Phi Thiên

chương 303-1: giám định linh tửu (thượng)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Một ngày sau, cũng là ban đêm, đã là sau nửa đêm, lại là hai đạo lưu quang ồn ào đáp xuống Trấn Hải sơn, làm cho người của Trấn Hải sơn kinh nghi bất định. Vì sao những ngày qua toàn là tu sĩ Hồng Liên lui tới, sơn chủ kết giao với những ai vậy?

Văn Phương ở lại Trấn Hải sơn thấy động tĩnh trong lòng càng ngứa ngáy khó chịu, có thể khiến tu sĩ Hồng Liên chạy tới chạy lui, nhất định là làm ăn lớn!

Trong lòng Văn Phương vô cùng hối hận, rõ ràng là khách hàng lớn ở phạm vi kinh doanh của mình, mình lại không nắm chắc, để tiện nghi cho người khác ở thật xa.

Yêu Nhược Tiên trốn ở trong sơn động cũng bị động tĩnh của Trấn Hải sơn làm cho hoảng sợ, những ngày này trốn kỹ trong sơn động không dám ra, sợ bị phát hiện.

Lần này lại có thêm một lão đầu tới, tự nhiên là lão Đổng của thương hội Tiên Quốc phái tới.

Bốn người ở trong tĩnh thất ước chừng hơn nửa tháng không đi ra, hơn vạn vò rượu ngon phải giám định từng vò, bởi vì cũng không phải tất cả rượu đều được ủ cất tài liệu giống nhau. Huống chi người ta cũng phải giám định thật giả, không thể mang ra vò nước bắt người ta mua, hơn nữa còn phải định giá tiền của từng vò, hơn một vạn vò, hao tốn thời gian có thể tưởng tượng được.

Thời gian bọn họ ở trong tĩnh thất càng dài, Văn Phương ở ngoài càng khó chịu, có thể nói suýt chút nữa phát điên.

Mặc dù tổ tiên của nàng cũng là người theo Tiên Thánh Mục Phàm Quân đánh khắp thiên hạ, thế nhưng bởi vì địa vị không cao, lại thêm niên đại đã qua quá mức xa xưa, không ai còn có thể nhớ được tổ tiên của nàng là ai. Chỉ là nhờ phúc ấm của tổ tiên nên có thể tiếp tục ở thương hội Tiên Quốc làm việc mà thôi, không có bối cảnh gì lớn, tự nhiên cũng không có cơ hội được phân đến phân hội của thành thị lớn.

Phân hội thành thị lớn tiếp xúc với nhiều tu sĩ, tự nhiên lượng giao dịch cũng càng lớn, lượng giao dịch lớn, tự nhiên hoa hồng cũng sẽ càng cao. Làm được thành tích càng tốt ở thương hội thì cơ hội được cất nhắc đến thành thị lớn hơn tự nhiên cũng lớn hơn, khả năng thăng chức đương nhiên cũng càng nhiều hơn.

Nàng mới vừa được thương hội đào tạo ra, mới tới phân hội Nam Tuyên phủ chẳng qua hơn một năm, còn chưa làm qua mối làm ăn lớn ở địa phương nhỏ này. Một ít mua bán qua tay đều là loại giao dịch nhỏ rất nhanh đã thành, nào thấy qua dạng giao dịch lớn như vậy.

Tình huống giao dịch nhìn thấy trước mắt, nàng cũng không dám tưởng tượng. Trong đó có hai tu sĩ Hồng Liên của thương hội cùng nhau ở trong tĩnh thất hiệp đàm hơn nửa tháng, vụ làm ăn này phải lớn đến mức nào. Nếu như chỉ là vụ làm ăn nhỏ, tu sĩ Hồng Liên của thương hội sao có thể có kiên nhẫn như vậy!

Ở trong phạm vi kinh doanh của mình, đã bỏ lỡ vụ làm ăn lớn như vậy, còn là bỏ lỡ trong tay người mà mình gọi là ‘Đại ca’, nói rõ công tác của mình không đến nơi đến chốn, da mặt còn quá mỏng, nàng rất muốn treo cổ chết cho xong.

Hiện tại muốn hạ thủ nịnh hót người bên cạnh Miêu Nghị cũng không kịp nữa rồi.

Thiên Nhi, Tuyết Nhi một mực canh giữ ở thông đạo cửa vào của tĩnh thất, không cho phép bất luận kẻ nào tới gần. Bên ngoài cửa lớn còn điều bốn người Điền Thanh Phong canh giữ, ngoại trừ vị Lưu tiền bối kia có thể tự do ra vào phòng khách, có thể nói thủ vệ sâm nghiêm. Văn Phương nàng chỉ có thể làm khách đi lại ở bên ngoài, không có cách nào đến gần.

Bên trong tĩnh thất, Hoa gia và lão Đổng cứ nếm thử một ngụm nhỏ rượu ngon lại dùng nước trắng súc miệng để tránh ảnh hưởng đến kết quả giám định của vò rượu tiếp theo, có thể nói khổ không thể tả.

Mùi vị một ngụm rượu một ngụm nước này thật không dễ chịu, thế nhưng rượu đích xác là quỳnh tương ngọc dịch, cơ hội một lần có thể được thử nhiều loại quỳnh tương ngọc dịch như vậy cũng không phải là ai cũng có được, có thể nói là hai người khổ cũng thấy vui, bị hành hạ đồng thời cũng là cam tâm tình nguyện.

Mùi vị trong này đối với hai người mà nói, tuyệt đối là người ngoài không cách nào tưởng tượng, xem như là hai người cảm nhận sâu sắc được cái gì gọi là tìm vui trong khổ.

Vì để tránh phá hư mùi vị và công hiệu của mỗi vò rượu, bọn họ chọc ra một lỗ nhỏ ở miệng vò, nhanh chóng rút ra một chút quỳnh tương ngọc dịch, sau đó nhanh chóng niêm phong vò, dán ấn giám thương hội lên trên, lúc này hai người mới bình phẩm giám định.

Hai ngươi đích xác là cao thủ nếm rượu, mỗi lần nếm một loại đều có thể cùng nhau báo ra linh thảo chưng cất rượu có những gì, đã ủ cất bao nhiêu năm, ngay sau đó định giá.

La Bình cầm một miếng ngọc điệp nhanh chóng ghi lại giá tiền, sau đó nhanh chóng thu vò rượu đã nếm vào trong nhẫn trữ vật, Miêu Nghị lại để lên một vò rượu khác ở trước mặt của Hoa gia và lão Đổng.

Hơn mười ngày không ngủ không nghỉ, tinh thần của Miêu Nghị vẫn rất phấn khởi.

La Bình cũng là như vậy, lần này thật sự là gặp được vụ mua bán lớn, làm sao có thể không phấn khởi tinh thần chứ.

Bốn người gần như là lấy tốc độ mỗi ngày giám định chừng năm trăm vò, sau hơn hai mươi ngày, cuối cùng đã giám định xong toàn bộ một vạn vò rượu.

La Bình lật lại thật nhanh thống kê giá tiền.

Hoa gia và lão Đổng thở phào nhẹ nhõm thật to lại nhìn nhau lắc đầu, gương mặt lộ vẻ khó có thể tin được.

- Quả thực là không cách nào tưởng tượng, nhiều chủng loại linh thảo như vậy ủ cất làm ra nhiều quỳnh tương ngọc dịch phẩm loại bất đồng như vậy, đời này vẫn là lần đầu tiên ta nhìn thấy.

Lão Đổng sợ hãi lắc đầu than.

Hoa gia cũng cảm khái nói:

- Ai nói không phải, lão Đổng, lão có phát hiện không, linh thảo cất tạo những rượu này gần như bao quát hết các loại linh thảo mà chúng ta biết, thậm chí có một số là đặc sản của vùng đất hung hiểm ngoài Tinh Tú Hải, còn có một ít là kỳ trân biển sâu chỉ có ở trên địa bàn của yêu đạo cự bá trong biển sâu. Thật là không thể tưởng tượng nổi!

Miêu Nghị nghe lời này có hơi chột dạ, những thứ này chính là hắn giết người cướp được ở Tinh Tú Hải, Viên Khai Sơn và Bích Du Ba là huynh đệ kết nghĩa, đoán chừng thu được một ít kỳ trân biển sâu cũng không phải quá khó khăn.

Lão Đổng gật đầu nói:

- Hơn một vạn vò quỳnh tương ngọc dịch này bao gồm tất cả các chủng loại linh thảo quả thực khiến người ta tặc lưỡi ngợi khen. Lão phu sống lâu như vậy, thật sự là không nghĩ ra ai lại hao phí tinh lực cực lớn làm ra thứ rượu ngon như vậy.

Hai người đột nhiên cùng nhìn về phía Miêu Nghị hỏi:

- Miêu sơn chủ, đây đều là do ngươi ủ sao?

Miêu Nghị cười khan hai tiếng:

- Việc riêng cá nhân.

- Ồ...

Lão Đổng và Hoa gia lập tức xem như chưa từng hỏi qua cái gì, quy củ của thương hội, quả thật bọn họ không nên hỏi tới việc riêng của khách hàng, cũng không thể tiết lộ việc riêng của khách.

- Những thứ này thật là đáng giá không ít tiền.

Hoa gia liếc mắt nhìn Miêu Nghị, tấm tắc nói:

- Ít nhất phải vượt qua tám mươi ngàn vạn kim tinh chứ?

Ai ngờ Miêu Nghị không cho là vui, ngược lại mặt nhanh chóng tối sầm, đột nhiên mắng:

- Lão già trời đánh!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio