Sau cùng hoàng đế đã nghĩ ra một cách, hay nói đúng hơn vì không còn cách nào khác mới phải dùng đến hạ sách.
Thượng Quan Kinh Hồng được chuyển đến một doanh trướng, theo như Cảnh Bình nói thì hằng đêm sau khi tất cả đã đi ngủ, Thượng Quan Kinh Hồng thường lặng lẽ đến doanh trướng này.
Trong trướng có Tứ Đại và Mỹ Nhân, vẫn luôn túc trực bên cạnh một chiếc quan tài băng, chẳng biết Thượng Quan Kinh Hồng làm cách nào đưa nó đến đây được, sau khi đóng quân ở Nghiệp thành, hắn đã đặt thi thể Kiều Sở vào quan tài, chỉ có Đông Ngưng, Bội Lan, Tứ Đại và Mỹ Nhân mới được phép đến gần.
Vết thương lòng của Thượng Quan Kinh Hồng vốn không hề nguôi ngoai như Đông Ngưng đã nghĩ, hắn không dùng vũ lực đối lại với sự phản kháng của Tứ Đại, Mỹ Nhân, ban ngày vẫn bình tĩnh chỉ huy trận chiến, luyện binh, đến đêm đợi đến khi cả hai người đó đã đi ngủ hắn mới lặng lẽ đến nhìn Kiều Sở.
Tứ Đại, Mỹ Nhân vốn phản đối, nhưng nghe Trữ vương nói, nếu để mặc Thượng Quan Kinh Hồng như thế, hắn chết, trận chiến này mà thua thì hai người cũng đừng hòng đưa Kiều Sở về Bắc địa được, mới cắn răng tránh sang một bên.
Cảnh Thanh đặt Thượng Quan Kinh Hồng vào trong quan tài, Thượng Quan Kinh Hồng trong lúc mê man tựa như cảm nhận được, lại giống như không hề thấy lạnh mà vô thức vòng tay ôm lấy thi thể lạnh lẽo cứng đờ của Kiều Sở, khi đó hắn mới bình tĩnh lại, khóe miệng hiện lên chút ý cười.
Bầu không khí trong trướng lặng đến mức cả tiếng châm rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy, những ngày qua ai cũng tưởng lực chú ý của hắn toàn bộ đều tập trung vào trận chiến, nhưng thì ra bọn họ đã sai.
Trầm Thanh Linh giống như không thể nhìn thêm được nữa, gạt nước mắt chạy ra ngoài.
Đông Hiểu.
Kiều Chấn Trữ cười nịnh nọt: “Điện hạ, Kiều mỗ xin trở về Bắc địa điều binh mã, lương thảo đến tương trợ cho điện hạ”
Nửa canh giờ trước, Kiều Chấn Trữ đang ở trong doanh trướng của mình, nghe bên ngoài ồn ào mới cùng Phượng Thanh ra ngoài xem có chuyện gì, nhìn ra xa liền thấy có rất nhiều binh lính bộ dạng nhếch nhác hoảng hốt chạy về, hỏi ra mới biết vết thương của binh lính dường như có vấn đề, mấy tên lính bị thương đi thu gặt lương thực khi để máu chạm vào lương thực thì chúng đều hỏng hết cả.
Hiện tại Thượng Quan Kinh Hạo đến gặp ông ta nhất định là vì chuyện đó.
Nhóm người Tây Hạ đã rời khỏi Triêu Ca, còn một nhà ông ta thì ở lại, đến khi chiến tranh bùng nổ thì bị giam lỏng ở trong này, giờ có thể viện cái cớ này mà bỏ về.
Nét mặt Thượng Quan Kinh Hạo dữ tợn, lạnh giọng hỏi lại: “Về ư?”
“Kiều lãnh chủ, ngươi tưởng cô là kẻ ngốc ư? Nếu ngươi không mau truyền tin cho người thân cận của ngươi lệnh điều binh mã, lương thảo đến, vậy thì mấy ngày tới cô cắt bớt phần ăn một nhà các ngươi để tiết kiệm”
Sau đó có lính tới báo tin, Thượng Quan Kinh Hạo vừa đi, Kiều Chấn Trữ ngã phịch xuống ghế, Kiều Mi với Kiều Dung cũng ở đó, Kiều Dung bị dọa cho phát khóc, còn Phượng Thanh đại phi mặt mũi trắng bệch.
Kiều Mi cắn cắn môi, đột nhiên Kiều Chấn Trữ bước tới giáng cho nàng một bạt tai, Kiều Mi ôm má, kinh ngạc nhìn phụ thân mình.
Kiều Chấn Trữ cả giận mắng: “Ngươi xem trượng phu tốt của ngươi đó! Còn không bằng một góc nha đầu Kiều Sở chết tiệt kia, Duệ vương vì nó mà cả hoàng đế cũng dám giết, người như hắn nào có chuyện sẽ động tới phụ thân nó chứ!”
Kiều Mi cắn răng, nhắm chặt mắt lại, Thượng Quan Kinh Hồng, trận này chàng có thể đánh thắng không, nếu như chàng làm vua sẽ an bài cho ta thế nào…
…..
Trong lều chủ tướng, Thượng Quan Kinh Hạo sau khi đọc xong bức thư, tức giận gạt phăng đồ đạc trên bàn xuống đất, dọa mấy người khác khiếp đảm, Tần tướng quân khẽ hỏi: “Điện hạ, Trương Trọng Mưu nói thế nào?”
Người tên Trương Trọng Mưu này chính là Thượng thư bộ binh hiện đang trong quân đội của Thượng Quan Kinh Hồng, trước đó lo lắng về việc chênh lệch thực lực của hai bên mà đã âm thầm gửi mật hàm đầu hàng thái tử, giờ tuy thái tử đang yếu thế, nhưng Trương Trọng Mưu đã đâm lao phải theo lao không dám phản bội, nếu không thái tử mà để thư của hắn rơi vào tay Thượng Quan Kinh Hồng thì hắn chỉ có một con đường chết.
Giờ hắn vẫn phải tận lực truyền tin tức cơ mật của quân Hồng sang cho thái tử.
“Thượng Quan Kinh Hồng thật kín miệng, âm mưu hủy lương của hắn tới tận phút cuối cũng không tiết lộ cho ai biết.
Trương Trọng Mưu nói hắn ta điều quân đến phong tỏa trên núi, lệnh các bộ tử thủ Nghiệp thành, giờ quân ta tinh thần sa sút, còn bên hắn sĩ khí cao như núi, địa thế Nghiệp thành lại phức tạp, nếu ép buộc binh lính tấn công sẽ không tốt” Thượng Quan Kinh Hạo vẻ mặt lạnh lẽo, siết chặt bức thư trong tay.
“Nhưng nếu chúng ta không mau chiếm Nghiệp thành thì số lương thảo còn lại nhiều nhất chỉ duy trì được mấy ngày” Tần tướng quân lo lắng nói.
“Đúng vậy, nhiều nhất cũng chỉ có bốn, năm ngày” Mặt Thượng Quan Kinh Hạo sa sầm: “Ta đã định lợi dụng Tây Hạ kiềm chế Yến Tử Hy, Thượng Quan Kinh Hồng, vốn ngươi còn sống được thêm vài ngày nữa, nhưng giờ là do ngươi bức ta…”
Hắn trầm tư một lát rồi hỏi Tào Chiêu Nam: “Hôm đó ta bảo ngươi chuyển thư cho Thái Trữ, nàng ta trả lời thế nào?”
Tào Chiêu Nam vội đáp: “Nàng ta nói đã thu xếp đúng như lời điện hạ, khuyên Tây Hạ vương công Yến quân trước, để điện hạ tập trung toàn lực đối phó Duệ vương, cuối cùng hai nước hợp lại, quốc thổ chia theo tỉ lệ :, giao ước này sẽ giúp bảo toàn binh lực đôi bên, tốt hơn so với việc Tây Hạ kiên quyết công Đông Lăng, nếu phải đối phó toàn bộ binh lực của Đông Lăng thì Tây Hạ khó nói nắm được phần thắng”
Thượng Quan Kinh Hạo cười khẽ: “Thái Trữ hẳn đang ở trong quân Tây Hạ, nghe nói lần này đích thân Tây Hạ vương xuất chinh, có lẽ cô phải thay đổi chiến lược, tối nay cô sẽ bí mật ra khỏi thành đi gặp Tây Hạ vương, Tào tổng quản, ngươi phái thám tử thay cô gửi ba phong thư…”
Hai ngày sau, trong doanh trại quân Hạ.
Lúc Tiểu Man đang uể oải nằm trên giường đọc binh thư của Thượng Quan Kinh Thông thì hai tỷ tỷ của nàng là Tiểu Mai và Tiểu Thiến đến, nói cha mẹ ở nhà có làm chút đồ ăn mang đến cho hắn.
Thượng Quan Kinh Thông đang luyện binh ngoài thao trường, Tiểu Man vốn định để Hạ tổng quản dẫn hai tỷ tỷ mình qua đó, nhưng nghĩ một lát cũng muốn đi, tính dành cho hắn một bất ngờ.
Hai ngày nay bọn ít khi gặp nhau, nói chuyện cũng ít, Thượng Quan Kinh Thông gần đây rất bận rộn, cắt cử Hạ tổng quản ở lại trông nom nàng, còn mình thì ngày nào cũng ra ngoài đến tối mới về, mà nàng đang trong thời kỳ ngủ nhiều nên thường thường chưa đợi được hắn về thì đã ngủ mất, chỉ mơ hồ cảm giác được hắn về ôm hôn mình một hồi rồi ôm mình ngủ…Nàng lo lắng, cảm giác có lẽ chiến sự sắp bắt đầu.
Nàng bảo Hạ tổng quản chuẩn bị thêm ít thức ăn, tuy biết hai vị tỷ tỷ có vẻ không vui nhưng nàng vẫn đi theo.