Trên dãy núi, Huyền Tẫn tóc tai bù xù, hai tay ôm đầu bay tới bay lui trên trời, thân thể run rẩy kịch liệt, dường như bị chuyện gì kích động rất mạnh.
Một luồng khí lạnh từ đỉnh đầu lan xuống, Thái Huyền đột nhiên ngẩng đầu lên, như phát điên chạy ngược trở về.
Khi Thái Huyền chạy tới dãy núi tụ tập ban đêm, lại trông thấy những hài cốt đang bốc cháy. Những hài cốt này vẫn duy trì tư thế nhập định, cháy từ trong ra ngoài.
Trong hài cốt tràn ngập, sắc mặt Huyền Tẫn cực kỳ tiều tụy, toàn thân run rẩy quỳ trên đất, giống như hư thoát. Chung quanh y, bên cạnh những hài cốt có đặt nhiều chiếc túi, có vài túi đang mở lộ ra tro cốt bên trong. Đây là hài cốt của những tộc nhân chết trận tại Ma Giới.
Tại đống lửa lớn nhất giữa dãy núi có mấy hàng chữ viết lộn xộn trên mặt đất, sâu đến ba phân:
"Linh hồn của chúng tôi vẫn là nhân tộc, nhưng thân thể đã không còn như vậy. Ở lại Thái Cổ, chúng tôi chỉ là nỗi sỉ nhục vĩnh viễn của tộc nhân."
"Nếu thật sự có một ngày nhân tộc chúng ta có thể đứng trên tất cả chủng tộc, chúng tôi không hi vọng bọn họ nhìn thấy chúng tôi, bởi vì điều này sẽ khiến bọn họ nhớ tới quá khứ sỉ nhục."
"Chúng ta đã mất đi rất nhiều, rất nhiều, vô số tộc nhân, vô số không gian… cuối cùng chúng ta chỉ còn lại thánh địa Thái Cổ này, hãy để nó vĩnh viễn không bị nhiễm bẩn."
"Đại nhân, nếu như ngài trở về đây, xin hãy mang hài cốt chúng tôi trở về Thái Cổ… Hãy để linh hồn chúng tôi bay lượn trên trời, nhìn xuống mảnh đất này, chứng kiến chiến tranh tương lai xảy ra ở đó. Nếu như nhân tộc đã định sẵn sẽ chiến bại, hãy để chúng tôi trở thành nhóm tế phẩm đầu tiên. Còn nếu chúng ta có thể giành thắng lợi, hãy để chúng tôi chứng kiến thắng lợi của cuộc chiến vĩ đại này, biết được cố gắng của mình cũng không uổng phí."
"Từ khi bước vào Ma Giới, chết trận đã là kết cục cuối cùng của chúng tôi. Xin hãy tha thứ cho sự hèn nhát và ích kỷ của chúng tôi… Sau khi chết, chúng tôi hi vọng hài cốt có thể trở về Thái Cổ. Hãy để linh hồn chúng tôi và những tộc nhân chết trận khác cùng trầm luân tại mảnh đất này, như vậy… ít nhất linh hồn của bọn họ tại Ma Giới sẽ không cô đơn."
Bên cạnh những di ngôn này còn có một hàng chữ nhỏ đơn độc nằm trong bụi bặm:
"Đây là công pháp mà chúng tôi ngộ ra trong chiến tranh… Đại nhân, xin hãy mang chân nguyên châu của chúng tôi về Thái Cổ, chọn lựa tộc nhân thích hợp thừa kế, để bọn họ mang theo ý chí của chúng tôi cùng nhau chiến đấu. Bọn họ sẽ không còn phải trải qua đau đớn biến dị như chúng tôi nữa."
Lực lượng toàn thân Thái Huyền trong khoảnh khắc rút hết, hai đầu gối mềm nhũn quỳ rạp xuống trên đỉnh núi. Trong xa xăm, y dường như nghe được một thanh âm nói với mình:
"Đại nhân, khi nào chúng ta lại chiến đấu?"
"Đại nhân, cẩn thận…"
"Đại nhân, có thể tác chiến cùng ngài, có chết cũng không hối tiếc."
Một giọng nói vang dội khác mang theo tiếng cười cởi mở quanh quẩn trong đầu Thái Huyền:
"Đại nhân, khi nào thì chúng ta trở về Thái Cổ?"
"Đại nhân, khi nào thì chúng ta trở về Thái Cổ?"
"Đại nhân, khi nào thì chúng ta trở về Thái Cổ?"
"Thái Cổ?"
Trên đỉnh núi, hai vai Thái Huyền run rẩy, trên mặt nước mắt rơi như mưa.
"Huyền Tẫn đại nhân, tất cả đều xin nhờ ngài!" - Thái Huyền đứng dậy, nhìn Huyền Tẫn cúi người ở phía xa, trong lòng yên lặng nói, sau đó dứt khoát đứng dậy một mình rời đi.
Ngày đó là Thái Huyền ta dẫn các người rời khỏi Thái Cổ, hôm nay hãy để ta mang theo các người cùng nhau trở về, chờ ta…
Trong ngơ ngác, Thái Huyền đột nhiên lại nhớ đến Kiếm các xa xôi, nhớ đến Vô Kỵ trong Kiếm các vừa mới phân thần.
"Sư huynh, nếu như cho ta đủ thời gian, ta nhất định có thể khiến cho tộc ta giành được thắng lợi cuối cùng." - Thái Huyền nhớ rõ, ánh mắt của Vô Kỵ trong bóng tối sáng ngời và có thần, giống như vì sao lấp lánh nhất trong bầu trời đêm.
"Sư đệ, hãy để ta giành lấy thời gian cuối cùng giúp ngươi…"
Trong gió cát, bóng dáng Thái Huyền càng lúc càng xa, dần dần biến mất ở chân trời hướng tây bắc.
Từng luồng gió cát vang vọng giữa dãy núi, trong gió thấp thoáng có thể ngửi được mùi hài cốt bốc cháy. Huyền Tẫn cong người như một con tôm, quỳ sát trên đất, trên gương mặt nhăn nheo đầy nước mắt.
Không phải đã nói cùng nhau trở về Thái Cổ sao? Tại sao… các người lại ngốc như vậy? Các người đã nói muốn trầm luân cùng huynh đệ và tộc nhân đã cùng nhau chiến đấu trên mảnh đất này, vì sao lại để lão già ta đây một thân một mình trở về Thái Cổ? Cho dù để ta một mình trở lại Thái Cổ, tại sao lại phải mang theo hài cốt của các người?
Huyền Tẫn ngồi trên mặt đất, mái tóc bạc xen lẫn nước mắt phất phơ trong gió. Đã từng là một người tóc bạc mặt hồng, nụ cười như trêu đùa nhân gian, lúc này đã không còn xuất hiện trên mặt y. Vào giờ khắc này, y chỉ là một lão nhân yếu ớt, cô độc và tịch mịch, nhìn những đứa trẻ mà mình trông coi trong thời gian dài đằng đẵng ra đi ngay bên cạnh.
Tại sao các người lại để lại một lão nhân như ta? Ta đã từng cho rằng, Huyền Vũ lĩnh vực của mình có thể lần lượt cứu các người ra khỏi ranh giới hủy diệt, ta đã từng cho rằng, chỉ cần mình cố hết sức, cuối cùng sẽ có thể dẫn các người trở về Thái Cổ… Hóa ra, đó chỉ là suy nghĩ chủ quan của ta thôi.
Tại sao, trong lúc chiến tranh thảm liệt các người cũng chưa từng từ bỏ, mà bây giờ khi sắp trở lại Thái Cổ các người lại buông xuôi?
Huyền Tẫn chậm rãi đứng dậy, xương cốt toàn thân phát ra tiếng răng rắc, giống như trong thời gian dài đằng đẵng chưa từng cử động. Trên gương mặt hồng hào, những nếp nhăn già nua bắt đầu xuất hiện với tốc độ mắt thường có thể thấy được. Mái tóc xanh đầy đầu phất phơ vài cái, thình lình hóa thành một màu tuyết trắng.
Phương xa loáng thoáng vang lên những tiếng xé gió.
Là ai? Là ai nhỉ? Tại sao ta không nhìn thấy rõ? Huyền Tẫn cố gắng cử động, muốn mở mắt ra.
- Huyền Tẫn, Huyền Tẫn đại nhân…
Là ai đang nói chuyện bên tai, sao lại xa xôi như vậy…
- Huyền Tẫn đại nhân, ngài làm sao vậy?
- Huyền Tẫn đại nhân…
- Huyền Tẫn đại nhân…
Ta vẫn không thể ngã xuống, ta còn phải mang thi hài bọn họ về Thái Cổ, đúng vậy, ta còn phải mang thi hài bọn họ về Thái Cổ…
Tay phải Huyền Tẫn run rẩy, khó khăn vươn xuống, muốn lượm một mảnh hài cốt bên chân bỏ vào trong túi, nhưng khi còn cách mảnh hài cốt này hai thước, cánh tay y chợt cứng đờ, sau đó thân thể cúi thấp nặng nề ngã xuống.
Bốn phía vang lên những tiếng kinh hô:
- Huyền Tẫn đại nhân!
Bên cạnh Huyền Tẫn, ba người Bạch Hổ, Chu Tước và Huyền Vũ đứng xuôi tay, chung quanh là một đám cao thủ Thần cấp hậu kỳ từ Thái Cổ đến đây.
Nhìn chữ viết rải rác và hài cốt đầy đất, trong lòng tất cả mọi người đều cảm thấy nặng nề.
Trước thi thể Huyền Tẫn, ba người Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ và đám cao thủ Thần cấp hậu kỳ đều trang nghiêm cúi người xuống.
- Huyền Tẫn, đi bình yên…
Kế hoạch ba phân thần khởi động ba mươi tám triệu năm, một tộc nhân Thái Cổ hóa thân thành ma cuối cùng đã ngã xuống tại dãy núi tây nam Ma Giới.
Huyền Tẫn tan nát cõi lòng mà chết.
Khi Huyền Tẫn qua đời, tại dãy núi tây bắc Ma Giới bỗng vang lên chín tiếng nổ mạnh. Thái Huyền dựa vào Cửu Mệnh chiến giáp hộ mệnh chín lần, một mình xông vào trong đám yêu ma, trả giá bằng sức sống phát ra công kích mạnh nhất của Cửu Chuyển Sinh Tử huyền công là "Sinh Tử Cửu Chuyển", khiến Chủ Thần thứ mười bốn bị thương nặng hơn.
Thái Huyền đã chết.
Cùng lúc đó, thi hài của tất cả tộc nhân Thái Cổ chết trận tại Ma Giới đã được cao thủ Thần cấp hậu kỳ chinh chiến ở Ma Giới mang về Thái Cổ. Hài cốt của bọn họ được bảo tồn ở tầng dưới chót của Thánh sơn, còn chân nguyên châu do công lực cả đời bọn họ biến thành, có thể cung cấp cho tộc nhân Thái Cổ tu luyện, lại được Thánh điện chọn lựa người phi thăng mới để thừa kế.
Tin tức có thành viên chết trận truyền về Thái Cổ khiến cho mọi người càng đau buồn hơn. Càng có nhiều tộc nhân Thái Cổ ngày đêm khổ tu, cố gắng đột phá. Đồng thời cũng có nhiều cao thủ Thần cấp hậu kỳ mới đặt chân đến Ma Giới, gia nhập vào cuộc chinh phạt Ma Giới do ba vị Chí Tôn dẫn dắt
oOo
Tại Thái Cổ.
Ngày thứ mười sau khi ba Chí Tôn Bạch Hổ, Chu Tước và Huyền Vũ dẫn dắt Thái Cổ tiến hành phản công trên quy mô lớn, đệ tử Kiếm Thần là Trì Thương cùng với đệ tử Tây Môn Y Bắc là Tây Môn Hoán Nhiên khổ tu tại Bắc Hải cuối cùng đã trở về. Kiếm đạo của hai người đồng thời đại thành, phân biệt tu thành Thái Cực kiếm đạo và Hủy Diệt kiếm đạo. Kiếm đạo của hai người bổ trợ cho nhau, hợp lại càng tăng thêm sức mạnh.
Bên dưới Thánh sơn. Nguồn truyện: Truyện FULL
- Vãn bối Trì Thương tham kiến Huỳnh Hoặc tiền bối!
- Tây Môn Hoán Nhiên tham kiến Huỳnh Hoặc tiền bối!
Trì Thương mặc một bộ đồ màu xanh, lưng đeo thần kiếm Xích Tiêu, cùng với Tây Môn Hoán Nhiên mặc đồ trắng như một vị tiên, đồng thời thi lễ với Huỳnh Hoặc.
- Ha ha! Tốt! Tốt… võ công của các ngươi đại thành là tốt rồi!
Huỳnh Hoặc kích động, vừa vươn tay đỡ hai người dậy, vừa vui mừng nhìn Trì Thương, cao hứng nói:
- Trì Thương, hôm nay võ đạo của ngươi đã đại thành, vừa lúc ta cũng có thể giao quyền hành của Thánh điện cho ngươi.
- Tiền bối, Trì Thương không dám. Thánh điện có tiền bối lo liệu tốt hơn người khác rất nhiều. Vãn bối không dám so sánh với tiền bối.
Trì Thương vội vàng nói.
- Ha ha!
Huỳnh Hoặc khẽ cười, lắc đầu một cái:
- Thánh điện vốn là do sư phụ ngươi giao cho ta, ta chỉ thay mặt quản lý mà thôi. Hơn nữa ta là chưởng khống giả Thánh điện tiền nhiệm, không thể trở lại Thánh điện. Tạm thời thay mặt quản lý còn được, nhưng tuyệt đối không thể tiếp tục quản lý mãi như vậy. Hơn nữa ngươi là đệ tử của Đệ Ngũ Chí Tôn, tiếp quản Thánh điện chính là chuyện đương nhiên.
Nói xong, Huỳnh Hoặc lại giống như trách cứ:
- Chẳng lẽ, ngươi muốn sư phụ ngươi cảm thấy đệ tử của mình thiếu chí tiến thủ như vậy sao?
- Chuyện này… vãn bối không dám, chỉ là vãn bối còn không có năng lực này.
Huỳnh Hoặc lắc đầu một cái, thu lại nụ cười, sau đó hít một hơi thật sâu, trịnh trọng nói:
- Trì Thương, không cần do dự nữa. Hôm nay Thái Cổ đang lúc cần dùng người, ta hi vọng ngươi có thể tiếp quản Thánh điện, một mình đảm đương một mặt. Như vậy sư phụ ngươi cũng sẽ nhẹ nhõm hơn nhiều.
Trì Thương im lặng, một lúc sau mới cung kính nói:
- Vãn bối sẽ cố hết sức.
- Ha ha!
Huỳnh Hoặc cuối cùng nở nụ cười, vỗ vỗ vai Trì Thương nói:
- Đã gặp sư phụ ngươi rồi phải không, vậy bây giờ hãy theo ta đến Thánh sơn, ta sẽ giúp ngươi nhanh chóng quen thuộc với công việc của Thánh điện.
- Ừm… tiền bối, vãn bối nghe nói ba vị Chí Tôn đã công phạt Ma Giới một thời gian, không biết tình tình chiến đấu thế nào rồi. Lúc mới vừa nghe, vãn bối chỉ cảm thấy toàn thân máu nóng sôi trào, thật hi vọng có thể gia nhập vào cuộc chiến này.
- Trước mắt chiến tranh còn giới hạn ở cao thủ Thần cấp hậu kỳ trở lên. Ba vị Chí Tôn có lệnh, ngoại trừ cao thủ công lực đạt tới Thần cấp hậu kỳ, những tộc nhân khác đều không được tiến vào Ma Giới. Dù sao những tộc nhân không đạt tới Thần cấp hậu kỳ, sau tiến vào Ma Giới sẽ bị pháp tắc của Ma Giới áp chế, thực lực không phát huy được một nửa ban đầu, có đi thì tác dụng cũng không lớn.
- Ha ha, xem ra ta và Hoán Nhiên cũng có thể gia nhập vào cuộc chiến này rồi.
- Chuyện này…
Huỳnh Hoặc do dự một chút, nhưng nhìn thấy ánh mắt mong đợi của Trì Thương và Tây Môn Hoán Nhiên, cũng không thể nhẫn tâm cự tuyệt:
- Chuyện này, chờ sau khi các ngươi quen thuộc với Thánh điện rồi hãy bàn.
Một nhóm ba người lập tức bước nhanh về đỉnh Thánh sơn.