Thân kiệu lắc lư hành tẩu trong màn đêm.
Kiều Sở vén một góc màn kiệu, lâm vào trầm tư.
Hiện tại nàng đang trên đường hướng đến phủ của thái tử.
Sau khi Mạc công công tuyên chỉ, Duệ vương chỉ nói với nàng một câu: “Chờ ta, ta tuyệt đối không để cho nàng chịu ủy khuất”, sau đó liền theo Mạc công công hồi cung.
Theo như văn tự tìm được sau này trong mộ thất Đông Lăng, “Nguyên” tức là “Chính”.
“Nguyên” là dùng để viết, còn “Chính” là dùng để nói.
Thánh chỉ có viết thái tử nguyên phi, tức là chính phi, Kiều Mi là chính phi của thái tử.
Theo khẩu dụ của Hoàng đế lúc ở hoa viên là sẽ phong nàng làm chính phi, nhưng ý tứ trong thánh chỉ ban tới: chính phi lại biến thành trắc phi.
Quân xưa nay vốn không thể nói đùa, nhưng Hoàng Đế làm như vậy tất cũng đã có cân nhắc.
Nàng bị người chứng thực tấm thân phi xử nữ, sau lại bị Trữ vương chạm qua người, chỉ với những nguyên do này nàng nhất định là không thể sắc phong làm chính phi.
Nhưng cái đáng quan tâm đó là: chính phi đâu? Liệu Hoàng đế có thay Duệ vương tuyển chính phi nữa hay không đây? Nếu có, người ông ta chọn sẽ là ai? Ngay từ lúc bắt đầu trận đấu, trong lòng Hoàng đế rốt cuộc chứa đựng tâm tư gì? Gia thú chi nghi, Kiều Mi ký vi tả, nàng ở phủ thái tử xuất giá, lý do rất đàng hoàng, nhưng vì sao lại phải an bài như vậy?
Có lẽ, điểm duy nhất đáng vui mừng chính là, nàng cuối cùng cũng có cơ hội gặp được Thượng Quan Kinh Hạo và Kiều Hàm.
Nghe Mạc công công nói, Kiều Hàm cùng phò mã cũng có tới.
Kiều Hàm chính là đại tỷ của nàng, cũng là do một tiểu thiếp của Kiều Chấn Trữ sinh ra.
Trong đám tỷ muội của nàng, chỉ có vị tỷ tỷ này đối đãi với nàng có vài phần thật tâm.
Kiều Hàm lần này tới là phụng mệnh phụ thân lấy thân phận đại tỷ tiễn muội muội xuất giá.
Kiều Chấn Trữ, Phượng Thanh đại phi, còn có mẫu thân Mịch La của nàng đều không có đến, nói là lãnh chủ thân có bệnh nhẹ, đích thân đại phi túc trực bên giường.
Bọn họ không đến cũng sớm nằm trong dự kiến của nàng, Kiều Chấn Trữ hết mực yêu thương Phượng Thanh, Kiều Dung không trúng tuyển, hai người bọn họ đương nhiên sẽ không đến.
Lúc trước khi Kiều Mi xuất giá, Bắc địa đưa tới thịnh lễ, cũng đủ cấp cho Hoàng đế chút mặt mũi, lần này là Kiều Hàm thay mặt phụ thân mà đến, như vậy cũng đã biểu rỏ thành ý.
Nàng cũng không muốn nhìn thấy bọn họ, để tránh làm bẩn mắt lẫn nhau.
Mẫu thân Mịch La của nàng không đến cũng vì nương gia đang xảy ra đại sự.
Bên ngoài Bắc địa còn có những bộ tộc khác tồn tại, tộc của mẫu thân nàng sinh sống ở vùng biên cương phía Bắc, thời gian gần đây, trong tộc liên tục bị người của đại tộc chèn ép khắc nghiệt.
Trong những nữ nhân của Kiều Chấn Trữ, Phượng Thanh đại phi ghét nhất là Mịch La, bởi Mịch La từng là đại phi của Kiều Chấn Trữ.
Mẫu tộc của Mịch La không giống như những tộc du mục bình thường, tuy rất mạnh nhưng không hiếu chiến, cực kỳ giàu có và sung túc.
Khi Kiều Chấn Trữ cưới Mịch La, hắn lúc đó chỉ là thiếu chủ một tiểu tộc ở Bắc địa.
Mịch La khi xuất giá mang theo rất nhiều vàng bạc tài bảo tặng cho phu quân mà nàng yêu thương, để cho hắn có thể chiêu binh mãi mã, độn lương mãi thảo (tích trữ lương thực), về sau liền hùng mạnh trở thành Bắc địa lãnh chủ.
Mà trong mẫu tộc Mịch La lại không ngừng xảy ra những chuyện xấu.
Đầu tiên là có phản đồ đem toàn bộ tài bảo trong tộc lén lút mang đi, sau lại lan truyền dịch bệnh khiến người trong tộc chết hơn một nửa.
Xuất phát từ một đại độc hùng mạnh phút chốc liền đi xuống, ngay lúc đó liền bị những tộc khác hùa nhau vào hiếp đáp.
Kiều Chấn Trữ thấy chết mà không cứu, cho dù hắn hoàn toàn có năng lực làm điều này.Thứ nhất là vì: Phượng Thanh không thích; thứ hai: sự tồn tại của Mịch La luôn gợi nhắc đến sự sỉ nhục lớn nhất của Kiều Chấn Trữ, là hắn dựa vào nhà mẹ đẻ của thê tử mới có được thành tựu như ngày hôm nay.
Ngay sau khi mẫu tộc Mịch La suy tàn, hắn liền phế đi phi vị của Mịch La, đưa nữ nhân hắn yêu thương nhất là Phượng Thanh lên làm đại phi.
Không lâu sau đó Mịch La liền trở về mẫu tộc, nàng mặc dù đã xuất giá nhưng vẫn là nữ nhân trong tộc, cùng mẫu tộc hoạn nạn có nhau.
Đó cũng là nguyên nhân khiến Kiều Sở lặn lội tới Triêu Ca, nàng muốn cầu Thượng Quan Kinh Hồng cứu mẫu tộc của mẫu thân nàng, một tộc người bản chất vốn lương thiện.
Chỉ đợi sau khi thành thân, liền cùng hắn nói chuyện.
Đưa tay khẽ chạm vào bờ môi có chút sưng, nàng tự giễu cười cười.
Thượng Quan Kinh Hồng cứu Mỹ Nhân một mạng, cho nên nàng “trả” lại cho hắn liên đan, bất kể là dùng phương thức gì.
Bất cứ thứ gì trên đời này đều cần trao đổi một cách sòng phẳng.
Nàng trước kia vốn đã biết điều đó, Tần Ca xuất hiện lại khiến cho nàng quên, sau lại chính Tần Ca giáo huấn cho nàng.
Nàng cần Thượng Quan Kinh Hồng cứu mẫu tộc của nàng, dùng thân thể này cũng được, hoặc là bất cứ thứ gì trên người nàng cũng được, chỉ cần hắn muốn lấy, nàng sẽ cấp cho hắn.
Cái đó cùng cứu Tần Ca không quan hệ, Tần Ca không yêu nàng, cho dù là thân thể hay thậm chí là cảm tình của nàng, hắn đều không cần.
Cho nên, cứ như vậy đi.
Đương nhiên nàng vẫn nghĩ về Thượng Quan Kinh Hạo, hắn cùng Tần Ca có dung mạo rất giống nhau, hắn hẳn là kiếp trước của Tần Ca.
Gương mặt đó, nàng làm sao có thể nhận lầm?
Chính là, vì cái gì mà cả hai kiếp của hắn đều không thể chết già? Cả đời này, nàng ở Bắc địa cứu hắn, hắn ưng thuận hứa hẹn, cuối cùng lại cưới Kiều Mi, cùng nàng gặp lại giống như không quen biết, nàng cũng không có cơ hội hỏi lại.
Lần này tới phủ của thái tử, nàng nghĩ muốn tìm Thượng Quan Kinh Hạo hỏi một lần cho rõ.
Đột nhiên kiệu dừng xóc nảy, thanh âm của Phương Minh bên ngoài rèm kiệu truyền đến: “Cô nương, đã tới phủ thái tử”
Một tỳ nữ đem rèm kiệu vén lên, dìu nàng bước ra ngoài.
Mỹ Nhân hiện giờ còn nằm dưỡng thương ở Duệ vương phủ, nàng để Tứ Đại lưu lại chăm sóc.
Trước phủ thái tử đốt những ngọn đèn dầu, cửa phủ mở rộng, liếc mắt một cái nhìn lại, chỉ thấy đình viện ngọn đèn liên miên, bên trong lầu các sâu không thấy điểm cuối.
Trước cửa có hai tượng tượng sư tử đá vẻ mặt đầy uy vũ, mắt phát sáng, trông cực kỳ khí phách.
Thái tử một thân long văn áo bào màu trắng đứng ở cửa, Kiều Mi, Kiều Dung, còn có đại tỷ xuất giá đã lâu không gặp Kiều Hàm cũng ở đó, bên cạnh Kiều Hàm là vị hôn phu của nàng_thiếu chủ Bắc địa Mỗ tộc: Dương Liệt.
Có điều không rõ vì sao ánh mắt của Kiều Hàm đối với nàng như có ý né tránh, lại có chút biến hóa phức tạp.
Phương Minh cùng nô bộc của Duệ vương phủ đều quỳ xuống hành lễ, nàng cũng vội vàng thi lễ theo, mới ngẩng đầu lên đã thấy Kiều Mi tiến lên đỡ nàng đứng dậy, cười nói: “Cuối cùng muội muội cũng đến rồi, thấy ngươi mãi vẫn chưa tới, thái tử gia còn nghĩ muốn sai người đi dọc đường tiếp đón ngươi đây”
Nàng vội nói không dám, lại hướng thái tử cúi người.
Thái tử nhìn nàng một cái, thản nhiên nói: “Tam muội cũng mệt mỏi rồi, Mi nhi mau đưa nàng vào trong an bài trước, đợi ngày mai hẵng tổ chức tiệc rượu”
Phủ thái tử, ban đêm.
Một thân ảnh hướng bốn phía thoáng nhìn, nhanh chóng đẩy cánh cửa phía trước mặt, lắc mình tiến vào phòng.
Nơi này chính là khách phòng nơi Kiều Sở đang nằm nghỉ ngơi.
Người tới chậm rãi tiến đến gần giường của Kiều Sở, nhẹ nhàng xốc chăn của nàng lên.