Hoàng đế cả kinh, xong lại lạnh lùng phản bác: “Chỉ bằng một ngàn hộ quân hắn mang theo sao!”
Nhưng vừa dứt lời lại giật mình, nhìn khắp người Hạ Hải Băng bê bết máu xem ra tình hình không đơn giản, quả nhiên Hạ Hải Băng nói: “Không phải, hoàng thượng, thái tử có viện binh, không phải một ngàn mà là trên vạn quân.
Hắn nói phòng có biến nên đã điều binh mã theo, cũng không chịu lên núi, ngược lại còn hạ sát lệnh, giờ mấy phó thủ dưới quyền ty chức đang lãnh binh ngăn cản nhưng tình hình của chúng ta rất bất lợi”
“Viện quân?”
Hoàng đế chấn kinh: “Hắn dùng binh phù trẫm giao đến biên quan điểm binh ư?”
Chuyện đó thật không ai ngờ!
“Đáng giận!” Hoàng đế cắn răng, thân thể vì kích động mà lảo đảo, Tả Binh liền đỡ lấy hắn: “Ty chức thề sống chết bảo hộ hoàng thượng”
Mấy binh sĩ đứng sau lưng cũng hô theo.
Đúng lúc này gần đó vang lên tiếng bước chân, Tả Binh với Hạ Hải Băng cảnh giác che chắn phía trước hoàng đế, lát sau có một đoàn người từ trong rừng bước ra, dẫn đầu là Tông Phác, theo sau là người Duệ vương phủ, người đi cuối cùng là Mạc Tồn Phong.
Hoàng đế khẽ cau mày.
“Gia”
Cảnh Bình cất tiếng gọi, Thượng Quan Kinh Hồng xoay người lại, trên tay hắn cầm một tiểu hà bao màu lam, mọi người biết vật này hắn gỡ xuống từ trên người Kiều Sở.
Hắn cẩn thận nhét hà bao vào trong ngực, nhẹ gật đầu.
Thì ra ban đầu chỉ có Đông Ngưng với Lang Lâm Linh đi theo hắn, còn những người khác sau khi hoàng đế phái người tới lục soát phủ mới lặng lẽ theo sau.
Khi ấy hoàng đế với Thượng Quan Kinh Hạo đều không để ý đến bọn họ nên một đường đi không gặp trở ngại nào, tới Giang Nam thì theo một con đường nhỏ vắng vẻ lên núi.
Thượng Quan Kinh Hồng hỏi Cảnh Bình: “Đã sắp xếp ổn thỏa cho nàng chưa? Ngũ ca với ngũ tẩu đâu?”
Cảnh Bình hiểu hắn hỏi gì, vội đáp: “Đúng theo gia phân phó đã bao trọn một khách điếm ngoại thành, thi thể của Kiều chủ tử đặt trong hầm băng của khách điếm, Lệ phi nương nương cũng đã ra khỏi cung, hiện đang ở khách điếm cùng phu nhân chăm sóc Ngũ gia, cũng đã bí mật thông tri cho Thất gia bảo bọn họ rời đi”
Thượng Quan Kinh Hồng gật đầu, lúc này Mạc Tồn Phong lại nói: “Bát gia, nô tài lớn mật tự quyết định, đã an bài cho Trang phi nương nương và tiểu hoàng tử bí mật rời cung trở về Hạ gia rồi ạ”
“Ngươi dám giả truyền khẩu dụ của trẫm ư?”
Hoàng đế lạnh lùng nhìn Mạc Tồn Phong, Mạc Tồn Phong cúi đầu: “Nô tài biết tội”
Hoàng đế tất nhiên sẽ không công khai chuyện Trang Mẫn, việc tạm giam cũng là bí mật, cả Mạc Tồn Phong cũng không biết gì nhiều, có điều đêm trước khi Thượng Quan Kinh Hồng tiến cung từng phái người tới bảo hắn âm thầm bảo hộ Trang phi và tiểu hoàng tử, đợi sau khi hoàng đế xuất cung hắn cũng theo Trữ vương xuất cung.
Thượng Quan Kinh Hồng vốn không biết chuyện giữa hắn và Trang phi đã bại lộ, nhưng tai mắt của Mạc Tồn Phong trong cung rất nhiều nên hắn biết việc Trang phi bị giam cầm.
Hắn là lão hồ ly đương nhiên đoán đã xảy ra chuyện, xưa này hắn luôn đối đầu với Tào Chiêu Nam, Tào Chiêu Nam thì đã đầu quân cho thái tử cho nên hắn sẽ không theo thái tử mà chọn Thượng Quan Kinh Hồng, hắn nghĩ Thượng Quan Kinh Hồng coi trọng Trang phi nên đã nghĩ cách cứu Trang phi.
Hắn là đại thái giám theo hoàng thượng bao nhiêu năm nên không ai nghi ngờ là hắn giả truyền khẩu dụ của hoàng đế.
Hoàng đế tưởng Thượng Quan Kinh Hồng để ý đến Trang Mẫn thật, cười khổ hỏi: “Ngươi thích nữ nhân đó thật sao?”
Thượng Quan Kinh Hồng từ chối cho ý kiến, bên cạnh, Lang Lâm Linh buồn bã cười, Trầm Thanh Linh rủ mi mắt.
Tả Binh là người nhanh nhạy nên sau khi Hạ Hải Băng trở về hắn đã phái hai ám vệ xuống núi quan sát tình hình, lúc này hai ám vệ trở về thần sắc có vẻ rất gấp: “Báo, người của chúng ta cản không được bọn họ, thái tử sắp lên đến nơi rồi ạ”
Bệnh của hoàng đế lại tái phác, gắng gượng níu chặt tay Tả Binh, dõi mắt nhìn xuống dưới chân núi, nhưng đêm đen đặc lại bị cây cối che khuất tầm nhìn, chỉ thấy được những đốm lửa sáng lẫn tiếng binh khí va chạm, tiếng ngựa hí vang trời, âm thanh rần rần dội vào lồng ngực, không rõ được tình hình chiến đấu thế nào.
Lên trên núi thì địa hình lại khác vì đất trống trải ít cây cối hơn, binh mã dễ chiến đấu hơn, nếu thế thì Thượng Quan Kinh Hạo sẽ điều binh khiển tướng đến đây rất nhanh.Trước lúc hoàng đế xuất cung vì phòng bất trắc đã làm theo khẩn cầu của Thượng Quan Kinh Hạo hạ chiếu truyền ngôi, giờ nếu Thượng Quan Kinh Hạo giết sạch bọn họ thì hắn đã có thể thuận lợi đăng cơ!
Hạ Hải Băng nói: “Hoàng thượng, ty chức dẫn binh tử thủ chỗ này, còn Tả Binh sẽ bảo hộ người và Bát gia theo một sườn khác xuống núi”
“Không thể được” Tông Phác phản bác: “Nghĩa phụ hiểu vì sao thái tử lại phòng bị trước không? Kiều phi mà chết thì người được lợi nhất chính là thái tử nên việc Bát gia nói thái tử là hung thủ không phải là đoán bừa.
Áo bông cũ cất chứa bí mật ở điện Thường phi biến mất nhất định là thái tử đã lấy, Kiều phi đã lấy ra thứ giấu trong áo nên thái tử nhìn thấy trong áo không có gì sẽ sinh nghi, tất sẽ đề phòng chuyện gì đó phát sinh.
Hắn một khi đã có chuẩn bị thì binh mã điều theo cũng không ít, lúc nãy chúng ta còn may mắn lên núi kịp, nhưng giờ chỉ e tất cả các đường xuống núi đều đã bị hắn phong tỏa rồi”
“Nhưng so ra men theo đường nhỏ xuống núi vẫn tốt hơn là ngồi đây chờ chết, chỉ cần trẫm về tới Triêu ca là có thể điều binh dẹp loạn”
Hoàng đế cũng tỏ rõ uy nghiêm của bậc quân vương trầm giọng nói, nhưng vừa dứt lời thì nghe tiếng cấm quân kinh hách la lên: “Bọn họ giết tới chân núi rồi!”
Từ chân núi lên trên cây cối ít dần, có thể quan sát được, phóng mắt nhìn xuống quả thấy binh mã của thái tử đang chà đạp lên người phe mình mà xông lên.
Cả người của hoàng đế lẫn người Duệ vương phủ đều hoảng hốt lo lắng, hoàng đế tạm gác tất cả mọi chuyện bước tới nắm vai Thượng Quan Kinh Hồng: “Giờ không phải lúc để ngươi giận trẫm, theo trẫm xuống núi đã, đường mòn có thể cũng bị người thái tử mai phục nhưng không nhiều bằng đường chính, cứ theo đường đó xuống thôi…”
Thượng Quan Kinh Hồng không nói gì, quay người bước theo đường chính xuống núi.
Đó khác nào đâm đầu vào chỗ chết!
Nhưng đám người Duệ vương phủ không nói một lời cũng bước theo hắn, hoàng đế cắn răng, rốt cuộc cũng phải cùng Tả Binh và Hải Hạ Băng dẫn binh theo sau yểm hộ.
Xuống dưới chân núi bắt đầu chiến đấu ác liệt, cấm quân với ám vệ của hoàng đế bị người Thượng Quan Kinh Hạo diệt hết bảy tám phần.
Dù có lấy Phương Phỉ ra uy hiếp cũng không khiến Thượng Quan Kinh Hạo chùng tay, sắc mặt không chút thay đổi lệnh binh sĩ chém giết, đám người hoàng đế đành phải lợi dụng điểm yếu của địa hình chống cự, mấy nam tử ai cũng bị thương, tình thế vô cùng bất lợi.