* Trời đất không có tính người, xem vạn vật như chó cỏ, không đối xử thiên vị với thứ nào.
Trong tế tự thời xưa thường dùng cỏ buộc thành hình con chó.
Chủ Thần thứ mười bốn vừa biến mất vào sâu trong vũ trụ hư không, bên ngoài không gian Thái Cổ, Thế Giới to lớn do Tứ Tượng đại trận biến thành đột nhiên rung chuyển ầm ầm. Trong ánh mắt của vô số tộc nhân Thái Cổ, mặt đông của Tứ Tượng đại trận đột nhiên xuất hiện vài vết nứt lớn, từ trên đỉnh Thế Giới kéo dài xuống phía dưới
"Ầm!"
Trong tiếng vang lớn, Tứ Tượng đại trận đột ngột vỡ tan, bốn thánh thú như du long bay về bốn hướng. Truyện Sắc Hiệp -
Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước và Huyền Vũ, bốn thánh thú bay ra mấy chục cây số, đột nhiên vầng trán của Đông Phương Thanh Long nổ ra một chùm hoa máu, bắn lên cao mấy trăm trượng. Đông Phương Thanh Long kêu lên một tiếng bi thương, thân hình lảo đảo ngã về hướng bên cạnh.
- Không hay!
Bạch Hổ Chí Tôn kinh hô một tiếng.
- Vô Kỵ!
Chu Tước chợt quay đầu lại.
- Đệ Ngũ Chí Tôn!
- A!
Trong hư không vang lên những tiếng kinh hô. Trên người Thanh Long liên tục nổ tung, suối máu bắn ra, kêu lên một tiếng bi thương, xuyên qua vách chắn không gian Thái Cổ từ trên mây đen rơi xuống. Đang ở giữa không trung, một bóng trắng bỗng từ trong cơ thể Thanh Long thoát ra, vẽ nên một đường cong giữa hư không rơi xuống trong bụi bặm.
"Ầm!"
Bọt sóng bắn lên. Thân thể Thanh Long đạt đến mấy vạn cây số không ngừng nhỏ đi giữa không trung, cuối cùng hóa thành hơn ngàn cây số, rơi xuống bờ Đông Hải khiến cho mảng lớn nước biển bị bắn tung lên.
Một cái bóng đỏ từ trên trời cao bay vút đến, đáp xuống bên cạnh Phong Vân Vô Kỵ ngã nhào trong bụi bặm, chính là Chu Tước Chí Tôn. Lúc này sắc mặt Phong Vân Vô Kỵ như tờ giấy trắng, cặp mắt đóng chặt. Chu Tước vội vàng đặt một tay lên sau người hắn, lực lượng hùng hậu truyền vào trong cơ thể.
- Chu Tước, Vô Kỵ thế nào rồi?
Phía sau Chu Tước, Huyền Vũ Chí Tôn bề ngoài giống như một người đàn ông cường tráng chất phác, làn da hiện lên màu vàng đất, vừa mới rời khỏi thánh thú Huyền Vũ, tay áo phất phơ cũng từ trên trời đáp xuống.
- Cũng không đáng ngại. Thánh thú Thanh Long đã chuyển gần như toàn bộ công kích vào người nó. Ta thấy sắc mặt Vô Kỵ trắng bệch, thần thức không hoàn chỉnh trong cơ thể đã suy yếu, chắc là do tinh thần lực tiêu hao quá nhiều. Ngài hãy đến xem thánh thú Thanh Long một chút đi!
Chu Tước Chí Tôn đặt một tay lên sau người Vô Kỵ, vừa nói với Huyền Vũ Chí Tôn.
- Huỳnh Hoặc than kiến mấy vị Chí Tôn!
- Quân Thiên Thương tham kiến Chu Tước Chí Tôn!
Bên bờ Đông Hải, đám người Huỳnh Hoặc, Thánh Giả, Cổ Vu và Quân Thiên Thương vội vàng bay tới, đáp xuống bên cạnh Chu Tước Chí Tôn. Sau khi thi lễ với Chu Tước Chí Tôn, vẻ mặt bọn họ đều lo lắng liền đi đến bên cạnh Vô Kỵ.
- Cổ Vu đại nhân, Chu Tước xin ra mắt!
Ánh mắt Chu Tước nhìn qua Cổ Vu mặt đầy nếp nhăn bên cạnh Huỳnh Hoặc, nói.
- Cổ Vu không dám. Chu Tước đại nhân, xin hãy giao Vô Kỵ cho ta chăm sóc!
Vu tộc và võ tu thuộc các chi nhánh khác nhau. Huỳnh Hoặc nhìn thấy Chu Tước cần phải hành lễ, nhưng với Cổ Vu thì không cần như vậy. Vào giờ phút này, y không chỉ đại biểu cho mình mà còn có Vu tộc phía sau, xét về địa vị thì ngang bằng với thủ lĩnh của tất cả võ tu là Chí Tôn, mặc dù luận về thực lực y còn kém xa Chu Tước Chí Tôn. Trong thời gian dài đằng đẵng, Vu tộc rất tôn kính Chí Tôn vì đã dốc sức bảo vệ Thái Cổ, còn các Chí Tôn cũng rất kính trọng Vu tộc vì sự hi sinh trong cuộc chiến thần ma.
Khi ánh mắt của Thánh Giả và Chu Tước chạm vào nhau, hai người chỉ lãnh đạm gật đầu một cái. Sau khi Chu Tước cảm thấy Phong Vân Vô Kỵ cũng không có gì đáng ngại, liền bước nhanh đến bên cạnh Bạch Hổ Chí Tôn. Còn Thánh Giả thì bước về phía trước hai bước, đứng ở bên cạnh Vô Kỵ.
Trong thời gian dài đằng đẵng, pháp võ tranh đấu đã kéo dài rất lâu. Đại quân pháp tu đông đảo rời khỏi không gian Thái Cổ chính là nhờ "công lao" của võ tu. Luận về địa vị lúc trước, các Chí Tôn vẫn còn kém hơn Pháp Tổ một chút. Thánh Giả tuy là đệ tử của Pháp Tổ Phục Hy, nhưng hôm nay Pháp Tổ đã mất, y chính là đại biểu cho đại quân pháp tu có số lượng đông đúc.
Ở bên kia, Bạch Hổ Chí Tôn đã sớm đáp xuống bên cạnh thánh thú Thanh Long. Bốn thánh thú một khi đến quá gần sẽ tự động hóa thành Tứ Tượng đại trận, vì vậy lúc bốn Chí Tôn hội tụ chỉ có thể thoát ly khỏi thánh thú.
- Ngâm!
Thánh thú Thanh Long nửa người nằm dưới nước, nửa người còn lại nằm trên bờ biển Đông Hải, miệng lúc mở lúc khép, thỉnh thoảng phát ra những tiếng rên rỉ đau đớn. Trên thân rồng khổng lồ, một tia sét màu vàng và màu đen không ngừng từ dưới da bắn ra, như mạng nhện bao trùm lấy Thanh Long.
- Tình huống không ổn.
Bạch Hổ Chí Tôn đứng bên cạnh thánh thú Thanh Long, sắc mặt nặng nề nói:
- Chu Tước, Huyền Vũ, mau tới đây, ta cần các người trợ giúp!
Chu Tước và Huyền Vũ Chí Tôn đồng thời gật đầu một cái, hai người đều hiểu ý. Bốn thánh thú Thanh Long, Chu Tước, Bạch Hổ và Huyền Vũ có mối liên hệ với nhau. Mặc dù bốn loại thánh lực không giống nhau, nhưng khi tập trung lực lượng của ba thánh thú thì có thể chuyển hóa thành một loại lực lượng thánh thú khác. Ví dụ khi Thanh Long bị thương, tập hợp lực lượng của Huyền Vũ, Chu Tước và Bạch Hổ, dùng thuật tứ tượng chuyển hóa sẽ có thể sinh ra lực lượng của Thanh Long. Đây cũng là nguyên nhân khi thần thức của Phong Vân Vô Kỵ thất lạc, ba Chí Tôn có thể chủ động tri triển Tứ Tượng đại trận.
Cách đó không xa, đám người Thánh Giả, Cổ Vu, Huỳnh Hoặc và Quân Thiên Thương đang vây quanh Phong Vân Vô Kỵ, nghe được lời nói của Bạch Hổ Chí Tôn, trong lòng không khỏi trầm xuống. Bọn họ ngẩng đầu nhìn thánh thú Thanh Long bên bờ Đông Hải, vừa nhìn thấy tâm tình nhất thời trở nên nặng nề. Bên bãi biển, khí tức sinh mạng của con rồng lớn càng lúc càng yếu ớt, giống như bị suy nhược. Bên dưới người nó, máu rồng ồ ạt nhuộm nước biển thành một mảng màu vàng, lại từ từ thấm vào đáy biển.
Sự cường đại của thánh thú vượt xa con người, cho dù là Chí Tôn, cũng chỉ thông qua liên hệ giữa bốn thánh thú và lực lượng bình hành trong vũ trụ mênh mông, mới có khả năng đối kháng với Chủ Thần. Trong suy nghĩ của mọi người Thái Cổ, thánh thú gần như là bất bại, là thần thoại vô địch. Chính vì loại suy nghĩ ăn sâu bén rễ này, cho nên không ai nghĩ tới, dưới tình huống bốn Chí Tôn tề tụ, Chủ Thần thứ mười bốn chạy trốn, Thanh Long lại gặp phải nguy hiểm gì.
Ở bốn phương, đám nhân loại Thái Cổ vốn cách đó xa, trông thấy Thanh Long từ giữa mây rơi xuống, trong lòng đều run lên, gần như không hề nghĩ ngợi tiếp tục chạy về hướng Đông Hải. Dọc theo thân thể của Thanh Long, đông đảo tộc nhân Thái Cổ tạo thành một bức tường người cao vút, trong mắt mỗi người đều hiện lên vẻ quan tâm và lo lắng.
Không ai biết nên làm thế nào để chữa trị cho Thanh Long bị thương nặng.
Bên bờ Đông Hải, Bạch Hổ Chí Tôn buông mi nhắm mắt, vẻ mặt bình thản, tay áo phất phơ. Ở hai bên trái phải là Huyền Vũ Chí Tôn vẻ mặt hiền từ và Chu Tước Chí Tôn xinh đẹp thanh thoát. Ba người đều vươn tay ra, trong lòng bàn tay hiện lên ba quả cầu ánh sáng nửa trong suốt có màu sắc khác nhau. Mặt ngoài ba quả cầu có ánh sáng lưu chuyển, phân biệt hiện ra ba màu trắng, đỏ và vàng. Mặc dù khí tức từ trong ba quả cầu ánh sáng này tỏa ra rất yếu ớt, nhưng đám người Huỳnh Hoặc biết, trong đó lại ẩn chứa lực lượng thánh thú hùng hậu trong cơ thể của các Chí Tôn.
- Thánh Giả, Cổ Vu đại nhân!
Một giọng già nua từ trong đám người vang lên. Bức tường người tách ra hai bên, đại trưởng lão Bắc Hải dẫn theo một đám trưởng lão Bắc Hải từ phía sau đám người chạy tới.
- Đại trưởng lão!
Mọi người lần lượt thi lễ, sau khi hàn huyên ít câu đều dời sự chú ý đến trên người Thanh Long.
Vừa nhìn thấy Thanh Long chảy máu không ngừng, toàn thân ẩn hiện tia chớp, sắc mặt đại trưởng lão Bắc Hải liền biến đổi kịch liệt:
- Đã xảy ra chuyện gì? Không phải thánh thú Thanh Long đã thành công tránh thoát công kích của chư thần à? Tại sao trên người nó vẫn còn lực lượng của sấm sét thần phạt?
Hai chòm lông mày xám trắng của Thánh Giả nhíu lại, trong lòng nghĩ ngợi, thầm nói:
- Tia sét màu đen trên người Thanh Long hẳn là lực lượng giết chóc lúc trước trong hư không, do Chủ Thần thứ mười bốn đánh vào trong cơ thể thánh thú. Còn tia sét màu vàng tối… nếu như không nhìn lầm, đúng là sấm sét thần phạt do Quang Ám chư thần phát ra.
Mọi người nghe vậy cũng nghi hoặc. Rất nhiều người chỉ thấy trước khi sấm sét thần phạt đánh xuống, Thanh Long đột nhiên biến mất không thấy, sau đó lại xuất hiện bên trong không gian Đông Hải, cảm giác vô cùng quái dị.
Không giống như Thanh Long chạy thoát, ngược lại giống như là thời gian đã bị chảy ngược. Cũng không ai có thể trả lời được nghi hoặc của đại trưởng lão Bắc Hải,.
Thánh Giả không nói gì, chỉ như suy nghĩ gì đó liếc nhìn về phía Cổ Vu một cái. Gần như đồng thời, Cổ Vu cũng như có suy nghĩ nhìn về phía Thánh Giả.
"Cổ Vu, theo ngài thấy, lúc trước cứu Thanh Long, có phải là… một phân thần khác của Vô Kỵ hay không?" – Giọng nói của Thánh Giả vang lên trong đầu Cổ Vu.
"Ngươi nói là… Bổn Tôn của Vô Kỵ sao?" - Chân mày trắng xám của Cổ Vu nhíu lại, cúi đầu xuống, trong cặp mắt hơi vẩn đục thoáng hiện lên vẻ suy nghĩ: "Theo ta được biết… thánh thú Thanh Long hẳn là còn không có lực lượng quay ngược thời gian. Không chỉ thánh thú Thanh Long, những thánh thú khác và Chí Tôn cũng không có năng lực này… Bạch Hổ Chí Tôn tuy nắm bắt được một chút, nhưng thứ mà y lĩnh ngộ cũng không xem là lực lượng thời gian. Hơn nữa lúc ấy bọn họ còn cách rất xa…"
"Nói như vậy, nhất định là y rồi." - Thánh Giả đáp lời, đồng thời liếc nhìn chung quanh, dường như muốn tìm kiếm bóng dáng của Bổn Tôn. Nhưng ngay cả Chủ Thần lục soát cũng không phát hiện ra, Thánh Giả làm thế nào có thể tìm được.
Cổ Vu gật đầu một cái, cũng không nói gì nữa, ánh mắt vẩn đục quét qua tia sét hai màu đen vàng trên người Thanh Long, trên mặt hiện lên vẻ lo lắng.
Thánh Giả và Cổ Vu cũng không biết nhiều về Bổn Tôn, chỉ biết là hắn nắm giữ lực lượng thời gian, hơn nữa vẫn luôn đi trước Phong Vân Vô Kỵ, chỉ nhìn thấy vài lần, cũng không nói lời nào. Với năng lực của Cổ Vu cũng không cách nào nhìn thấu thực lực của Bổn Tôn, chỉ có thể xác định là hắn rất cường đại.
Sấm sét hủy diệt màu vàng tối và màu đen trên người Thanh Long không ngừng lập lòe, hiển nhiên lực lượng nghịch chuyển thời gian của Bổn Tôn còn chưa đủ mạnh, không cách nào hoàn toàn đảo ngược thần lực do chư thần phát ra.
Những lời này Cổ Vu và Thánh Giả đều dùng ý thức tiến hành trao đổi. Hai người đều không giải thích gì thêm về Bổn Tôn, bởi vì bọn họ biết quá ít. Hơn nữa hai người tin tưởng, nếu Vô Kỵ không muốn chủ động nói ra dĩ nhiên là có suy nghĩ của hắn, bọn họ tôn trọng điểm này.
Ngay lúc này, ba Chí Tôn cũng đã hoàn thành thuật tứ tượng. Ba vòng cầu ánh sáng ở trước người Bạch Hổ Chí Tôn dung hợp với nhau, hóa thành một quả cầu ánh sáng tương tự màu xanh. Cổ tay ba người buông lỏng, quả cầu ánh sáng ẩn chứa lực lượng hùng hậu kia liền từ không trung rơi xuống, không một tiếng động bay về hướng thánh thú Thanh Long. Trông thấy quả cầu ánh sáng tập hợp thánh lực của ba Chí Tôn, dùng để chữa khỏi vết thương của thánh thú sắp dung nhập vào trong cơ thể thánh thú Thanh Long, không ngờ biến hóa chợt xảy ra. Giữa không trung, đoàn ánh sáng thần thánh đủ để khiến Chủ Thần thứ mười bốn phải bỏ chạy, khi còn cách cơ thể Thanh Long hai thước bỗng lặng lẽ phân giải biến mất.
Vẻ mặt của ba vị Chí Tôn Bạch Hổ, Chu Tước và Huyền Vũ đều kinh hãi, còn chưa kịp phản ứng, một lực lượng vô hình đột nhiên dùng Thanh Long làm trung tâm lan về bốn phía.
"Ầm ầm!"
Một lực lượng vô hình nhẹ nhàng đẩy ba vị Chí Tôn ra ngoài. Không có bất cứ dấu hiệu nào, trong hư không giữa ba vị Chí Tôn và Thanh Long bỗng sinh ra một lực đẩy giống như nam châm cùng cực đẩy nhau.
"Vù!"
Một cơn cuồng phong đột nhiên từ trên trời thổi xuống. Cơn cuồng phong vô hình kia vừa thổi về hướng bờ biển Đông Hải, vừa không ngừng lan rộng ra bên ngoài. Nơi cuồng phong quét qua, hư không giống như một tờ giấy trắng trong suốt bị một cái tay vô hình vò nát, không ngừng mờ ảo biến dạng.
- A!
Những tiếng kinh hô bỗng vang lên giữa không trung. Đông đảo nhân tộc Thái Cổ vây quanh Thanh Long đột nhiên giống như những người không có võ công, kêu lớn từ giữa không trung chật vật rơi xuống. Những tộc nhân Thái Cổ đang đứng trên mặt biển Đông Hải thì trực tiếp rơi thẳng xuống Đông Hải nhấp nhô.
- Mau lui lại!
Vẻ mặt Bạch Hổ Chí Tôn nghiêm túc nhìn về hướng Đông Hải, quay lưng về phía mọi người, phất phất tay quát lớn. Trên thực tế, gần như ngay khi Bạch Hổ Chí Tôn lên tiếng nhắc nhở, đám cao thủ công lực đạt đến Thần cấp đã nhanh chóng lui về mảnh đất Thái Cổ phía sau. Trong cảm giác bọn họ, khi cơn cuồng phong vô hình kia từ trên trời thổi xuống, toàn bộ hệ thống quy tắc tạo thành khu vực Đông Hải đột nhiên giống như mất đi cân bằng, trở nên hỗn loạn. Cũng vì nguyên nhân này khiến cho một đám cao thủ Thái Cổ công lực hoàn toàn có thể bước giữa không trung, lại giống như những đứa trẻ bất lực rơi xuống trong Đông Hải.
Chu Tước và Huyền Vũ nhìn nhau. Từ trong ánh mắt của đối phương, hai người đều thấy được sự nghi hoặc và kinh hãi.