Lễ tình nhân sắp đến rồi.
Mới hôm nay thôi tôi đã nhận được một đống quà từ bạn bè và đồng nghiệp, đáng tiếc tất cả đều là nữ.
Nghe thấy tôi phàn nàn, Thẩm Trạch Dương rất khinh thường, lại còn bày ra vẻ mặt thối hoắc nói bản thân rất được hoan nghênh, nhận quà đến mỏi cả tay.
Tôi tức lắm, quyết định phân cao thấp với anh ta! Mà anh lại sảng khoái đáp ứng tôi liền: "Nếu như tôi thắng, thì em phải cho tôi làm."
Chuyện này...!tôi bắt đầu do dự, nhưng nhìn cái mặt tiểu nhân đắc chí của anh ta, tôi lấy can đảm gật đầu: "Được! Vậy nếu như tôi thắng, thì anh làm cơm một tháng đi."
Ngày lễ tình nhân hôm đó quả nhiên là tôi vẫn rất có thị trường, vui mừng khấp khởi nhìn quà tặng trên bàn, kết quả là bị Trần Linh lớn tiếng mắng buồn nôn.
"Sao hôm nay kỹ sư trưởng Thẩm không đến?" Trần Linh nhàn nhã hỏi, thuận tiện ném cho tôi một món quà.
Ầy, tặng quà thì thành tâm thành ý mà đưa, việc gì mà coi thường ném tới vậy?
"Làm sao tôi biết được." Tôi đảo mắt cầm lấy quà tặng, những thứ này quyết định thắng bại của tôi với Thẩm Trạch Dương.
Tên Thẩm Trạch Dương kia lại không đi làm, hại tôi bị cả đám đồng nghiệp nữ vây quanh hỏi thăm, rồi lại kín đáo đưa cho tôi quà tặng để chuyển cho anh ta.
Đếm sơ qua thấy cũng không chênh lệch với tôi mấy, ừm...!có nên gian lận mà vứt đi mấy cái không nhỉ? Lắc đầu, hay là quên đi, như vậy thì hèn hạ quá.
Ôm một đống quà tặng về nhà, Thẩm Trạch Dương dĩ nhiên không có ở đây, người này rốt cục là chạy đi đâu rồi? Hay là biết bản thân sẽ thua tôi nên mới chạy trốn đi rồi?
Buông đồ xuống đi vào nhà bếp, sau đó đi ngoài, dụi mắt vài cái rồi lại đi vào, ồ wow? Bữa tối dưới ánh nến? Tôi không bị hoa mắt đúng không? Hay là tôi vào nhầm nhà rồi?
Vội vàng chạy ra cửa xem lại số nhà, kết quả là gặp Thẩm Trạch Dương đang từ bên ngoài trở về.
"Làm sao vậy? Có chuyện gì à?" Thẩm Trạch Dương nhìn thấy vẻ mặt khẩn trưởng của tôi thì vội vàng hỏi.
Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta, anh ta cũng đến đây, nghĩa là tôi không vào nhầm nhà, nhưng mà...
"Đồ ăn này là anh làm hả? Chuẩn bị đón khách sao?" Tôi tò mò hỏi.
Anh ta có hơi sững người, cười nói: "Là tôi chuẩn bị đó, có chơi có chịu chứ, không có khách đâu."
Hửm? Nhưng mà anh ta đâu có thua, rõ ràng quà tặng của anh còn nhiều hơn tôi những hai cái.
"Hôm nay tôi không đi làm nên không nhận được quà.
Này, tặng em." Anh ta đưa tôi một cái hộp nhỏ.
Tôi ngạc nhiên nhìn anh, chẳng lẽ là anh ta cố ý sao?
"Tại sao...!lại cố tình thua tôi?" Tôi nhận quà, sững sờ hỏi.
"...!Tôi căn bản không muốn nhận quà của người khác, nếu tôi muốn nhận, chỉ có nhận của em mà thôi." Anh ta thản nhiên nói, ánh mắt vô cùng dịu dàng, mặt tôi thoáng chốc nóng bừng lên, lập tức nhìn ra chỗ khác.
"Nhưng, nhưng mà, tôi không có..." Tôi cà lăm luôn, cảm thấy vô cùng xấu hổ.
"Không sao, em ngốc như thế, tôi biết là em sẽ không chuẩn bị.
Ăn hết thức ăn tôi nấu xem như là báo đáp tôi đi?" Anh ta nắm tay tôi tiến đến phòng ăn.
Chuyện này...!ngốc thật...
Tôi mạnh mẽ ôm chặt anh, kích động đến cả người đều run rẩy.
"Vĩ Thần?" Anh nhẹ nhàng gọi tôi, cánh tay tôi ôm chặt, anh cũng xoay người ôm lấy tôi, "...!kết giao với anh đi..."
"...!được..." Tôi trả lời.
Đêm đó, tôi tặng anh ta món quà lễ tình nhân đầu tiên, chính là bản thân tôi....