Phi Thăng Chi Hậu

chương 641: rơi rụng (14)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Từ phương hướng ba vị Chí Tôn, có thể nhìn thấy vô số Cửu U tế đàn trong sương mù tràn ngập tây bắc Ma Giới. Trong cảm giác của ba vị Chí Tôn, theo cửu tinh đến gần, toàn bộ không gian bắt đầu xảy ra biến hóa không rõ. Sau khi chín ngôi sao đại biểu cho bóng tối và hỗn loạn xuất hiện, ma khí vốn đã tràn ngập Ma Giới lại càng dày đặc hơn. Đối với đám yêu ma sinh tồn trong bóng tối, hỗn loạn và giết chóc, cửu tinh chính là đại biểu cho sức mạnh.

- Rút lui!

Nhìn ngôi sao cuối cùng Hỗn Loạn Chi Thần sắp vượt qua lỗ thủng màu đen trên bầu trời, Bạch Hổ Chí Tôn lập tức nói:

- Trì Thương, ngươi hãy sắp xếp cho tất cả tộc nhân Thần cấp hậu kỳ rút lui. Không nên quá vội vàng, tất cả tộc nhân phải đi cùng nhau. Ta cùng với Chu Tước và Huyền Vũ sẽ ngăn cản ở phía sau, đi đi!

"Chuyện này…" - Trì Thương có chút lo lắng nhìn về hướng tây bắc Ma Giới. Hôm nay y cũng là cao thủ Thần cấp hậu kỳ, có thể cảm giác được, trong thời gian này khí tức của Chủ Thần thứ mười bốn ở hướng tây bắc Ma Giới đã gia tăng rất nhiều, điều này khiến y sinh ra một cảm giác bất an mãnh liệt.

- Vâng thưa Chí Tôn đại nhân!

Chần chừ một chút, Trì Thương cắn răng, gật đầu đáp, sau đó kéo theo Tây Môn Hoán Nhiên vốn ít nói bên cạnh, nhanh chóng bay về phía sau.

- Gào!

Trong lúc Trì Thương vội vàng tập hợp tộc nhân Thần cấp hậu kỳ rải rác ở phía đông Ma Giới, từ sâu trong lòng đất bỗng vang lên những tiếng hét cuồng bạo. Bên dưới chân, mặt đất dày lớp lớp nứt ra, mảng lớn đất đá bắn lên tung tóe. Trước người ba vị Chí Tôn không xa bỗng xuất hiện những vết nứt to lớn ngoằn ngoèo, bên dưới có những bóng người trên đầu mọc sừng, thân thể đen kịt từ dưới đất bò ra, đó là những ma thần cổ xưa.

Trong cuộc chiến thần ma lần đầu tiên, chủ lực của Ma Giới chính là những ma thần cổ xưa. Trong cuộc chiến đó, vô số ma thần cổ xưa đã bỏ mạng, bị Vu tộc trấn áp ở chiến trường thần ma cổ. Còn những ma thần cổ xưa may mắn sống sót cũng phần lớn trọng thương, ẩn sâu trong lòng đất Ma Giới, bị đám Hắc Ám Chủ Thần ở trên cao phong ấn, đóng kín khí tức của bọn chúng, cho đến khi cửu tinh nối liền.

Trông thấy mặt đất Ma Giới bị chia thành từng mảng, vô số ma thần cổ xưa từ trong ngủ say thức tỉnh, mang theo khí tức hung ác từ dưới đất bò ra, sắc mặt của ba vị Chí Tôn trở nên âm trầm như nước, cũng không nhìn những ma thần cổ xưa to lớn từ trong vết nứt dưới đất bò ra trước người, mà lại luôn quan sát hướng tây bắc Ma Giới.

Kẻ địch duy nhất chỉ có Chủ Thần thứ mười bốn, cũng chỉ có hắn mới uy hiếp được cao thủ Thần cấp hậu kỳ của Thái Cổ.

- Ngao!

Giống như vừa mới thức tỉnh, đầu óc còn không rõ ràng, một tên ma thần cổ xưa màu đỏ cao trăm trượng từ dưới đất bò ra ngoài, ánh mắt quét qua ba vị Chí Tôn, trong mắt lóe lên vẻ dữ tợn, gầm lên:

- Máu… thịt…

Tên ma thần kia cong người, cánh tay to lớn giơ qua đỉnh đầu, một chùm ánh sáng màu đỏ từ đỉnh đầu hắn bắn ra, chiếu về phía ba vị Chí Tôn.

- Không biết sống chết!

Bạch Hổ Chí Tôn lạnh lùng quát một tiếng, bàn chân nhún một cái. Chợt nghe một tiếng hổ gầm vang dội, bóng sáng lóe lên, thân thể thánh thú Tây Phương Bạch Hổ dài mấy vạn cây số đã vắt ngang bầu trời phía đông Ma Giới. Thân thể to lớn gập lại, từ không trung lao thẳng xuống, bay qua tên ma thần màu đỏ kia, sau đó chui vào trong tầng đất, dọc theo vết nứt to lớn xuyên qua lòng đất. Nơi thánh thú Bạch Hổ đi qua, vô số ma thần cổ xưa đã bò lên mặt đất hoặc chưa bò lên đều hóa thành tro bụi. Trên vùng đất ngập tràn chết chóc.

- Gào!

Một tiếng gầm vang lên, thánh thú Bạch Hổ trên không trung gập lại, đáp xuống mặt đất, hiện ra bóng dáng của Bạch Hổ Chí Tôn.

Ở phía đông Ma Giới, tầng đất vốn đang rung động đột nhiên an tĩnh lại. Vô số ma thần cổ xưa kinh hãi nhìn về hướng ba vị Chí Tôn. Nhân loại này còn chưa cao đến đầu gối bọn chúng, nhưng lại gây cho bọn chúng cảm giác quen thuộc khắc sâu vào trong linh hồn, đó là Chí Tôn của loài người.

"Ầm!"

Sau khi yên lặng trong chốc lát, ở gần phía đông Ma Giới, những tên ma thần cổ xưa bò ra khỏi đất liền vung tay lên, muốn phá vỡ không gian rời đi. Trông thấy những thông đạo không gian màu đen lần lượt xuất hiện trong hư không, Chu Tước Chí Tôn đứng bên cạnh Bạch Hổ Chí Tôn, đầu đội mũ phượng , người mặc phượng bào liền hừ lạnh một tiếng, tay phải mảnh khảnh vươn ra, năm ngón tay mở rộng.

"Bùng!"

Một đoàn ánh sáng đỏ chói mắt từ giữa cổ tay trắng nõn của Chu Tước bắn ra, lan rộng đến vô biên vô tận, cuốn qua toàn bộ phương đông Ma Giới. Trời đất chợt hóa thành một mảng đỏ rực. Nơi thánh lực của Chu Tước lan đến, đám ma thần cổ xưa đã bước vào không gian song song hay còn dừng lại ở thông đạo không gian, đều không kịp kêu lên một tiếng, toàn bộ hóa thành tro bụi.

Là nhân vật mạnh mẽ nhất giữa vũ trụ này dưới Chủ Thần, ba vị Chí Tôn gần như có thể trong nháy mắt giết chết bất kỳ sinh vật hắc ám nào không phải thần. Đối mặt với thánh lực cực kỳ khắc chế sinh vật Ma Giới, cho dù là ma thần cổ xưa cũng không phải là đối thủ. Lúc Ma Giới tấn công Thánh điện, Bạch Hổ Chí Tôn đã chứng minh điều này bằng sinh mạng của mấy ngàn yêu ma Hắc Ám Viễn Chinh quân có cảnh giới Thiên Ma Thần.

Sau khi ánh sáng đỏ qua đi, trong hư không chỉ còn lại những thông đạo không gian to lớn màu đen, trong thông đạo tro bụi tung bay.

- Gào!

Ở hướng Tây bắc Ma Giới bỗng vang lên một tiếng rít xuyên vào trời cao. Trên đỉnh hắc ám kim tự tháp, Chủ Thần thứ mười bốn dường như phát giác được hành động của ba vị Chí Tôn, liền hét lên một tiếng giận dữ. Nghe được tiếng hét này, ba vị Chí Tôn lập tức từ dưới đất vọt lên, thân thể vẫy một cái hóa thành ba thánh thú qua lại trong không gian.

Trên Cửu U tế đàn, Chủ Thần thứ mười bốn phất áo choàng lên, từ trên đỉnh kim tự tháp biến mất không còn bóng dáng. Một khắc sau, trên bầu trời phương đông Ma Giới bao la, Chủ Thần thứ mười bốn mặc Sát Lục chiến giáp dữ tợn lại đột nhiên xuất hiện ngay phía trước ba thánh thú Bạch Hổ, Chu Tước và Huyền Vũ.

- Gào!

- Kéc!

- Gừ!

Sau ba tiếng gầm thét, Bạch Hổ, Chu Tước và Huyền Vũ liền mở chiếc miệng rộng, phân biệt phun ra thánh lực mênh mông ba màu trắng, đỏ và vàng về phía Chủ Thần thứ mười bốn. Ba luồng thánh lực hùng hậu vừa lan ra mấy chục trượng, Chủ Thần thứ mười bốn đột nhiên giơ một bàn tay ra, giống như chậm nhưng thực sự lại nhanh, bàn tay mang giáp nắm lại, liền phát ra thời gian bất động.

"Ầm!"

Hư không hơi rung động, sau đó tất cả đều đứng yên. Ba thánh thú Bạch Hổ, Chu Tước và Huyền Vũ dừng lại trên không trung không nhúc nhích, kể cả thánh lực từ trong miệng ba thánh thú phun ra cũng đông lại như một con sông trên bầu trời.

- Gào!

Ngửa mặt lên trời gầm lớn một tiếng, Chủ Thần thứ mười bốn giơ tay trái qua đỉnh đầu. Trên tầng mây, những tia chớp màu vàng đầy trời lấp lóe. Một bóng đen dày nặng từ trong dòng nước thời gian được Chủ Thần thứ mười bốn gọi ra, cùng với tất cả thần lực trong cơ thể hắn, hóa thành một mảng bóng đen che trời phủ đất. Chủ Thần thứ mười bốn sức vung lên, bóng đen kia liền bắn về phía ba thánh thú bị thời gian bất động giữa không trung.

Ba tiếng kêu lớn vang lên, máu thịt toàn thân ba thánh thú Bạch Hổ, Chu Tước và Huyền Vũ nứt ra. Những tia sét màu đen ẩn chứa dao động hủy diệt không ngừng quấn quanh, lực lượng hủy diệt hùng hậu đánh vào ba thánh thú đã phá vỡ vách chắn giữa Thái Cổ và Ma Giới. Trông thấy ba thánh thú sắp chui vào trong Thái Cổ, Chủ Thần thứ mười bốn dường như muốn đuổi cùng giết tận, thừa dịp ba thánh thú trọng thương muốn ra tay giết chết hoặc làm ba vị Chí Tôn bị thương nặng.

"Ầm!"

Bàn chân bước ra một bước, lướt đi trong hư không, Chủ Thần thứ mười bốn lại biến mất một cách kỳ dị, sau đó xuất hiện ở trước mặt ba thánh thú nửa người nằm ngang ở Ma Giới, còn nửa người đã tiến vào Thái Cổ, khắp người đầy thương tích. Tay phải của hắn vươn ra, thời gian bất động lại ra tay.

Thời gian một lần nữa đứng yên, ba thánh thú bị mắc kẹt ở giữa Thái Cổ và Ma Giới lại trở nên bất động.

- Hủy diệt!

Lạnh lùng thốt ra hai chữ như tiếng kim loại, tay phải Chủ Thần thứ mười bốn giơ lên, một đoàn hắc ám thần lực mang theo ánh chớp từ trong bàn tay bắn ra. Ngay lúc này, thân thể Tây Phương Bạch Hổ đang ở trong thời gian bất động bỗng rung lên. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất:

"Ầm!"

Hư không đột nhiên tan vỡ, Bạch Hổ Chí Tôn vốn bị thời gian bất động của Chủ Thần thứ mười bốn chợt giãy giụa thoát ra. Trong con ngươi của Chủ Thần thứ mười bốn thoáng hiện lên một vệt sát khí dày đặc, bàn tay to lớn lập tức rung lên, thần lực giết chóc vốn đánh về phía ba người bỗng gập lại, toàn bộ đánh vào Bạch Hổ Chí Tôn. Đối với Chủ Thần thứ mười bốn, một Chí Tôn có thể tiếp xúc được với lực lượng thời gian nhất định phải tiêu diệt trước tiên.

Tại khoảnh khắc Chủ Thần thứ mười bốn xuất thủ, Bạch Hổ Chí Tôn cũng đồng thời ra tay. Dưới sự cố ý của Chủ Thần thứ mười bốn, thánh lực và thần lực lại đan xen lướt qua nhau. Chủ Thần thứ mười bốn cường hành chịu đựng một kích toàn lực của Bạch Hổ Chí Tôn, đồng thời thần lực giết chóc cũng đánh mạnh vào người thánh thú Bạch Hổ.

"Ầm!"

Bạch Hổ Chí Tôn vừa bị trọng thương, ánh sáng trắng chợt lóe lên, lập tức tách ra khỏi thánh thú, há mồm phun ra một ngụm máu tươi. Y cố nén thương thế, phá vỡ hư không muốn trốn vào không gian Thái Cổ.

Lúc này Chủ Thần thứ mười bốn cũng không dễ chịu. Bị một kích toàn lực của Bạch Hổ, thân thể vẽ nên một đường cong trong hư không bay ra ngoài, dưới người máu tươi vẩy ra. Hai lần bị ảnh hưởng, hắn đã có sức miễn dịch rất lớn đối với thánh lực, mặc dù bị thương nhưng lại không nặng. Trông thấy Bạch Hổ Chí Tôn muốn trốn vào Thái Cổ, hắn làm sao có thể để đối phương chạy thoát, thân thể liền lóe lên chui vào trong dòng sông thời gian, sau một khắc lại như ma quỷ xuất hiện phía trên Bạch Hổ Chí Tôn, tay trái trong nháy mắt thi triển thời gian bất động.

- Thái Cực kiếm đạo!

Ngay lúc này, bên dưới người chợt một vang lên một tiếng quát lớn. Chủ Thần thứ mười bốn còn chưa hiểu chuyện gì, bóng người chợt lóe lên, trước mắt đã có thêm một tên nam tử trẻ tuổi mặc áo xanh, một thanh Xích Tiêu trường kiếm trong tay thuận thế vung lên. Chợt nghe tiếng trường kiếm rung động, một thái cực đồ đen trắng bừng sáng, bao trùm lấy ba thánh thú và cả Trì Thương. Giữa không trung chỉ thấy được một thái cực trận đồ quay cuồng phát ra ánh sáng chói mắt.

- Trì Thương, mau tránh ra, ngươi không phải là đối thủ của hắn!

Bạch Hổ Chí Tôn nhìn thấy cảnh này khóe mắt muốn nứt ra, thân thể run lên, một lần nữa giãy dụa thoát khỏi lực lượng thời gian bất động. Ngay lúc này Chủ Thần thứ mười bốn đã ra tay.

Đối mặt với Thái Cực kiếm đạo do Trì Thương phát ra, Chủ Thần thứ mười bốn dùng một nắm tay mang theo thần lực mênh mông, trực tiếp đánh vỡ thái cực đen trắng, sau đó lách về phía bên cạnh đánh vào ngực Bạch Hổ Chí Tôn.

"Ầm!"

Một quyền của Chủ Thần thứ mười bốn đánh vào, đầu nắm tay vang lên một tiếng hét thảm và một tiếng rống giận. Tại khoảnh khắc cuối cùng, Trì Thương lại dùng thân thể chắn trước người Bạch Hổ Chí Tôn, ngăn cản một quyền của Chủ Thần thứ mười bốn.

- Trì Thương!

Hốc mắt Bạch Hổ Chí Tôn như muốn vỡ tung, giận dữ quát lớn một tiếng, cùng với Trì Thương bị Chủ Thần thứ mười bốn đánh vào trong thông đạo không gian. Y chỉ có thể trơ mắt nhìn cả người Trì Thương nổ tung, máu tươi bắn ra tung tóe, vẽ nên một đường cong rơi vào trong tinh không mênh mông phía sau thông đạo.

- Không!

- Trì Thương!

Hai tiếng kêu thê lương vang lên ở hướng bên, Chu Tước và Huyền Vũ bị đánh vào không gian Thái Cổ lại quay về, hóa thành thánh thú lao vào ngực Chủ Thần thứ mười bốn đang ngẩn người trong hư không.

"Ầm!"

Chủ Thần thứ mười bốn chẳng biết tại sao lại ngẩn ra, thân thể như đạn pháo bắn vào sâu trong tầng đất.

Chu Tước xoay một vòng trên không trung, muốn đuổi theo Trì Thương rơi vào hư không, nhưng một cánh tay vạm vỡ lại nắm lấy tay nàng kéo trở lại.

- Chu Tước, lý trí một chút đi! Trì Thương đã chết, dù ngài có đi hay không thì cũng không thể thay đổi được.

Khóe mắt Huyền Vũ rách ra, hai dòng máu tươi theo khuôn mặt chảy xuống, một tay nắm lấy cánh tay Chu Tước, trầm giọng nói:

- Bạch Hổ đã bị thương, tứ tượng chưa thành, chúng ta không thể ở lại đây lâu. Hiện giờ công kích của chúng ta rất khó tạo thành vết thương chí mạng đối với Chủ Thần thứ mười bốn, một chiêu vừa rồi không thể giết được hắn. Hãy mau trở lại Thái Cổ xem thử thương thế của Bạch Hổ một chút, đi thôi!

- Nhưng mà… Vô Kỵ tỉnh lại, chúng biết ăn nói với y như thế nào đây? Đây lại là đệ tử duy nhất của y.

Chu Tước quay mặt qua chỗ khác, nghẹn ngào nói.

- Ai!

Huyền Vũ thở dài một tiếng:

- Thân là nhân tộc Thái Cổ, không chỉ là Trì Thương, cũng không chỉ là Vô Kỵ, dù là ta, ngài, Bạch Hổ hay Hiên Viên, cũng phải sớm chuẩn bị hi sinh vì Thái Cổ. Chúng ta không thể thay đổi được gì… đi thôi!

Ngẩng đầu nhìn cửu tinh nối thành một hàng trên bầu trời, trong sương mù dày đặc bao phủ toàn bộ Ma Giới phía xa vang lên những gầm thét như hung thú, những ma thần cổ xưa mạnh mẽ đang từ dưới đất thức tỉnh, trên khuôn mặt hiền từ của Huyền Vũ cũng không khỏi hiện lên vẻ đau đớn và tuyệt vọng sâu sắc: "Chẳng lẽ… cuộc chiến thần ma lần thứ hai đã định sẵn nhân tộc ta bị tiêu vong sao?"

Thở dài một tiếng, Huyền Vũ và Chu Tước đi vào Thái Cổ, đuổi theo hướng Bạch Hổ rơi xuống.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio