Hắc điêu rời đi không lâu đã trở lại, ngồi trên lưng Độc Cô Vô Thương.
Phong Vân Vô Kị tiến lên nghênh đón, đem đại khái tình hình cáo tố lại cho Độc Cô Vô Thương, tình huống vị diện của Phong Vân Vô Kị, Tây Môn Y Bắc cũng là làn đầu tiên nghe thấy. Sau khi nghe Phong vân Vô Kị tự thuật lại, Tây Môn Y Bắc và Độc Cô Vô Thương đồng thời cảm khái một tiếng.
"Có vấn đề gì sao?" Phong Vân Vô Kị cất tiếng hỏi.
Độc Cô Vô Thương tán thưởng nhìn sang Phong Vân Vô Kị, vuôta lấy hàm râu bạc mà nói: "Được lắm, ngươi có thể tại lúc ba mươi ba tuổi mà đã phi thăng lên Thái Cổ, đích xác không phải là may mắn a. Một phần "Diệt Ma Tâm Kinh" mà đã khiến cho nhiều người như thế phi thăng lên Thái Cổ. Thật sự đúng là một kì tích, càng khó tưởng tượng hơn là bộ "Diệt Ma Tâm Kinh" đó lại có thể truyền biến khắp cả một vị diện, đúng là rất khó tin."
Phong Vân Vô Kị thở dài một tiếng: "Nhưng cũng tạo thành một cuộc giết chóc kéo dài hai mươi năm! …."
"Giang hồ -- từ trước giườ không hề thiếu đi sự giết chóc, nếu như không có "Diệt Ma Tâm Kinh" của ngươi thì vị tất đã không phát sinh một tràng đại giết chóc." Độc Cô Vô Thương bình thản nói.
Tây Môn Y Bắc vẫn không nói gì, lúc này đột nhiên hạ giọng nói một : "Nếu lúc đầu đã biết như thế thì … bọn họ có lẽ sẽ ở nơi này mà cùng uống rượu với ta rồi, ta cũng … không có chịu tịch mịch đến thế này."
Thanh âm của Tây Môn Y Bắc mang một cổ vô bỉ tịch liêu lẫn lạnh lẽo, hai người nghe thấy thế cũng không khỏi chấn động cả thân và hồn.
"Tây Môn huynh, nếu nhgư huynh không hiềm, thì sao lại không đến Kiếm Vực của ta định cư cho vui?"
"Có lẽ nên như thế, khi ta ở tại nơi này … chúng ta bắt đầu thôi." Tây Môn Y Bắc bắt đầu sải chân bước đi, bay đến một nơi trống trải ở giữa sườn núi, trên không trung tuyết hoa phiêu lạc, Tây Môn Y Bắc dùng tay án vào trên thanh trường kiếm đeo ở hông.
Một cổ kiếm ý cực độ hàn lãnh nhưng ngưng tụ phát xuất, Tây Môn Y Bắc vẻ mặt lạnh lùng, bộ đồ trắng kêu lên phành phạch trong gió.
"Hãy xem cho tử tế!" Tây Môn Y Bắc chầm chậm nhắm mắt lại, tay trái nắm lấy vỏ kiếm, tay phải cầm vào chuôi kiếm. Phong Vân Vô Kị đem thần thức thi triển tới mức cực đại, bao phủ cả không gian, đồng thời mở to đôi mắt ra, cơ hội này phi thường hiếm có, muốn thấy một lần nữa thì cần phải một tháng sau mới được, nhưng cái mà Phong Vân Vô Kị thiếu nhất bây giờ là thời gian. Hành động thanh tẩy của Thiên Đường tùy thời đều có thể triển khai.
Choeng!
Khi một thanh âm trường kiếm rời khỏi vỏ, thân kiếm với phần bên trong của vỏ kiếm ma sát kịch liệt phát xuất ra thanh âm chói tai, sau đó một đạo quang hoa rực sáng từ kiếm của Tây Môn Y Bắc xuất ra, quang hoa rực sáng chẳng khác gì mười cái mặt trời cung lúc xuất hiện. Quang mang xán lạn nhưng chói sáng khiến cho không gia chỉ còn lại một màu trắng, hoàn toàn không thể phân biệt được mọi vật xung quanh. Trong mắt chỉ nhìn thấy một phiến quang mang trắng xóa, bất đắc dĩ – Phong Vân Vô Kị mới nhắm mắt lại.
Vị diện thông đạo – Chuyện này quá là trọng đại, Phong Vân Vô Kị cơ hồ như phải dùng uy lực lớn nhất của mình để thi triển thần thức lướt qua lướt lại nhằm quan sát toàn bộ quá trình của Tây Môn Y Bắc.
Oanh!
Một tiếng nổ lớn vang lên, trong phản ứng của thần thức, chỉ thấy trước thân thể của Tây Môn Y Bắc ba trượng xuất hiện một cái hắc động to lớn bằng một thân người bằng không xuất hiện, hắc động này do vô số những đám mây chuyển động vòng tròn mà thành. Hắc động vừa hiện ra, một cổ cương phong từ trong động thổi tới, với công lực cao như ba người cũng không khỏi lảo đảo lui lại mấy bước.
Tốc độ xuất kiếm của Tây Môn Y Bắc thật sự là quá nhanh, cơ hồ chưa đầy một cái chớp mắt, dựa vào sự cường hãn của thần thức, Phong Vân Vô Kị cũng chỉ có thể nhìn thấy một đạo kiếm ảnh sáng rực phát ra, lóe lên một cái rồi biến mất, căn bổn vô pháp bắt láy được. Lúc này Phong Vân Vô Kị mới biết trình độ kiếm thuật của một người không thích hiển lộ như Tây Môn Y Bắc đã đạt đến trình độ nào.
Phong Vân Vô Kị tại ngay khi cái hắc động đó xuất hiện liền phát xuất thần thức bao trùm lấy nó, từ bên ngoài vị diện thông đạo hướng vào bên trong mà thám tra. Tại sự cảm nhận của thần thức, bên ngoài vị diện thông đạo có một tầng năng lượng hạo hàn nhưng cường đại và cực kì bất ổn định, loại năng lượng này phi thường đặc thù, khôn gngờ là lại có khả năng thôn phệ thần thức.
Phong Vân Vô Kị miễn cưỡng cố nén sự khó chịu đó, thần thức tiếp tục hướng vào phía trong mà thám tra. Càng vào phía trong, thần thức cảm ứng càng yếu đi, Phong Vân Vô Kị cảm giác thần thức chạm tới một tấm màng vô hình vô chất, khi thần thức của Phong Vân Vô Kị chạm đến tấm màng này, trong đầu oanh lên một tiếng, thần thức như thủy triều tự động lui trở về, bên tai nghe thấy một tiếng gầm cuồng bạo, một cổ khí tức âm ám ập tới trước mặt.
Bên tai truyền lại tiếng quát đầy phẫn nộ của Độc Cô Vô Thương: "Súc sinh to gan!"
Phong Vân Vô Kị mở mắt ra thì đã thấy một quái vật tựa như một con trâu, trên đầu có hai chiếc sừng sắc nhọn uốn cong, hai mắt đỏ ngàu, dưới cằm còn có một bộ râu đang từ trong vị diện thông đạo lộ ra một cái đầu, trông bộ dạng – thì thân thể của nó tựa hồ cực kì bàng đại, hiện đang cố nỗ lực vùng vẫy nhằm thoát khỏi vị diện thông đạo.
Độc Cô Vô Thương điểm mũi chân một cái, sau đó nhẹ nhàng bay qua đó, một chưởng đánh ngay vào trán của ma vật đó, ma vật đó đột nhiên ngửa mặt lên trời gầm lên một tiếng thảm thiết, máu tươi từ các khiếu huyệt chảy ròng ròng ra bên ngoài thân thể, thân thể bố đầy vết kiếm, cặp mắt đỏ hồng cũng dần dần ảm đạm vô quang, rốt cục cũng nằm sóng soài bên trong vị diện thông đạo đó.
Vị diện thông đạo đó càng lúc càng nhỏ lại, rốt cuộc cũng khiến có ma vật đó nghiền nát, rồi dần dần biến mất trong hư không.
"Lực lượng hỗn loạn trong vị diện thông đạo cường đại phi thường, nếu như không thể đi hết vị diện thông đạo trước khi nó đóng lại, tất sẽ bị nó nghiền nát, dù cho là kim cương bất hoại thân cũng như thế." Tây Môn Y Bắc hạ giọng nói, thanh âm đúng là có khí nhưng vô lực, một kiếm phá khai không gian thông đạo tựa hồ đã tiêu hao hết chân lực trong nội thể của y.
Phong Vân Vô Kị đang muốn mở miệng, thì đột nhiên sắc mặt biến đổi, điên cuồng quát lên: "Phá Diệt Đạo Chủ!"
Cơ hồ đồng thời, sắc mặt của Độc Cô Vô Thương và Tây Môn Y Bắc cũng đột biến, bên trong hư không, một cổ thần thức cường hãn nhanh chóng ập đến.
"Bổn tọa đợi cái thời khắc này đã lâu lắm rồi, Tây Môn Y Bắc, bổn tọa đối với ngươi đã quá dung nhẫn rồi, lần này -- sẽ cùng lúc thu thập các ngươi luôn một thể!" Một thanh âm bá đạo lẫn uy nghiên vang dội trong không trung.
"Thế thì thuận tiện tính luôn thù cũ hận mới giưa hai ta luôn đi!" Phong Vân Vô Kị hừ lạnh một tiếng, thần thức lại một lần nữa phá thể phát ra, hướng lên phần thần thức hạo hàn trên không trung mà lao đến. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY -
"Đom đóm mà cũng dám tranh quang với mặt trăng, lần trước bỏ qua cho ngươi, nhưng lần này bổn tọa sẽ thành toàn cho ngươi!" Thanh âm kia quát lên.
"Khẩu khí đúng là không nhỏ!" Cơ hồ đồng thời, ngoại trừ Phong Vân Vô Kị ra, hai đạo thần thức cường hãn từ dưới đất bùng phát, hướng về đạo thần thức trên cao mà oanh kích.
Chỉ trong chốc lát bốn đạo thần thức mạnh yếu không đông đều cùng va chạm tại một chỗ.
Ư …!
Trong ý thức hải, bốn người cùng lúc phát ra một tiếng kêu rên đau đớn, nhưng trong hiện thực thì khóe miệng của Phong Vân Vô Kị, Độc Cô Vô Thương cùng Tây Môn Y Bắc ứa máu.
"Các ngươi … không ngờ đều ở cảng giới kiếm hoàng … tốt tốt!!" Phá Diệt Đạo Chủ vừa dứt lời, thần thức liền nhanh chóng rút đi như thủy triều.
Mở mắt ra, ba người trong lòng hoảng sợ, tên Phá Diệt Đạo Chủ này ở vị trí xa đến thế -- không ngờ lại có phần ý thức có thể đối kháng với thần thức của ba vị Kiếm Hoàng, ai có thể nói là hắn không hề có tổn thất gì, nhưng phần thần thức này đúng là khiến người ta kinh hãi không thôi.
"Tây Môn huynh, huynh …." Phong Vân Vô Kị nhìn Tây Môn Y Bắc, nghi vấn hỏi.
Lau đi vết máu trên khóe miệng, Tây Môn Y Bắc dùng một tay khẽ đặt lên trên ngực, rồi lại ho ra một ngụm máu nữa, lần đầu tiên cười nói: "Đề phong bất trắc mà thôi, ở bên cạnh hổ, ta làm sao có thể không lưu lại một chiêu để đề phòng chứ?"
Ba người cùng nhìn nhau cười rồi lên, tương hỗ đỡ lấy nhau mà bay về phía Kiếm Vực, trêu vào Phá Diệt Đạo Chủ thì dãy U Minh Phong này không nên lưu lại lâu, Tây Môn Y Bắc tháo bức họa treo trên căn phòng băng xuống rồi bỏ vào trong lòng, thất lạc nhìn thoáng qua căn phòng băng, mang theo tiếc nuối -- rời đi…..