Cầu thang trên dưới im ắng bất thường.
Vốn dĩ Thẩm Đông Thanh đi giữa, trước là Chu Văn Ngạn, sau là Việt Quất.
Nhưng bây giờ hai người kia đâu mất tiêu.
Điện thoại trên tay hắn lóe lóe, thông báo pin yếu.
Hắn nghĩ nghĩ, lấy ra tấm thẻ.
Một bà lão thấp bé xuất hiện, bà ta bụm tim, dốc: "Hộc hộc hộc..."
Chờ đến lúc ổn lại, bà ta hỏi: "Tên kia, mi muốn bà già này lấy mạng ai hả?"
Thẩm Đông Thanh lắc đầu: "Không có lấy mạng."
Bà lão trợn mắt: "Không lấy mạng? Vậy kêu bà già này ra làm gì?"
Thẩm Đông Thanh: "Leo lên lầu, bà leo lên tới tầng rồi dừng lại."
Bà lão run rẩy chỉ tay vào hắn: "Sao mi không có chút nào kính già yêu trẻ hết vậy! Ta thân là một người già hơn một trăm tuổi, mi còn bắt thân già này leo thang bộ? Đây chính là hành vi ngược đãi người già mà!"
Thẩm Đông Thanh thấy bà ta nói cũng có lí, kêu một người già hơn một trăm tuổi leo thang bộ cũng quá là thất đức đi.
May mắn thay, hắn là một con người biết sai liền đổi, hắn thành khẩn nói: "Bà nói cũng có lí, vậy bà đi xuống tầng dưới đi, tới đó rồi nói cho tui biết."
Bà lão:... có chỗ nào khác biệt hả?
Bà ta còn đang tính kì kèo tiếp, nhưng nhớ lại cách mà Thẩm Đông Thanh bắt bà ta thì đành ngoan ngoãn xuống lầu theo lời hắn.
Thẩm Đông Thanh lại lấy ra một tấm thẻ.
Chú lùn xuất hiện.
Lúc đầu nó hoảng sợ tột độ, hẳn là vẫn còn khắc sâu kí ức về Thẩm Đông Thanh.
Thẩm Đông Thanh sai: "Cậu đi lên..."
Chưa dứt lời thì chú lùn đã chạy như bay lên.
Một già một trẻ biến mất sau khúc cua nơi thang lầu, chỉ còn dư lại Thẩm Đông Thanh đứng tại chỗ, hắn nhìn vào số đỏ tươi trên tường.
Thẩm Đông Thanh đã để lại trên người hai con quỷ kia dấu ấn của hắn.
Đây là phương pháp đơn giản nhất để thăm dò cái cầu thang này.
Nhưng mà đợi trong phút chốc, hai con quỷ kia đã mất tích, một chút âm khí cũng không sót lại.
Đột nhiên, phía sau phát lên một giọng nữ: "Anh Thẩm..."
Âm thanh của Việt Quất, cô run rẩy như đang gặp chuyện cực kì nguy hiểm, không ngừng kêu: "Anh Thẩm, cứu em, cứu em!!"
Thẩm Đông Thanh cất điện thoại, không để ý đến phía sau, mò mò tay vịn cầu thang đi lên.
Lên trên, vẫn là tầng mười ba.
Ngay lúc này, điện thoại hấp hối, sau đó ngủm.
Bóng đêm bao trùm tất cả ánh sáng, kể cả nguồn sáng duy nhất cũng bị nuốt chửng.
Dưới tình huống không có ánh sáng, số phản chiếu trên vách tường đặc biệt bắt mắt.
"Đông Thanh, lại đây, chỗ đó nguy hiểm lắm." Âm thanh của Chu Văn Ngạn truyền đến.
Thẩm Đông Thanh nhét điện thoại vào túi quần, quay người sang.
Đằng sau không có Việt Quất, cũng không có Chu Văn Ngạn mà chỉ có một bóng dáng cao gầy, đầu như cái trứng gà, trụi lủi, không tóc không mũi không mắt, chỉ có một cái miệng khổng lồ.
Nó thấy Thẩm Đông Thanh quay sang thì cười ha hả.
Quỷ gọi hồn.
Người bị kêu chỉ cần quay đầu lại là nó có thể thổi tắt đèn hồn, bắt đi hồn phách người đó.
Phù ——
Quỷ không mặt thổi một cái, biến thành trận gió lớn.
Nhưng mặc cho gió thổi, đèn hồn trên vai Thẩm Đông Thanh đều...
Đợi xí, sao tên này không có đèn hồn?
Quỷ không mặt còn chưa thông suốt đã bị Thẩm Đông Thanh đè vào tường.
"Hong gió hả?"
Quỷ không mặt cảm thấy nơi bị tóm nóng rực như bị thiêu đốt, làm cả quỷ nó đều run lẩy bẩy.
Giờ nó mới biết mình đá trúng một tấm thiếc khó chơi.
"Không, tôi, tôi,..."
Lời chưa nói hết, nó nghe Thẩm Đông Thanh nói: "Rất thoải mái, thổi thêm chút nữa đi."
Cầu thang này không có cửa sổ, không khí không lưu thông được, còn hơi hơi mùi thối rữa, đứng đây lâu rất khó chịu.
Trận gió hồi nãy thổi qua rất dễ chịu, làm người sảng khoái tinh thần, minh mẩn đầu óc.
Quỷ không mặt:...
Thẩm Đông Thanh thả tay ra.
Quỷ không mặt được thả cũng không dám chạy, ấm ức làm máy điều hòa tự thân.
Thẩm Đông Thanh vừa hưởng gió mát, vừa hỏi: "Cái cầu thang này là như thế nào?"
Quỷ không mặt: "Đây là cầu thang vô tận."
Thẩm Đông Thanh ngửa đầu lên, quả nhiên, phía trên cứ xoay vòng vòng, như là không có điểm tận.
"Có cách nào thoát khỏi đây không?"
Quỷ không mặt lắc đầu: "Tôi cũng vô tình đi lạc vào đây rồi không ra được."
Khó khăn lắm mới có một con mồi, cơ mà lại là đại lão.
Thẩm Đông Thanh suy tư chốc lát, xoay người đi xuống.
Đi qua một chỗ quẹo, vẫn là con số .
Vẫn ở tầng .
Quỷ không mặt: "Không thể nào ra được, tôi đã mắc kẹt ở đây rất lâu rồi, luẩn quẩn loanh quanh tầng .
Thẩm Đông Thanh đẩy cửa ra.
Cửa không khóa, mở là ra, âm thanh không lớn nhưng lại đặc biệt gây chú ý nơi hành lang yên ắng.
Thẩm Đông Thanh đã thích ứng với bóng đêm, thò đầu ra nhìn.
Phía sau cũng không phải chỗ thoát mà là một cái cầu thang y hệt, con số đỏ tươi trên vách phản lại.
Cầu thang vô tận, không có nơi cuối cùng.
Thẩm Đông Thanh thì thầm: "Tui ghét nhất thứ giải mã như này."
Nên hắn đã dùng một phương pháp rất đơn giản - nhảy lầu.