Theo âm thanh chói tai nhức óc, cửa mộ thất chậm rãi nâng lên.
Mọi người đều vừa mừng vừa sợ, nhưng quan trọng mộ thất thứ mười chín tối đen như mực, giống như một cái động sâu hun hút mãi không chạm tới đáy, nếu không dùng đèn mỏ chiếu sáng thì thật khó mà biết bên trong có cái gì.
Cửa mộ còn chưa mở hết, Hải Lam cũng không do dự nữa, tay chụp lấy bao đựng dụng cụ, cúi thấp người tiến vào.
Huyệt giống như một dòng xoáy sâu bao lấy cô.
Ai cũng giật mình, vạn lần cũng không nghĩ tới cô gái này không để ý cơ quan bên trong cứ thế mà bước vào.
Đột nhiên, giọng của Hải Lam từ bên trong hầm mộ lạnh lùng truyền ra.
“Bên trong bao công cụ của tôi có thuốc nổ, dù sao bọn cướp các người nhất định cũng không bỏ qua cho chúng tôi, chi bằng tôi cùng với đống của cải bên trong này đều nổ tan tành, tôi chết, cũng muốn để cho các người một cái tử thi cũng không thấy được!”
Cô ta điên rồi!
Mọi người chấn động, lão trùm băng cướp phẫn nộ quát: “Kíp nổ cần thời gian, tất cả đi theo ta, bắt con bé chết tiệt đó lại!”
Hắn vung bàn tay to lên, dẫn đầu chạy vào mộ thất.
Đám cướp này mặc dù mỗi người đều được trải qua huấn luyện nghiêm khắc, mà tất cả đều vì bảo tàng mà đến, vừa nghe tới lời nói của Hải Lam, cho dù lão trùm không hạ lệnh, tất cả bọn chúng cũng đều không kiềm chế được, hết thảy đều mặc kệ những người bị bắt giam, nhanh chóng chạy vào bên trong mộ thất.
Bên trong mộ thất tràn ngập một mùi hương kỳ dị trong bóng tối vô tận tập hợp lại, tựa như một thứ gì đó len lỏi từ dưới đất chui lên.
“Đốt lửa lên!”
“Điên à?”
“Hầm mộ vừa mới mở, không có không khí đốt thế quái nào được, trong bao có đèn pin, mở đèn lên!”
Bốn phía đều là âm thanh hung ác của đàn ông, Hải Lam bụm chặt miệng, đè nén sợ hãi, nín thở tránh ở bên cạnh cánh cửa.
Cô không có nói rằng bản thân không sợ, ngược lại, là cực kỳ sợ.
Cắn chặt răng, cô tìm trong túi lấy ra một cái máy dò ném mạnh ra phía xa để đánh lạc hướng.
“Cô ta ở bên kia”
“Bắt cô ta mau”
…….
.
Trong bóng tối, Hải Lam mò mẫm trên bức tường gần cánh cửa, rất nhanh tìm được chốt mở, liền ấn mạnh xuống.
Cánh cửa mộ thất mới trượt lên một một nửa liền ầm ầm đóng lại.
Thanh âm của lão trùm băng cướp trong bóng đêm tàn ác truyền đến: “Không hay rồi, là kế! Con đàn bà kia muốn nhốt chúng ta bên trong hầm mộ, ra ngoài mau!”
Trong bóng tối, ngọn đèn dầu rơi xuống đất, người sau tiếp bước người trước hướng cửa hầm mộ phóng đi.
Tiếng súng chợt vang lên.
Có tiếng kêu thảm thiết, tiếng người ngã xuống đất.
Hải Lam ôm thân mình co rút ở một góc tường, run sợ mãnh liệt, rồi lại nhẹ nhàng nở nụ cười.
Là Tần Ca nổ súng, nhất định là ngăn bọn trộm cướp chạy ra ngoài!
Thanh âm vang dội không duy trì bao lâu, một tiếng vang thật lớn qua đi, nháy mắt liền rơi vào yên tĩnh.
Cửa mộ lại một lần nữa đóng lại!
Từ lúc cô mở cửa, tiến vào lăng mộ đến bây giờ, trước sau nháy mắt tựa hồ bất quá chỉ hơn mười giây, sự sống và cái chết liền chuyển đổi.
Giờ phút này, cô chỉ biết là, cái chết của cô đã tới rồi! Công cụ trong bao này nào có thứ gì gọi là thuốc nổ, chẳng qua chỉ là cô gạt người mà thôi.