Edit + Beta: Dực
“Tốt! Thực không sai! Quả nhiên là có khí khái của một tiểu thư khuê các, rất mạnh mẽ, có thể dễ dàng tha thứ cho nữ nhân khác.”
Hắn mỉa mai nói.
Trong mắt Thuộc Phong, biểu tình im lặng không cần của Hữu Nhàn khiến cơn giận của hắn càng bùng phát không thể chịu đựng được!
“Ta chỉ có một nửa giống nữ nhân bởi không thể mang thai, nữ nhân khác có thể sinh hạ nhi tử giúp vương gia nối dõi tông đường, ta không có lý do gì để ngăn vương gia thưởng nàng cả.”
Vẻ mặt Hữu Nhàn bình tĩnh, giống như chuyện này không liên quan đến nàng.
Thuộc Phong trừng mắt dò xét.
“Ngươi nghĩ thay cho ta tất cả như vậy, có phải nên khen ngươi suy nghĩ chu toàn, hào phóng cho ta không?”
Hữu Nhàn ngậm chặt miệng, không nói lời nào, cũng không nhìn hắn.
Hai người giằng co một hồi, tay Thuộc Phong đột nhiên bóp cằm nàng.
‘Thực sự như vậy sao? Vậy ngươi đi hầu hạ nàng ta, cho tới khi sinh thì thôi!”
Hắn muốn nàng mở to mắt nhìn nữ nhân khác mang thai “hài tử của hắn”, để không ngừng nhắc nhở nàng chuyện không thể mang thai!
Hữu Nhàn đau thương nhìn hắn chằm chằm môi trắng bệch, hơi mở ra lại mím lại, nửa ngày mới nói được một chữ —
“Được…”
Khuôn mặt tuấn tú của Thuộc Phong vặn vẹo, trong nháy mắt đã phủ đầy một tầng mây đen.
Hắn hung hăng dùng sức bóp chặt cằm nàng, con ngươi hung hăng nguy hiểm dò xét.
Đột nhiên hắn không báo trước mà thả tay ra, lưu lại trên hàm dưới của nàng hai dấu tay rõ ràng.
“Cút ngay cho ta!”
Hữu Nhàn đau đớn rơi nước mắt, nhưng trong lòng vẫn đầy kiêu ngạo, không cho phép bản thân cúi đầu trước hắn.
Nàng đã yêu như vậy, đã trở nên thấp kém như vậy, nhưng không thể sống không có tôn nghiêm như thế được.
“Được. Ta đi ngay!”
Nàng cố nén nước mắt lăn ra khỏi viền mắt, không biết bản thân đã lầm cách nào mà ra được khỏi phòng.
Nàng chỉ có thể nghe thấy tiếng trái tim vỡ vụn, ngẩn ngơ như xác không hồn.
_______________________
Lúc Hữu Nhàn đi vào Tử Đình uyển, chủ tớ Ngọc Nhi đều tròn mắt.
“Ngươi… ngươi tới đây làm gì?”
Ngọc Nhi hoảng sợ, đang ngồi trên ghế liền đứng lên, cho rằng Hữu Nhàn tới tính sổ với nàng ta, lại muốn “chỉnh” nàng ta giống lần trước.
“Ngươi mang thai, ta theo lệnh vương gia tới hầu hạ việc ăn uống hằng ngày của ngươi, tới khi ngươi hạ sinh vương tử mới thôi.”
Hữu Nhàn bình tĩnh nói, không nhìn thẳng vào Ngọc Nhi, nàng sợ đôi mắt sưng đỏ của mình để lộ ra sự mềm yếu của bản thân.
“Cái gì? Hầu hạ ta?”
Ngọc Nhi mở ta hai mắt.
Hiện tại nàng không được sủng, nên vương gia giáng hạ nàng làm nha đầu cho nàng ta sai khiến sao?
Lỡ là mưu kế của nàng để làm hại nàng ta thì sao?