Có lẽ là tối qua ngủ quá sâu, Thẩm Đông Thanh chẳng cảm giác được chút động tĩnh nào.
Chu Văn Ngạn không bàn về cảnh mơ đêm qua mà nói: "Qua đó xem thử đi."
Thẩm Đông Thanh gật đầu, đi tới, thấy một đám người đang đứng nơi giao phòng khách với phòng ăn, run lẩy bẩy nhìn cái quan tài cách đó không xa.
Thiếu nữ JK: "Có nên qua đó xem thử không?"
Áo vest: "Ai mà dám tới đó chứ."
Nhìn ngầu nhức cái nách như Áo da cũng liều mạng lắc đầu: "Cô không muốn sống nhưng mà tôi có!"
Người mất tích là Không trendy.
Áo da: "Có xem phim kinh dị không? Mấy người chết đầu tiên thường là mấy người có lòng hiếu kì cao đó, giờ mình coi như không biết gì đi, đừng có xem, đừng suy nghĩ về nó nữa là được rồi, nè nè..."
Đang lúc hắn nói luyên thuyên, Thẩm Đông Thanh lướt qua hắn tới chỗ quan tài.
Áo da ngẩn người, lẩm bẩm: "Bộ không muốn sống nữa hả?"
Dứt lời, Chu Văn Ngạn cũng đi theo sau.
Thiếu nữ JK nhìn trái nhìn phải, quyết định đi theo dấu chân hai người.
Quan tài không có đóng lại.
Thẩm Đông Thanh ngó vào, chỉ thấy bên trong có một cô gái mặc đồ cưới kiểu Trung xưa, cổ tay với cổ đều có mấy vật trang sức đắt tiền, mặt bị giấy che lại, không thấy được nhan sắc cô.
Mấy người còn lại cũng vây quanh quan tài.
Áo vest chỉ vào tờ giấy: "Tôi đã thấy cái kiểu này trong mấy cái phó bản rồi, này dùng để che mắt quỷ, để không cho xác chết vùng dạy, nhất định không được động vào."
Nhắc nhở sớm quá, Thẩm Đông Thanh đã giật tờ giấy xuống rồi.
Dưới tờ giấy là một khuôn mặt bị ngâm nước tới trắng bệch, ngũ quan vặn vẹo chen nhau, khắp mặt chỉ mỗi cái miệng là đỏ tươi, hơi hé lộ ra một nắm bùn bị nhét bên trong.
"AAAAAAAAAAAA..."
Thiếu nữ JK hét lên, hoảng sợ mà lùi về sau.
Mấy người khác cũng chẳng khá hơn là bao, nhanh chóng tìm chỗ trú cho tấm thân mình.
Thẩm Đông Thanh lắc lắc tờ giấy, đối mặt với con mắt cô dâu.
Có lẽ là không có tờ giấy trói buộc, cô dâu hơi giật giật, sau đó ngồi dậy, đôi mắt vô hồn nhìn thẳng về phía trước.
Thiếu nữ JK: "Chạy nhanh lên!"
Một đám người chạy như bay ra ngoài.
Chờ đến nơi an toàn, Áo vest nhìn lại.
Không có cảnh Cô dâu ma xé người chơi máu chảy thành sông, hai người kia vẫn đứng nguyên đó, mà Cô dâu ma mặt dại ra.
Ngay khi Áo vest định quay lại xem xem thì thân thể Cô dâu ma hơi giật nữa, giơ hai tay ra như cương thi, muốn bóp cổ người kế bên.
Áo vest nhịn không được mà nhắm mắt lại, bên tai truyền đến mấy tiếng kêu thảm thiết.
Quá thảm rồi...
Áo vest còn tự biên ra mấy hình ảnh cho phù hợp với âm thanh hành động này, nhưng nghe nghe chút lại phát hiện không đúng.
Hai người kia là nam, nhưng sao tiếng la thảm này lại là nữ?
Hơi hí mắt, Áo vest bỗng thấy một khung cảnh làm hắn khiếp sợ.
Không phải tình huống Cô dâu ma bóp cổ hai tên người chơi, mà là một tên yếu đuối gầy gò trong đám đè Cô dâu ma xuống quan tài, nhìn từ xa có thể thấy hai chân cô ta không ngừng giãy đành đạch.
Áo vest dụi dụi mắt: "Tôi không có nhìn lầm phải không?"
Cái âm thanh thảm thiết khi nãy là do Cô dâu ma phát ra hả?
Thiếu nữ JK rón rén quay lại, khom lưng nhặt miếng băng cá nhân đã dùng qua dưới đất.
Cái này là lúc Cô dâu ma giãy giụa bay ra đây.
Cô dâu ma sau khi giãy một hồi cũng đã chấp nhận vận mệnh, mặt an phận nằm vào lại quan tài.
Thẩm Đông Thanh dán tờ giấy lại, chà chà tay, chỉ cảm nhận được cả bàn tay đều ướt nhẹp bùn bẩn. Cậu vẩy tay, nói: "Không hỏi được cái gì cả."
Cô dâu này oán khí tựa biển, lý trí cũng không có, căn bản là không thể nào trò chuyện được.
Mà hủy diệt cô cũng không phải là cách hay, vì Thẩm Đông Thanh cảm nhận được, nếu giải quyết được một thì sẽ còn nhiều Cô dâu ma khác xuất hiện.
Không bằng giữ Cô dâu ma đợt này lại, mọi người đều là chỗ thân quen, tránh phiền toái.
Thiếu nữ JK cầm miếng băng cá nhân kia, mắt ửng đỏ: "Có, có phải là đã chết rồi không?"
Coi cái dạng này, không chừng Không trendy lành ít dữ nhiều.
Chu Văn Ngạn liếc quanh miếng băng, đột nhiên nói: "Không hẳn."
Miếng băng cá nhân kia ướt nhẹp, phần rìa đầy bùn đất, y hệt vết tích trên người Cô dâu ma kia.
Chu Văn Ngạn hỏi: "Thị trấn Tứ Thủy này có hồ nước không?"
Đám người chơi lắc đầu.
Lúc mở mắt ra là đã ở trong nhà họ Thẩm rồi, không có cơ hội rời khỏi khám phá.
Chu Văn Ngạn ngửa đầu nhìn lên trời.
Giờ đang là sáng sớm.
Mà bầu trời như bị bao bởi một lớp sương mù, ánh sáng xám xịt, cảnh sắc bên ngoài cũng trầm theo.
"Ra ngoài xem thử."
Chu Văn Ngạn dẫn đầu ra ngoài.
Thẩm Đông Thanh muốn đuổi theo, nhưng lại bị bác Hà từ đâu chui ra chặn lại.
"Cậu hai..." Bác Hà run rẩy, "Cậu không thể ra ngoài, không thể ra ngoài được đâu."
Thẩm Đông Thanh hỏi: "Tại sao?"
Bác Hà cũng không giải thích, chỉ nói đi nói lại câu này.
Ngay lúc đó, tiếng trò chơi vang lên.
【 Vì một số nguyên nhân, người chơi không thể rời khỏi nhà cũ họ Thẩm, nếu không phó bản sẽ tự động bắt đầu kết cục diệt sạch 】
Thẩm Đông Thanh thì thầm: "Diệt sạch sao?
Muốn thử chút quá.
Trò chơi vừa nghe liền biết Thẩm Đông Thanh âm mưu gì, lập tức thay đổi một câu trả lời hợp lí:
【 Nếu như người chơi rời nhà cũ, sẽ phát động kết cục diệt sạch, toàn bộ phó bản sẽ đóng lại, không có cách để thoát khỏi 】
Kết cục diệt sạch thoạt nghe chẳng bố tí nào, Thẩm Đông Thanh còn có cảm giác muốn thử một chút.
Nhưng mà kết cục không thể rời khỏi phó bản thì hơi sợ đó, nơi này một không điện hai không wifi ba không điện thoại, sống ở đây quá là chán.
Thẩm Đông Thanh liền từ bỏ ngay ý định đi theo, kéo tay Chu Văn Ngạn: "Em không đi đâu."
Bên ngoài cũng chẳng có gì để chơi.
Chu Văn Ngạn vỗ tay cậu: "Chờ anh về."
Thẩm Đông Thanh đứng trước cửa nhà cũ, nhìn bóng hình Chu Văn Ngạn xa dần, nhớ lại giấc mộng tối qua.
Chu Văn Ngạn đã từng kết hôn với quỷ khác...
Vậy thì anh ấy không còn là lương thực dự trữ của mình mình nữa...
Phiền quá.
Muốn ăn cả con quỷ kia mất.
Thẩm Đông Thanh cúi đầu, đá đá hòn đá dưới chân.
Hòn đá nhỏ lăn lăn đi xa, mãi đến tận khi va vào vật khác mới dừng.
Thẩm Đông Thanh ngẩng đầu hừ lạnh.
Mặc kệ.
Không biết là con quỷ nào kết hôn với Chu Văn Ngạn, cậu đều muốn nuốt nó vào bụng, Chu Văn Ngạn chỉ có thể là của cậu mà thôi, dù sao chẳng có con nào mạnh hơn cậu cả.
Thẩm Đông Thanh hạ quyết tâm, vui vẻ quay lại, không hề nghĩ đến trường hợp con quỷ đó là bản thân.
"Cậu hai..."
Thẩm Đông Thanh vừa mới bước hai bước đã thấy bác Hà đứng chắn trước mặt cậu, gương mặt đầy nếp nhăn kia hiện lên một cảm xúc phức tạp.
"Cậu không nên để hắn ta quay trở lại."
Thẩm Đông Thanh dừng bước: "Ai cơ?"
Bác Hà: "Tuy hai người là anh em, nhưng không cần phải tiếp xúc quá gần, dù sao..."
Thẩm Đông Thanh chớp chớp mắt: "Ông phát hiện rồi hả?"
Bác Hà: "Phát hiện cái gì?"
Thẩm Đông Thanh: "Hai tui đã ở bên nhau rồi."
Bác Hà khiếp sợ: "Cái, cái gì cơ?!"
Thẩm Đông Thanh lơ bác Hà đang sốc kia, đi về phòng khách trao đổi tình cảm với Cô dâu ma kia.
Gió lạnh thổi qua.
Bác Hà đứng đó chỉ cảm thấy giá trị quan cuộc đời mình chịu thương tích, tay nắm gậy cũng run lên.
"Các, các người là anh em mà..." Bác Hà đập mạnh cây gậy xuống, nhìn quan tài trong phòng khách, lẩm bẩm: "Lẽ nào đây là báo ứng sao?"
Thị trấn Tứ Thủy có một cái hồ.
Trong hồ là nước lặng, không biết đã bao lâu không mưa, trên mặt nước, mấy con cá chết nổi lềnh bềnh, ở xa cũng ngửi được mùi thối.
Áo vest: "Thúi quá à."
Thiếu nữ JK tương đối tinh mắt, nhìn trên bờ hồ có một chiếc giày, nhìn kiểu hẳn là của Không trendy.
"Chắc chắn anh ấy rớt vào hồ nước này rồi!"
Cho nên, ai sẽ là người xuống mò đây?
Chu Văn Ngạn nhìn là biết người lợi hại, không ai dám sai khiến, Thiếu nữ JK là em gái, không tiện làm cu li.
Áo vest và Áo da nhìn nhau, bất đắc dĩ cuốn ống quần lên xuống mò người.
May thay hồ nước không sâu, dưới đó đều là bùn non.
Hai người mò mò, một hồi cũng tìm thấy Không trendy.
Không trendy cũng có một hai món đồ bảo vệ mạng mình, nếu không đã chết trước trong hồ nước, sau khi lên bờ hắn ho mạnh ra một miếng bùn.
"Khục khục... bài vị..." Không trendy khó khăn nói ra: "Tôi thấy một cái bài vị..."
Chỗ này không điện không mạng, Thẩm Đông Thanh ngồi chờ phát chán, quyết định kéo ghế ngồi kế quan tài câu được câu không tán gẫu với Cô dâu ma.
Có lẽ là nhớ tới giấc mơ đêm qua, Thẩm Đông Thanh vô cùng phản cảm với hành vi mê tín dị đoan thời phong kiến này, tận trách giáo dục dạy dỗ Cô dâu ma thành một con quỷ mới thời đại văn minh .
"Cô chết như nào đó?"
"Bộ dạng này khó coi quá nha."
"Thành như thế rồi mà còn tìm chú rể, người quỷ khác đường có hiểu không? Rõ ràng cô có thể đi tìm một quỷ khác xứng với mình mà, sao lại miễn cưỡng người khác lấy mình được?"
Tiếc là Cô dâu ma không thể nói chuyện, không thì cô ta sẽ vùng dậy dán miệng Thẩm Đông Thanh lại.
Nhưng giờ cô chỉ có thể yên lặng nằm trong quan tài, bị ép nghe giảng về đạo làm quỷ.
Khi đám người chơi về lại nhà cũ họ Thẩm thì nghe thấy Thẩm Đông Thanh đang nghiêm túc dạy Cô dâu ma về việc dưa hái xanh không ngọt, phải là hai bên tình nguyện thì mới có thể kết hôn với nhau.
Dưa hái xanh không ngọt: Chỉ việc chưa đạt đủ điều kiện thuận lợi mà đi làm, hoặc là cố cưỡng ép mà làm, sẽ không đạt được kết quả như mong muốn
Mấy người chơi kia:...
Hẳn là bọn họ đi lộn trường quay rồi hả, tới kênh giáo dục rồi sao?
Mãi đến khi nhìn thấy Cô dâu ma nằm trong quan tài, bọn họ mới tin là mình còn trong phó bản.
Thẩm Đông Thanh bịt mũi: "Thúi quá."
Trong năm người có tận ba người dính bùn non, mùi thối thấu tận trời xanh.
Bị người ta nhắc nhở, bọn họ mới phản ứng lại, cười khan mấy tiếng, sau đó đi tắm.
Chờ đến khi hết thối, ba người mới quay về phòng khách.
Áo vest: "Shh, lạnh quá đi."
Áo da xoa cánh tay: "Ông già kia quá kì lạ, luôn nhìn chúng ta tắm, còn lẩm bẩm cái gì nữa."
Từ lúc được cứu tới giờ, Không trendy vẫn hốt hoảng, âm thanh còn mơ hồ: "Ông ta nói rằng hôm nay còn phải chọn lại chú rể thêm một lần nữa."
Thiếu nữ JK đánh dấu được trọng điểm: "Còn phải?"
Không trendy: "Cô dâu ma không vừa ý tôi, vứt tôi tại hồ nước."
Nhờ đó, hắn mới kiếm được một cái mạng.
Áo da đếm đếm số nam ở đây, trừ Không trendy, còn bốn người.
Tỉ lệ bị chọn là một phần tư, nếu không vừa ý sẽ bị vứt hồ nước, còn nếu vừa ý thì sao?"
Áo da run rẩy, yên lặng cầu nguyện không trúng hắn.
Chu Văn Ngạn: "Tìm nơi đặt bài vị đi."
Coi bộ phó bản này không dùng bạo lực được, chỉ có thể nhẹ nhàng giải mã.
Sáu người chia thành hai đội.
Chu Văn Ngạn đương nhiên đi cùng Thẩm Đông Thanh, phụ trách chỗ phía tây.
Bên trong nhà cũ trồng nhiều cây hòe, bóng cây che hết nửa cái viện rồi, nhìn trầm trầm.
Chu Văn Ngạn cầm tay Thẩm Đông Thanh, đi trên con đường lát đá xanh nhỏ.
Bọn họ dò từng căn phòng một.
Bởi vì đã lâu không có người ở, trong phòng đầy bụi bặm, tỏa ra một mùi mục nát.
Ngoài ra, chẳng có cái bài vị nào ở đây cả.
Thẩm Đông Thanh đột nhiên nhớ lại: "Trò chơi bảo em chọn chú rể cho Cô dâu ma."
Chu Văn Ngạn ngừng lại.
Thẩm Đông Thanh hơi ngượng: "Tối qua em ăn no quá nên ngủ say, quên mất chuyện này."
Chu Văn Ngạn suy nghĩ chốc lát.
Xem ra lần này lại bị chia thành hai phe nữa sao.
Một phe là anh và đám học sinh kia, một phe là Thẩm Đông Thanh với dân bản địa nơi đây. Điều kiện vượt ải của đám học sinh là sống qua bảy ngày, còn điều kiện của dân bản địa hẳn là đám người ngoại lai kia.
Còn một tình huống có thể cho hai phe đồng thời vượt ải được, đó là phá giải bí ẩn của thị trấn Tứ Thủy này.
Chu Văn Ngạn thông suốt: "Đêm nay cứ chọn anh."
Thẩm Đông Thanh không thèm suy nghĩ đã từ chối: "Không được!"
Phản ứng quá kịch liệt, Chu Văn Ngạn như hiểu ra điều gì, cười cười: "Tại sao lại không được?"
Thẩm Đông Thanh không nói ra được, nghẹn nửa ngày mới thốt ra được một câu: "Không được làm chú rể của quỷ khác."
Nhớ lại cái giấc mơ hôm qua, càng thêm tủi thân.
Chu Văn Ngạn nhìn gương mặt oan ức của Thẩm Đông Thanh kia, sợ hết hồn, vội dỗ: "Được rồi, được rồi, không làm, không làm."
Thẩm Đông Thanh đảo mắt: "Nếu như có quỷ khác tới tìm anh thì sao?"
Chu Văn Ngạn không hiểu: "Quỷ nào nữa?"
Thẩm Đông Thanh ôm tay anh: "Nếu như có quỷ khác tới tìm anh kết hôn, anh có đồng ý không?"
Chu Văn Ngạn: "Đương nhiên là không rồi." Anh bất đắc dĩ: "Nếu đồng ý cũng chỉ đồng ý mỗi em mà thôi."
Thẩm Đông Thanh còn không yên lòng: "Vậy anh cho em ăn một miếng."
Sao mà Chu Văn Ngạn từ chối mồi ngon được?
Dưới bóng cây, bóng hai người dần sát lại, cuối cùng thành một thể, không có khoảng cách.
Bọn họ không hề chú ý, bên góc có một bóng dáng lọm khọm đang đứng đó.
Bác Hà nắm chặt cây gậy, chứng kiến cảnh này, hai mắt tối sầm đi, nương cây gậy mới không ngã xuống.
"Hai, hai người là anh em đó..."
Chẳng trách cậu hai không tiến hành cái kế hoạch đó, ra là bị người ngoài mê hoặc.
Vốn bác Hà còn muốn giả mù vờ không phải, nhưng giờ lại đụng mặt, không thể không tiếp nhận hiện thực này, gương mặt đầy nếp nhăn hết xanh lại trắng, cuối cùng quyết định.
Nếu cậu hai không muốn làm, vậy thì hãy để cho ông già này làm người xấu.
Thẩm Đông Thanh chầm chậm đi về phòng khách.
Các người chơi khác cũng không tìm kiếm được gì, mặt nhăn mày nhó ngồi tụm trong góc, không dám nhìn Cô dâu ma trong quan tài kia.
"Làm sao đây, sắp tối rồi."
Vừa thấy Chu Văn Ngạn trở về, bọn họ như ong vỡ tổ, ùa lên: "Tụi tôi không thấy chỗ nào để bài vị cả."
"Phòng nào cũng trống rỗng, chẳng có ai hết."
Chu Văn Ngạn nhìn về phía người duy nhất thấy được bài vị - Không trendy.
Không trendy đã dần tỉnh táo trở lại, đỡ hơn trước rất nhiều.
"Có khi nào chỉ có người bị Cô dâu ma bắt đi mới có thế đến được nơi đặt bài vị không?" Không trendy suy đoán.
Mấy người kia tỉnh ngộ.
"Có khả năng nha."
"Chẳng lẽ không thể nào tìm được nơi đó sao?"
"Tới giờ chúng ta chẳng được cái manh mối nào hết."
Dựa trên kịch bản nguyên tác, người chơi chia thành hai phe, được nhắc nhở cũng khác biệt.
Người chơi dân bản địa sẽ được trò chơi và NPC trợ giúp, hại chết người khác mới có thể qua cửa, một khi hại người sẽ để lại dấu vết, tiện thể giúp người chơi phe kia chút manh mối.
Nhưng mà, dân bản địa Thẩm Đông Thanh... được rồi, là do nồi lẩu ngon quá, cậu no căng, quên làm chuyện chính.
Trò chơi như đã hiểu rõ tính cách của cậu, bỏ qua luôn, một câu nhắc nhở mới cũng chẳng có.
Cho nên mọi người đều bị bịt kín hai đầu, không biết gì cả.
Thẩm Đông Thanh: "Manh mối hả? Sao không hỏi mấy NPC tốt bụng?"
Áo vest: "NPC tốt bụng nơi nào?"
Đám dân bản địa lỡ đụng mặt tránh còn không kịp.
Thẩm Đông Thanh: "Bác Hà đó. Ông ấy làm lẩu cho chúng ta ăn, chẳng lẽ còn không phải người tốt sao?"
Trong mắt Thẩm Đông Thanh, đó là người tốt.
Mấy người chơi khác nhìn nhau chớp mắt.
Nếu như đang ở phó bản thường, bọn họ tuyệt đối sẽ không trêu chọc đám NPC nhìn không hề bình thường tí nào này. Mà lúc trước có cảnh Thẩm Đông Thanh tay không đè Cô dâu ma, sau lại có cảnh giáo tình yêu và hôn nhân của hai "người", đến không khí bố cũng nhạt dần, chơi phim kinh dị thành phim hài kịch.
Mấy người chơi bừng bừng lửa lên, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang đi tìm bác Hà.
Thẩm Đông Thanh còn chèn thêm một câu: "Đừng có dọa ông ta nha."
Nếu dọa thì tối không có lẩu ăn đâu, phiền phức lớn đó.
Người chơi dân đông thế mạnh, lập tức đè bác Hà đem lại.
Thiếu nữ JK tức giận: "Ông ta dám gài bẫy chúng ta!"
Cô lấy một tờ giấy trắng ra, trên đó dùng mực đỏ viết một hàng, đại khái là đồng ý kết hôn với Cô dâu ma, dưới kí tên Chu Văn Ngạn, có lẽ là mới viết xong, bên trên còn ướt mực.
Thiếu nữ JK: "Xé cái này có được không?"
Bác Hà nằm trên tảng đá xanh lạnh lẽo, nghe cô hỏi vậy, cười tăm tối: "Vô ích mà thôi, đã kết âm thân rồi thì nằm chờ Cô dâu ma đến đưa đi đi."
Thẩm Đông Thanh túm mạnh tờ giấy kia.
Điều kiện bị Cô dâu ma mang đi đã đủ, xé tờ giấy đó cũng vô dụng, cậu suy nghĩ một chút, dứt khoát viết tên mình lên đó.
Cậu muốn coi thử coi Cô dâu ma kia làm như nào để mang người của cậu đi.