên mới giao binh phù cho hắn.
Hiện giờ biết được Trang phi thất đức, hoàng đế không thể không nghi ngờ Thượng Quan Kinh Thông có phải con mình hay không, có điều nghĩ tới tình phụ tử bao năm nau, hắn lại đang hôn mê, mà quan trọng là tin tức trong hoàng cung không thể để lọt vào tai bọn người Tây Hạ được, nên trước tiên ngầm phong tỏa Hạ vương phủ chờ điều tra thân thế của Thượng Quan Kinh Thông cho rõ rồi mới định đoạt.
Bên cạnh đó, biết Tông Phác là người của Thượng Quan Kinh Hồng, lại cũng không muốn để người Tây Hạ biết chuyện triều đình thay đổi quan chức, nên hoàng đế lại tiếp tục ngầm hạ chỉ để Đại lý tự phó khanh từ từ tiếp nhận chức vụ của Tông Phác.
Lại lệnh cho Tả Binh truy nã toàn quốc với Thượng Quan Kinh Hồng với tội danh đả thương huynh đệ.
Vốn định dùng tính mạng người Duệ vương phủ, Lang phủ, Trữ vương, Tông Phác ra uy hiếp nhưng nào biết Thượng Quan Kinh Hồng ở trên điện không ngần ngại đả thương Trữ vương, cũng mặc kệ luôn Duệ vương phủ mà bỏ đi.
Giờ Lang tướng quân đang nắm binh bên ngoài, chuyện trong cung hỗn loạn không thể kinh động đến Lang gia, huống hồ Lang gia với Thượng Quan Kinh Hồng giờ đã như nước với lửa nên đừng mơ mà uy hiếp được hắn.
Trừ khi là Kiều Sở sống lại.
Hoàng đế tàn nhẫn hạ lệnh, kẻ nào chống đối, giết không tha!
Sau khi hạ một loạt thánh lệnh, cả thể xác lẫn tinh thần hoàng đế đều mệt mỏi, lòng lại đau đớn, xem tình hình bây giờ thì việc Thượng Quan Kinh Hạo đăng cơ là việc không thể bàn cãi, hoàng đế hận muốn giết chết Kinh Hồng, nhưng kể từ đó sẽ không còn ai có khả năng kiềm chế Thượng Quan Kinh Hạo nữa, tính mạng mấy đứa con khác của hắn chỉ sợ là…….
Tả Binh sau khi nhận lệnh lại sực nhớ tới một chuyện, đang tính bẩm báo với hoàng đế thì bỗng thấy Phương Phỉ sắc mặt tái đi, có vẻ rất đau đớn ôm chặt lấy bụng, mồ hôi hột rịn ra đầy trán, hoàng đế kinh hãi vội truyền thái y.
Nhưng thái y khám lại không chẩn ra được là bệnh gì.
Một chốc thấy Phương Phỉ ho ra máu đen, hoàng đế với Thượng Quan Kinh Hạo mới bàng hoàng hiểu ra nàng bị trúng độc.
Trong cung nhất thời đèn đuốc sáng trưng, hai viện chính Thái y viện đều bị điều đến, sau chẩn ra Phương Phỉ đã trúng một loại kịch độc của Đường Môn có tên là Thực cốt.
Loại độc này thời gian phát tác rất chậm, nếu người cực khỏe trúng phải thì thậm chí vẫn sống được đến hai, ba năm, có điều mỗi khi tâm trạng kích động độc tố sẽ phát tác, cứ cách một thời gian, lúc nửa đêm hoạt tính của độc sẽ khiến bụng đau co thắt dữ dội, toàn thân như bị lưỡi đao lóc vào xương cốt, đến cuối cùng ruột sẽ bị hư thối mà chết.
Khi đau thì đau cực kỳ, đến chết cũng vô cùng bi thảm.
Quan trọng là độc này không có thuốc giải.
Thượng Quan Kinh Hạo chấn động, độc này là độc hắn từng đưa mấy kẻ trong Tông nhân phủ âm thầm quét lên roi phạt Thượng Quan Kinh Hồng, sao mẫu thân hắn cũng trúng phải?
Phương Phỉ nằm trong vòng tay hoàng đế sắc mặt trắng bệch sợ hãi, nàng vì nghĩ đến việc hoàng đế sắp truyền ngôi cho Thượng Quan Kinh Hạo mà vui mừng kích động, khiến độc tố phát tác.
Hoàng đế vừa sợ vừa giận, thấy Tả Binh thoáng liếc nhìn Thượng Quan Kinh Hạo, liền quát hỏi Tả Bình nhìn cái gì.
Tả Binh đem chuyện ở đại lao nói ra, hoàng đế trừng mắt quát Thượng Quan Kinh Hạo: “Ngươi giải thích đi, độc ngươi hạ với đệ đệ ngươi sao giờ người trúng lại là mẫu thân của ngươi hả?”
Thượng Quan Kinh Hạo mặt mày trầm xuống, hồi tưởng lại những gì đã diễn ra trên đại điện, lập tức hiểu ra, cả hoàng đế cơ hồ cũng đồng thời nhận ra manh mối.
Vấn đề chính là nằm trong ly rượu của Thượng Quan Kinh Hồng!
Nghe nói Duệ vương phát điên thậm chí còn mổ cả thi thể của Kiều Sở, cả người toàn máu cứ vậy mà tiến cung, nhưng máu dính trên người hắn không phải của mình Kiều Sở mà còn có máu của chính hắn.
Khi Phương Phỉ nhận lấy ly rượu có hoàng đế canh chừng nên Thượng Quan Kinh Hồng không thể hạ độc, nhưng tay hắn dính máu, máu dính vào mép ly….
Đó là âm mưu của Thượng Quan Kinh Hồng.
Hắn dùng chính máu nhiễm độc Thượng Quan Kinh Hạo hạ truyền sang cho Phương Phỉ.
Loại độc này lại không có thuốc giải, Thượng Quan Kinh Hồng võ công thâm hậu có thể trụ được nhưng Phương Phỉ thì không thể!
Phương Phỉ run rẩy, khóc như mưa ngã vào lòng hoàng đế, hoàng đế hết sức kinh sợ, Thượng Quan Kinh Hạo hung ác nói: “Phụ hoàng, mẫu thân, nhi thần lập tức đi bắt tên súc sinh kia về, nhi thần phải giết chết hắn, đem hắn băm thây vạn đoạn!”
Hoàng đế cắn răng gật đầu, lại nhìn chúng nhân Thái y viện trầm giọng quát: “Nếu không chữa khỏi cho Phương Phỉ nương nương, nàng mà chết thì trẫm cũng đem các ngươi chôn cùng!”
Một đám người của Thái y viện sợ tới mức run rẩy bẩy, Tả Binh bỗng tiến lên từng bước, tấu: “Hoàng thượng, thần nghĩ Duệ vương còn có dụng ý khác!”
Hắn nói xong lôi ra một túi gấm đưa cho hoàng đế.
“Đây là lúc thần lục soát Duệ vương phủ, nhặt được cái này trong thư phòng”
Thượng Quan Kinh Hạo đang đi ra nghe vậy đứng khựng lại, hoàng đế cầm túi gấm quan sát, thấy bên ngoài có dán một mảnh giấy viết: gửi Vinh Thụy.
Hoàng đế thật hận không thể lập tức phanh thây nghịch tử này đi, vội vội vàng vàng mở túi gấm ra, ngạc nhiên thấy bên trong đựng hai mẩu vụn màu trắng bạc hào quang phát sáng, pha lẫn chút đỏ, còn có một mảnh giấy viết vài dòng chữ.