Phi Thiên

chương 136-2: yêu nhược tiên (5)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nhưng vào lúc này biến cố phát sinh, một đạo hồng quang đột nhiên từ núi rừng vọt ra, nện xuống đầu vượn già kia.

Vượn già nhất thời cả kinh, bởi vì đã phát hiện Miêu Nghị rất có khả năng là người hành hung ở Đồng La trại, tự nhiên muốn tìm hung thủ thật sự tính sổ, nhất thời tức giận quá mức lại quên xung quanh còn một đối thủ đang ẩn nấp.

Hai vòng thép toát ra hồng quang xung quanh thân y lập tức bắn nhanh ra ngăn trở.

Lão nhân dơ dáy trong hồng quang xông tới thật mạnh, lấy hết pháp lực bản thân gia trì pháp bảo húc tới.

Dường như lão đã nhìn thấu cơ hội mất đi sẽ không tìm lại được, thành bại chỉ trông vào một đòn này.

Hai tiếng nổ ầm ầm vang lên, hai vòng thép của vượn già bị đánh bay.

Cùng lúc đó, lão nhân dơ dáy bên trong hồng quang rung hai cánh tay, hồng quang bao trùm thân hình lão nhanh chóng ngưng kết thành song giản bay ra, điên cuồng đập về phía vượn già.

Lúc này vượn già vung hai cánh tay múa lang nha bổng ngăn đỡ.

Trước khi hai pháp bảo va chạm vào nhau, thình lình song giản chia ra làm hai. Một thanh đón đỡ lang nha bổng, thanh kia bay lên đập xuống.

Vượn già bị khí tức u minh âm hàn chế ước chẳng những phải ứng đối địch nhân đánh bất ngờ, còn phải phân ra một phần pháp lực áp chế hàn khí trong cơ thể, đối mặt đột biến đã không cách nào thi triển pháp lực như ý được nữa, trong mắt lóe lên vẻ tuyệt vọng vì có lòng mà không đủ lực.

Bộp một tiếng trầm đục vang lên.

Một thanh bảo giản hồng quang rực rỡ đập trúng vào đầu vượn già, khiến cho đầu y vỡ nát phun ra cả máu lẫn não, vỡ tan thành mấy mảnh.

Thân thể khổng lồ của vượn già run lên, bảo quang màu đỏ trên lang nha bổng dần dần biến mất.

Hai chiếc vòng thép đang giằng co với lão nhân dơ dáy cũng ảm đạm thất sắc trở lại màu đen, rơi xuống đất.

Lão nhân dơ dáy lướt qua không trung vung cánh tay lên, thu hai chiếc vòng thép vào trong nhẫn trữ vật, bỗng dưng có được hai món pháp bảo. Sau đó lão lắc mình rơi xuống đỉnh núi, song giản hiện lên bảo quang màu đỏ lơ lửng ở bên cạnh.

Thân thể to lớn của vượn già quỳ xuống trước mặt lão, lang nha bổng chống xuống đất, không ngã xuống.

Chuyện khiến cho lão nhân dơ dáy cảm thấy kỳ quái chính là, không thấy đầu vượn già bị đánh nát phun máu ra, ngược lại chỗ vỡ nhanh chóng ngưng kết ra một làn sương lạnh, ngăn chặn máu chảy ra.

Ôi!

Lão nhân dơ dáy nhìn thi thể vượn già lắc đầu thở dài một tiếng.

Mấy trăm năm qua, thỉnh thoảng lão tới đảo này lén lén lút lút kiếm chác, bị vượn già đuổi chạy không chỉ một lần, hôm nay coi như là hoàn toàn kết liễu.

Lão gác một tay sau lưng, tiến lên đi tới bên người vượn già đưa ra một bàn tay khác, đưa ra hai ngón tay chạm vào làn sương lạnh ngưng kết bên ngoài thi thể vượn già.

Một cỗ khí tức lạnh thấu xương khác thường truyền tới, nhất thời làm cho lão nhân dơ dáy ủa một tiếng, phát hiện cũng không phải là sương lạnh của hiện tượng tự nhiên. Phảng phất là dị tượng do khí tức âm hàn quá nặng đến từ u minh mà hình thành, không trách tạo thành áp chế cho Viên Khai Sơn lớn như vậy.

Vành tay lão nhân dơ dáy khẽ động, nhanh chóng nghiêng đầu nhìn về phía Miêu Nghị đang chạy thục mạng, giơ hai ngón tay lên điểm ra một chỉ:

- Đi!

Một thanh bảo giản đang trôi lơ lửng bên cạnh lão lập tức bắn ra nhanh như sao xẹt.

Cỡi Hắc Thán cấp tốc chạy thục mạng, Miêu Nghị đang mừng thầm trong lòng.

Nghe động tĩnh từ phía sau truyền tới tựa hồ hai người kia lại đánh nhau lần nữa, vừa hay cho mình cơ hội chạy trốn.

Trong lúc hắn đang âm thầm cảm thấy may mắn trong lòng, sau lưng đột nhiên có thanh âm cấp tốc phá không bay đến.

Nhanh chóng nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy một đạo bảo quang màu đỏ bắn tới, nhất thời mặt mày nhăn nhó, lập tức thúc giục Hắc Thán chạy mau.

Hắc Thán ré dài một tiếng, cặp mắt ẩn hiện đầy tia máu, bốn vó tung bay như quỷ mỵ, liều mạng chạy trốn.

Nhưng không thể nào thoát khỏi tốc độ của pháp bảo tam phẩm, hồng quang bảo giản vừa đuổi đến phía sau, lập tức tuôn ra vô số hồng quang chụp tới, cuốn cả thân hình Miêu Nghị vào trong, nhanh chóng mang hắn rời khỏi lưng Hắc Thán, cấp tốc bay trở về.

Hắc Thán khẩn cấp dừng lại xoay người, liếc nhìn Miêu Nghị bị cuốn đi, lập tức tung bay bốn vó điên cuồng đuổi theo. Lúc gặp đại thụ che trời tránh né không kịp, nó lại cắm đầu húc ầm một tiếng cây ngã rồi khẩn cấp liều mạng đuổi theo.

Miêu Nghị bị hồng quang bao phủ chỉ cảm thấy bị một cỗ khí lưu hùng mạnh nâng lên, liều mạng phản kháng đều vô dụng, bèn gọi ngân thương ra, điên cuồng đâm loạn hồng quang bao lấy mình xung quanh.

Keng keng...

Một trận tiếng kim loại va chạm dồn dập chói tai vang lên, Miêu Nghị nắm ngân thương trong tay choáng váng, chỉ còn lại nửa đoạn, hồng quang kia cắt đứt nửa đoạn ngân thương của hắn giống như đao cắt đậu hủ.

Không còn kịp cẩn thận nghiên cứu sơ hở hồng quang ứng đối, hồng quang bao phủ Miêu Nghị đã chợt rút lui đi, vứt hắn rơi xuống đất. Mà hồng quang trong nháy mắt ngưng kết thành bảo giản, cùng bảo giản còn lại hộ vệ hai bên tả hữu lão nhân dơ dáy.

Miêu Nghị rơi xuống đất nhanh chóng lật người lên, tay cầm nửa đoạn ngân thương, nhìn chằm chằm lão nhân dơ dáy đang chắp tay nhìn mình.

Lần này mặt đối mặt thấy rõ ràng hơn, phát hiện này lão nhân thật sự là lộ vẻ bỉ ổi, lôi thôi lếch thếch.

Ừm...

Lão nhân nhìn hắn chép chép miệng.

Miêu Nghị lộ vẻ cảnh giác hỏi:

- Có ý gì?

Ừm...

Lão nhân tiếp tục chép chép miệng.

Miêu Nghị đầu đầy mê hoặc hỏi:

- Tiền bối, ta và lão không thù không oán, vì sao lão lại bắt ta?

Lão nhân liếc mắt, chép miệng lần nữa.

Miêu Nghị tựa hồ hiểu ra chuyện gì, chậm rãi nghiêng đầu nhìn lại, một thân hình khổng lồ chống lang nha bổng đang quỳ gối phía sau mình, nhất thời giật mình, vội vàng nhảy dựng ra xa.

Sau đó nhìn qua mới phát hiện Viên Khai Sơn đã bị đánh chết, đầu đã vỡ nát, trên người phủ một lớp sương lạnh trắng như tuyết, giống như bị đóng băng.

Miêu Nghị thở phào nhẹ nhõm, quay đầu lại nhìn về phía lão nhân dơ dáy, thử hỏi:

- Tiền bối, nếu như không có chuyện gì, ta đi trước.

- Nói nhảm! Không có ta tìm ngươi tới làm gì?

Lão nhân hừ lạnh một tiếng, vung tay lên thu song giản vào bên trong nhẫn trữ vật, chắp tay đi tới bên cạnh vượn già, thuận tay gỡ sương lạnh nghịch trong tay:

- Tiểu tử, nói ta nghe thử đây là thế nào, ngươi đã động tay chân gì trên người Viên Khai Sơn?

Lúc này Miêu Nghị mới phản ứng được, liếc nhìn thi thể quỳ dưới đất, trong lòng thầm nhủ hiểu rồi, xem ra ‘tiểu tử’ ít nhiều gì cũng sinh ra chút tác dụng với Viên Khai Sơn. Nếu không chỉ nhìn tình hình trước mắt, lão nhân dơ dáy này chắc chắn không phải là đối thủ của Viên Thống Lĩnh.

Trước đó hắn cố chạy trối chết, cũng không có mang đi bọn ‘tiểu tử’ còn để lại nơi đây, còn ở bốn phía có thể dùng được.

Có nên thử một chút trên người lão nhân này chăng...

Miêu Nghị thầm nhủ trong lòng.

Nhưng trước đó một hơi bị Viên Khai Sơn diệt hết mười lăm con, làm cho hắn có vẻ không dám khinh cử vọng động nữa rồi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio