Thì ra, chỉ cần một câu như vậy cũng đủ khiến mọi sự dịu dàng trước kia tan thành mây khói.
Trên đời này quả nhiên không ai lại vô duyên vô cớ đi đối đãi tốt với một người, nếu có thì cũng vì lợi ích.
Kiều Sở định đứng lên ngăn hai người kia đừng cầu xin thêm nữa, trong phòng chỉ một cái chớp mắt rơi vào yên tĩnh, không khí tắc nghẹn khiến cho chút sức lực thốt ra lời của nàng cơ hồ cũng biến mất hầu như không còn.
Tần Đông Ngưng thấp giọng lẩm bẩm “Sao lại thế”, Kiều Sở cắn răng đứng lên, bước ra phía trước, nhìn chằm chằm Duệ vương:”Giáo huấn nô tỳ không nghiêm là ta sai, nếu phạt thì hãy phạt ta đi”
“Làm sai chính là tỳ nữ của nàng, thưởng phạt phải phân minh, đương nhiên, giống như nàng nói, giáo huấn không nghiêm là do chủ tử làm sai, vậy mượn lần này mà giáo huấn luôn đi.
Cảnh Bình, truyền lệnh của bổn vương đến Thiết thúc, phạt hai nô tỳ mỗi người năm mươi bản, giao cho Phương thúc giam hình.”
Nam nhân liếc nhìn nàng một cái rồi ôm Lang Lâm Linh, chào Đế Hậu, thái tử và Lang gia rồi cáo từ, ngênh ngang bỏ đi.
Vẫn là bóng dáng đó, nhưng không ai có thể liên tưởng nam nhân này với vị Bát hoàng tử tao nhã trước kia nữa.
Thanh âm nhốn nháo trong phòng lại vang lên.
Kiều Sở và Mỹ Nhân nâng Tứ Đại đứng dậy, mơ hồ nghe Lang tướng quân cáo từ hoàng đế, nói mấy ngày nữa mình sẽ chạy về trấn thủ biên cảnh.
Hoàng đế cất nhắc, nói Lang khanh sao không đợi Linh nha đầu lại mặt đã rồi hẵng đi.
Lang tướng quân là người trầm tính không nói nhiều, suốt quá trình vừa rồi cũng chẳng hề nói một câu, tuy vậy cũng rất yêu thương gia đình, lúc này cười đáp hoàng đế, nữ nhi đã tìm được lang quân như ý, người làm phụ thân như thần không còn cầu gì hơn.
Lang Tương đứng bên cũng khẽ gật đầu đồng tình.
Lúc nàng nâng Tứ Đại đứng dậy hơi loạng choạng suýt té đúng lúc Hạ vương đi sát qua, ống tay áo hắn động đậy hình như muốn đỡ nàng, nhưng cuối cùng chỉ cau mày bước nhanh ra cửa.
Đến phu thê Trữ vương đi ngang qua, Trữ vương hạ giọng nói, thật áy náy, cũng không phải là không muốn giúp, chỉ có điều tình thế đã vậy.
Tần Thu Vũ kéo Tần Đông Ngưng đi, Tần Đông Ngưng vẫn liên tiếp quay đầu lại nhìn giống như muốn nói gì với nàng.
Phương Minh dặn dò Bích Thủy dọn dẹp căn phòng cho sạch sẽ, một bên, Cảnh Bình sắc mặt lãnh đạm, lĩnh hai nô tỳ đi chịu phạt.
Lư hương trong phòng tỏa hương thơm ngát, Kiều Sở ôm lò sưởi trong tay nhưng vẫn cảm thấy lạnh lẽo.
Cả ngày hôm nay không có tuyết rơi, nhưng lúc này bông tuyết lại bay đầy trời.
Nàng đứng trước cửa sổ đăm đăm nhìn ra khoảng sân tối đen bên ngoài, bàn tay ôm lò sưởi vẫn run lẩy bẩy, mỗi nơi đều có quy củ, nàng không được phép đi xem dụng hình.
Cửa sau Duệ vương phủ, cấm quân vây quanh.
Trong xa giá của thái tử, Kiều Mi hạ thấp giọng nói chuyện với Kiều Mi: “Tỷ tỷ, thật may người gả cho Duệ vương không phải là muội, Kiều Sở kỳ thật cũng đáng thương.”
Kiều Mi cười lạnh: “Ngươi thì biết cái gì, nếu ngươi được làm Duệ vương phi thì đã có tỷ phu ngươi chống lưng rồi, ngươi hôm nay cũng nhìn thấy rồi đó, Duệ vương này thật sự không phải vật trong ao.”
“Nếu lão Bát không phải vật trong ao, Mi nhi thật sự cho rằng hắn sẽ làm trợ thủ cho cô?”
Giọng nói nam tử ngồi đối diện đang nhắm mắt dưỡng thần cắt ngang nàng.
Kiều Dung khó hiểu: “Thái tử ca ca muốn muội tham tuyển không phải vì muốn mượn sức của Duệ vương ư?”
“Nếu người thắng là Tứ công chúa hoặc Vương tiểu thư thì Duệ vương lúc ấy sẽ không thể thú Lang gia tiểu thư làm chính thê nữa.”
Màn trướng đột nhiên bị người nhẹ nhàng vén lên, một thâm y nam tử khom người tiến bước lên xe, cười nhạt đáp lời.
Kiều Mi hơi chấn động, lúc này mới rõ thái tử để cho hai nữ nhi này tham tuyển là có dụng ý gì.
Bên cạnh thái tử, Tào Chiêu Nam gõ nhẹ vào vách tường xe, xe ngựa lập tức khởi hành.
Thái tử mở mắt ra, liếc nhìn người trước mặt: “Hàn huyên với Tần nhị tiểu thư xong rồi?”
Người vừa lên xe là Phương Kính, hắn gật đầu, mỉm cười: “Đã tiễn tiểu nha đầu lên xe”
Kiều Mi ra vẻ lơ đãng nói: “Tần nhị tiểu thư thiện tâm, hẳn là muốn giúp Kiều Sở.
Có điều, tuy cùng Tần nhị tiểu thư giao hảo, nhưng phương pháp của A Kính hôm nay thật khiến cho Kiều Mi lấy làm kinh hãi.”
Cung đình trên dưới ai mà không biết Kiều Mi với Kiều Sở tỷ muội bất hòa.
Phương Kính giống như không để ý, ngồi xuống bên cạnh Tào Chiêu Nam, vẫn cười, kèm theo cái thở dài: “Có phải thái tử phi không hiểu vì sao Phương Kính giúp Kiều Sở đúng không?”
Kiều Dung vừa nghe, vội hỏi: “Tỷ tỷ nói bậy, nào có việc này! Phương Kính ca ca chẳng phải là vẫn muốn Duệ vương trách phạt hai người Tứ Đại Mỹ Nhân sao? Bất quá là vào thời gian khác, ngày khác mới dụng hình thôi.”
Kiều Mĩ cười khẽ một tiếng: “Ngày mai mới trách tội ư? Rốt cuộc sau đó có trách hay không chỉ có Duệ vương phủ mới biết.”
Kiều Dung vốn đang tự đắc, cho rằng mình hiểu chuyện, một bụng hớn hở, nghe Kiều Mi nói vậy thì ngẩn ra, thất thanh: “Phải a, đúng là như thế.”
Nàng tưởng tượng lại, thở dài một cái: “Cũng may là Duệ vương lòng dạ ác độc, nhất định trong hôm nay phải trách phạt hai nô tỳ kia.
Mới vừa rồi lúc chúng ta từ sau viện đi ra nhìn thấy hai cái tiểu tiện tỳ chịu hình, này là đánh cho________”
Nhớ tới cảnh máu tươi vấy đất, lòng nàng phát lạnh, nhất thời cấm thanh.
Vừa rồi, lúc đi ra xe ngựa cũng là cố gắng bước nhanh, bản thân coi như không nhìn thấy gì.
Đúng vậy, cũng may là Duệ vương lòng dạ ác độc.
Trong đầu Kiều Mi bỗng nhiên hiện lên bóng dáng nam tử một thân áo đơn nguyệt sắc ôm lấy nữ tử kia, hơi thất thần.
“Thật sự sẽ phạt nặng sao? Mặc dù là trách phạt trong đêm nay, nơi dụng hình lại là ở phía sau viện người người ra vào đều có thể chứng kiến, nhưng chúng quan chung quy đều vội vã ra về, còn người dụng hình lại là người của vương phủ.
Hình phạt là nặng hay nhẹ ai mà biết được”
“Nếu lúc xử phạt người của Lang gia có mặt ở đó, Lang tướng quân một thân võ công, ánh mắt nhạy bén, nếu xử nhẹ, Bát đệ như thế nào có thể giải thích?”
Kiều Mi, Kiều Dung cả kinh, Kiều Mi cười khổ: “Thần thiếp vậy mà lại không nghĩ tới điểm này”
“Điểm nhỏ như vậy, chỉ sợ cũng chỉ có hoàng thượng và điện hạ mới có thể nhìn ra.
Thái tử phi thật không cần để ý” Phương Kính cúi đầu, cười nói: “Cũng thỉnh thái tử phi thứ tội Phương Kính mở lời, kì thực, vô luận Phương Kính lúc đó có nói hay không nói, kết quả này vẫn là sớm nằm trên tay Duệ vương, đương nhiên, cũng không nhất định là sẽ xử nhẹ, tất cả phụ thuộc vào tâm tư của Duệ vương đối với Kiều phi.”
Tâm Kiều Mi run sợ, thoáng nhìn Phương Kính, hoảng hốt nói: “Ngươi là cố ý bán một cái nhân tình cho Tần gia?”