Dịch: Phong Bụi
“Đáng tiếc, không phải là ai cũng có thể xứng với những lời này.”
Hoàn thành mong muốn của hắn.
…
Trần Trí lật qua lật lại Thanh Khuê xem nhiều lần, vẫn không nhìn thêm được ra hai chữ nào khác.
Hoàn thành mong muốn của hắn được coi là nhiệm vụ gì? Thần đèn Aladin còn có hạn chế ba nguyện vọng cơ mà, mình chẳng lẽ phải làm máy mèo của hắn sao?
Y cầm thiên lý truyền âm phù ra hỏi.
Bạch Xuy đại tiên nói: “Đến lúc đó, ngươi liền hiểu.”
Trần Trí nói: “Đến lúc đó là lúc nào?”
“Lúc ngươi hiểu.”
“…” Trần Trí cầm ra một đống phù, dùng mực đỏ viết mười tấm thiên lý truyền âm phù, “Đại tiên, đã lâu không gặp, ta hát cho ngài một bài được chứ?”
Bạch Xuy đại tiên: “?”
“Chân trời bao la là tình yêu của ta!”
“…”
Quấy rầy một buổi tối, Bạch Xuy đại tiên vẫn không phản ứng gì, chỉ cho một nhắc nhở, đợi đến ngày Tần Học Nhi sinh nhật mười lăm tuổi, là có thể có được tin tức của Yến Bắc Kiêu.
Tần Học Nhi chính là vai trò con nhà giàu của y bây giờ.
Sinh nhật mười lăm tuổi, thật là một tồn tại giống như flag vậy.
Trần Trí lòng tràn đầy mong đợi lại nơm nớp lo sợ đến sinh nhật hôm đó —— nhưng mà, chuyện gì cũng đều không xảy ra. Đang chuẩn bị gởi “Thiên lý tiêu hồn âm” cho Bạch Xuy đại tiên, liền thấy bản tin trong ti vi xuất hiện một bóng người quen thuộc. Mặc dù thoáng một cái đã qua, nhưng tướng mạo khắc cốt ghi tâm, cho dù là một lọn tóc xanh, cũng có thể nhìn ra đủ điều khác biệt.
Ghi nhớ lại tin tức này, lên mạng tra một cái, mới biết nhà giàu trong cùng thành phố bị bắt, giết con tin.
Người nhà giàu kia họ Yến.
Có điều Yến Bắc Kiêu không phải con trai ông ta, mà là cháu, lúc tham gia tang lễ, bởi vì tướng mạo xuất chúng, nhiếp ảnh gia đặc biệt cho một phần ống kính.
Có phương hướng, Trần Trí lập tức hành động. Mời thám tử tư đi tìm hiểu tin tức, không bao lâu, thám tử tư liền nói Yến Bắc Kiêu xuất ngoại đi du học. Y không thể làm gì khác hơn là liên lạc thám tử tư nước ngoài, điều tra một lần này, chính là năm năm.
Nửa tháng trước, Yến Bắc Kiêu học xong về nước.
Trần Trí trong tay có một tập tài liệu về hành tung của Yến Bắc Kiêu sau khi về nước. Bao gồm địa chỉ, điện thoại, thói quen thường ngày, thậm chí sở thích mua đồ v.v… Cặn kẽ đến mức khiến y hoài nghi mình phải chăng đã trở thành biến thái trong quá trình chờ đợi, nhưng lại không nhịn được lật đi lật lại xem.
Nhất là một dòng kia——buổi trưa hàng ngày đến đường Thái Bình tiệm ăn Pháp Quốc dùng cơm. (chú thích: ngày tháng mười hai giờ trưa, vô tình gặp được thiên kim của Chủ tịch tập đoàn Bách Hạnh Sở Du Viên, trò chuyện với nhau rất vui vẻ).
Y đột nhiên buông tài liệu xuống, gọi điện thoại nội bộ cho quản gia: “Chuẩn bị xe, tôi buổi trưa mười một rưỡi ra cửa. Đúng vậy, không ăn trưa. Xe nào ấy hả… Chiếc nào đắt tiền nhất!”
Âu phục quá trang trọng, áo khoác quá thoải mái, áo sơ mi quá mỏng, áo lông quá dày… trong phòng thay quần áo năm mét vuông, quần áo trong tủ treo quần áo sánh vai nhau đứng xếp hàng, từng bộ từng bộ bay đến trên người Trần Trí, đợi soi gương xong thấy không hài lòng, lại theo tuần tự bay trở về chỗ cũ.
Thay phiên xong một vòng, các kiểu cách kinh điển hay tân thời nhất của các hãng nổi tiếng đều bị chấm gạch chéo không đạt.
Trần Trí khều khều mái bằng trước trán, mặc dù là ngũ quan giống nhau, nhưng sắc mặt bệnh tật thoi thóp, hình dáng cổ quái, nào có phong thái năm trăm năm trước của mình? Mình như vậy, cho dù Yến Bắc Kiêu không uống canh Mạnh bà, chỉ sợ cũng không nhận ra.
Quản gia gọi điện thoại nội bộ vào, nhắc nhở y cách giờ lên đường còn nửa tiếng nữa.
Trần Trí hỏi: “Vào tình huống nào, tôi có thể mặc trường sam ra cửa?”
Quản gia du học từ Anh trở về không chút do dự trả lời: “Tình huống thiếu gia đồng ý.”
Ồ, thật là một câu trả lời rất chu đáo.
Trần Trí lấy trường sam năm đó từ trong túi càn khôn ra thay, lại biến tóc thành dài tới thắt lưng, lượn trước gương một vòng, quả nhiên phong độ nhã nhặn.
Y hài lòng xuống lầu.
Quản gia xách chiếc giỏ nhỏ trang bị đầy đủ thức ăn ngon từ trong phòng bếp đi ra, khen tóc giả của y giống y như thật không gì sánh bằng, dáng vẻ đẹp trai không gì sánh bằng, đồng thời đề nghị y đi hưởng thụ vui thú ăn dã ngoại tại vùng núi phong cảnh xinh đẹp nhưng rất hiếm dấu vết con người.
Trần Trí nói: “Ta hôm nay phải đi dùng cơm tại tiệm ăn Pháp Quốc đường Thái Bình.”
Khuôn mặt của quản gia co rút một chút rất khó nhận ra: “Dĩ nhiên, chủ ý này tuyệt vời cực kỳ. Có cần tôi đặt chỗ trước cho vì ngài không?”
Trần Trí nói: “Tôi có thể để lại một chỗ, sau đó bao hết những chỗ khác được không?”
Quản gia mặt đầy vẻ khó hiểu.
Trần Trí cảm thấy sau khi tiếp nhận chuyến nhiệm vụ này, đầu óc mình vẫn luôn ở trạng thái nước vào, nước ra, nước vào, nước ra.
“Mới vừa rồi đùa thôi, giúp tôi đặt một chỗ.”
Quản gia làm hết trách nhiệm gọi điện thoại cho tiệm ăn kia: “Đặt trước một phòng bao. Cái gì? Không có phòng bao. Được rồi, một vị trí trong góc, không quá nổi bật, tốt nhất có vách ngăn. Một vị, đại khái mười hai giờ đến, vừa lúc có hoạt động cos kết thúc. Đúng vậy, y mới vừa tham gia một buổi họp cos nhỏ.”
Tài xế đưa Trần Trí đến tiệm ăn.
Mặc dù Trần Trí tràn ngập tò mò đối với loại công cụ giao thông dùng dầu là có thể chuyển động với tốc độ nhanh này, nhưng mà, Tần Học Nhi có bệnh tim bẩm sinh, trong hành động có rất nhiều hạn chế, không có không gian phát huy quá lớn. Trong mắt quản gia cùng tài xế, y chính là một búp bê sứ dễ vỡ. Lúc xuống xe, tài xế hỗ trợ mở cửa sau, lập tức loại trừ hết thảy chướng ngại có thể gặp phải, tỷ như tàn thuốc vứt trên đất.
Trần Trí đến sớm một khắc đồng hồ so với dự trù. Người phục vụ liền nhận ra ngay, sau khi xác nhận thân phận, dẫn tới trong góc.
Trần Trí nhìn ký hiệu phòng vệ sinh gần ngay trước mắt cùng với chậu hoa ngăn trở tầm mắt, lễ phép yêu cầu đổi một vị trí khoáng đạt hơn.
“Chậu hoa kia rất đẹp, có thể bày lên trên bàn của tôi không?”
Trần Trí cẩn thận bố trí hoàn cảnh một phen. Nếu có thể, y càng thích gặp mặt ở một tiệm ăn Trung Hoa hơn, hoàn cảnh cổ kính có lẽ có thể kêu gọi cảm giác quen thuộc nhiều hơn. Tiệm ăn Pháp Quốc quá phong tình dị vực. Nhưng, mọi chuyện đều có hai mặt, có lẽ càng có thể nổi lên sự tồn tại của mình? Y suy nghĩ lung tung một hồi, đột nhiên quay đầu, hướng về phía cửa sổ thủy tinh sát sàn sửa sang lại vạt áo mình.
Vừa vặn một đôi trai gái từ bên ngoài đi qua, khoảng cách đo bằng mắt giữa hai người không vượt qua năm cm.
Trần Trí tim sau khi ngừng đập trong một chớp mắt, liền đung đưa kịch liệt.
Chốc lát, cửa đẩy vào từ bên ngoài, lộ ra một khuôn mặt minh diễm chói mắt, ước chừng hai mươi tuổi, vóc người nở nang, trong lúc giơ tay nhấc chân phong tình vạn chủng, là một người đẹp khiến cho người ta khó có thể dời mắt. Người đàn ông thân hình cao lớn theo sát phía sau. Gương mặt tuấn tú chỉ có thể dùng tạo vật ở trên trời để hình dung, hơi ngước mắt, liền khiến người đẹp trước mặt kém sắc hơn hẳn.
Hai người một trước một sau đi vào trong, đàng gái thỉnh thoảng quay đầu nói chuyện. Hắn dửng dưng đáp lời, khóe môi nhếch lên một nụ cười mỉm vừa khéo.
Tựa hồ không muốn cách người khác quá gần, bọn họ chọn vị trí cách xa Trần Trí ba bàn.
Trần Trí rướn cổ lên, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhắm mắt lại cũng có thể mô tả lại giống như đúc, đến khi đối phương giương mắt nhìn tới, vẫn cố chấp không chịu dời tầm mắt.
Bốn mắt nhìn nhau, thời gian tựa như đọng lại trong khoảnh khắc tương giao. Trăm ngàn năm ngày tháng như thoi đưa, chuyển kiếp cổ kim, người đây cảnh vật đã khác xưa.
“Anh đang nhìn gì?” Sở Du Viên quay đầu.
Yến Bắc Kiêu ngồi ngay ngắn đột nhiên đứng dậy, đi về phía Trần Trí.
Trần Trí tim đập hơi nhanh, đi theo qua.
“Không nghĩ tới hôm nay có thể vô tình gặp được Chủ tịch Tập đoàn Phong Đỉnh, hạnh ngộ.” Hắn đưa ra ngón tay thon dài trắng nõn, dưới ánh mặt trời, tựa như lấp lánh sinh quang.
Trần Trí phát hiện khi mình nắm tay trở lại, nội tâm lại hết sức thành kính. Năm đó, chính là đôi tay này, trải đệm gấp chăn, giặt quần áo nấu cơm cho mình, thời điểm nguy hiểm ôm lấy mình, thời điểm kích động ôm lấy mình, thời điểm tức giận ôm lấy mình… Suy nghĩ một chút, không khỏi chua xót.
Yến Bắc Kiêu đưa tay rút một chút, không rút được, không khỏi nhướn mày chờ giải thích.
Trần Trí buông tay ra, ôn nhu hỏi: “Nếu tôi bây giờ muốn ôm một cái, có khi nào hơi đột ngột hay không?”
Yến Bắc Kiêu quan sát cách ăn mặc của y: “Là ôm trong ôm quyền sao?”
Trần Trí mong đợi hỏi: “Đối với cách ăn mặc này của tôi, anh thấy thế nào?”
Yến Bắc Kiêu nói: “Quân tử thế vô song…”
Trần Trí ánh mắt sáng lên.
“Đáng tiếc, không phải là ai cũng có thể xứng với những lời này.” Yến Bắc Kiêu cười lạnh gật đầu một cái, xoay người trở về ngồi.
Trần Trí: “…”
Ấn tượng của hắn đối với ta không tốt.
Hắn không thích ta.
Hắn ghét ta.
Trần Trí trong đầu chất đầy những câu tương tự, thấy Yến Bắc Kiêu cùng Sở Du Viên “trò chuyện với nhau rất vui” như thám tử tư báo cáo, y vị chua trong dạ dày sôi trào, đột nhiên hết sức thèm ăn, chọn nguyên cả quyển thực đơn, chỉ riêng rượu, đã bày năm bình.
Tư thái hào phóng quả nhiên đưa tới sự chú ý của đối phương.
Sở Du Viên không biết nói cái gì, Yến Bắc Kiêu khóe miệng khẽ nhếch, ánh mắt lơ đãng quét tới, ánh mắt lành lạnh mang theo mấy phần trào phúng khinh thường.
…
Trần Trí đi cà thẻ trả tiền.
Thí nghiệm chứng minh, muốn thông qua thông minh vặt trông chờ may mắn khôi phục trí nhớ của đối phương, hiển nhiên là không thể nào.
Trước mắt, chỉ có thành thật đi đường đi của nhiệm vụ, hy vọng tùy duyên tạo ra kỳ tích.
Trần Trí về đến nhà, thay quần áo, cắt tóc ngắn, lần nữa trở về nhân vật Tần Học Nhi, gọi tầng quản lý điều hành tập đoàn, hỏi bọn họ gần đây có làm ăn cạnh tranh cùng nhà Yến Bắc Kiêu bọn họ hay không.
Dựa vào việc Tần Học Nhi luôn ru rú trong nhà, có thể bị Yến Bắc Kiêu nhìn một cái liền nhận, nhất định đã điều tra qua. Ở điều kiện tiên quyết Yến Bắc Kiêu không có trí nhớ kiếp trước, có thể làm cho hắn phí tâm điều tra mình, tất nhiên có liên quan đến Tập đoàn Phong Đỉnh mà mình đứng tên.
Tầng quản lý quả nhiên nói: “Yến gia trước đây không lâu cạnh tranh với chúng ta một mảnh đất, chúng ta thắng.”
Trần Trí lại hỏi Yến gia cùng tập đoàn Bách Hạnh có lui tới làm ăn hay không.
Tầng quản lý nói: “Tập đoàn Bách Hạnh ở bên cạnh mảnh đất chúng ta giành được kia cũng có một mảnh đất. Nghe nói Yến gia đang tích cực tiếp xúc cùng đối phương.”
Trần Trí nói: “Chúng ta chuẩn bị làm gì mảnh đất kia?”
Tầng quản lý nói: “Thành lập trung tâm mua sắm, Yến gia là tự mình kinh doanh, chúng ta thì sẽ dẫn những chuỗi thương hiệu nổi tiếng vào.”
Trần Trí đối với kế hoạch cụ thể của bọn họ cũng không có hứng thú, chỉ cần biết trong tay mình nắm vốn liếng có thể thực hiện nguyện vọng của Yến Bắc Kiêu là đủ rồi. Y bảo tầng quản lý hẹn người của Yến gia gặp mặt.
Tầng quản lý hết sức lo sợ. Thái thượng hoàng buông rèm chấp chính, tuyệt không phải điềm gì tốt.
Yến gia mặc dù không biết bọn họ trong hồ lô bán thuốc gì, nhưng vẫn đồng ý gặp mặt, khiến tầng quản lý mong đợi bọn họ cự tuyệt tan nát cõi lòng đầy đất.
Đến ngày hôm đó gặp mặt, Trần Trí ăn mặc quy củ, cả người âu phục đen, tóc mái dùng keo định hình chải ngược lên, lộ ra cái trán sáng bóng, nhìn lên, ngược lại không giống như thanh niên nhỏ hai mươi tuổi nữa.
Vẫn là tiệm ăn Pháp Quốc đường Thái Bình, chẳng qua là lần này, Trần Trí bao cả tiệm ăn. Cũng tìm công ty hôn lễ, ở trong tiệm ăn phong cách kiểu Pháp tăng thêm rất nhiều nguyên tố Trung Quốc cổ, còn đặc biệt mời cầm sư chuyên nghiệp tới đánh đàn cổ.
Yến Bắc Kiêu vừa vào cửa, liền bị phong cách quỷ dị nửa Trung nửa Tây của tiệm ăn xấu xí đến mức trước mắt tối sầm.