Edit + Beta: Dực
“Ta nói, ta không để ý đến… những điều này!”
Chúc Kiếm Khác lớn tiếng nói, dường như hắn muốn cho cả thế gian này nghe thấy.
Hữu Nhàn nhíu chặt mày ngài, sau khi quay mặt đi thì thần tình vô cùng nghiêm túc.
“Đừng nói thêm nữa, nếu nói thêm thì ngay cả bạn chúng ta cũng không thể làm được.”
“Muội yêu hắn như vậy sao?”
Chúc Kiếm Khác đau khổ nhìn nàng.
Vì nam nhân kia, nàng lại có thể nói những lời khiến hắn không còn đường lui như vậy.
“Đúng vậy! Ít nhất ta cũng sẽ không phản bội chàng!”
Hữu Nhàn quay đầu lại, nhìn thẳng vào đôi mắt phức tạp của hắn.
Trái tim hắn đã nguội lạnh, cánh tay vô lực cố bám lấy cánh tay nàng, vẻ mặt đọt nhiên trở nên buồn bã u ám.
“Ta hiểu rồi, nhưng nếu sau này hắn ức hiếp muội, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn!”
Hắn nắm tay lại rất nhanh, khẳng định nói.
“Khác ca ca…”
Hưu Nhàn sửng sốt, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Chúc Kiếm Khác, nàng không biết bây giờ nên nói cái gì.
Người nàng yêu chỉ duy nhất một mình Thuộc Phong, cũng chưa bao giờ nghĩ bản thân có quan hệ yêu đương nam nữ với Chúc Kiếm Khác.
Mà hôm nay trước khi chia tay Chú Kiếm Khác lại nói rõ ràng với nàng, ngoài sự bất ngờ thể hiện ra bên ngoài, nàng còn có xấu hổ.
“Phải đi rồi! Hữu Nhàn!”
Chúc Kiếm Khác bước lên lưng ngựa, giơ roi lên, trước đó vẫn liếc nhìn Hữu Nhàn một cái thật sâu.
Vó ngựa khiến một lớp bụi mù tung lên, bóng người trên lưng tuấn mã cũng dần mờ đi, giống như một điểm đen nhỏ, cuối cùng là biến mất.
Hữu Nhàn dừng chân đứng một lúc lâu, có nhân gặp lại còn chưa nếm đủ vui mừng, đã mang theo tiếc nuối chia tay một lần nữa.
Đợi đến lúc không nhìn thấy đám bụi phía xa nữa, Hữu Nhàn mới chậm tãi xoay người…
_______________________
“Tại sao lúc ta ngủ dậy lại không thấy ngươi, lại lười biếng phải không? Xú nha đầu!”
Chân Hữu Nhàn còn chưa bước vào cửa đã nghe thấy tiếng mắng nhiếc lanh lảnh của Ngọc Nhi truyền ra.
Nàng vừa ngẩng đầu nhìn đã thấy Thuộc Phong nhíu mày nhìn mình chằm chằm.
“Ta… ta vừa có chút việc…”
Hữu Nhàn cúi đầu, tay nhỏ bé khẩn trương nắm lấy góc áo, trong lòng có cảm giác rùng mình.
Ngọc Nhi nheo mắt, liếc nàng.
“Hừ! Có chút việc? Việc gì mà quan trọng khiến ngươi bỏ lại một nữ nhân mang thai lén lút trốn đi như vậy?”
“Không… không có gì”
Hữu Nhàn lén nhìn ánh mắt chăm chú không mấy thân thiện của Thuộc Phong.
“Không có gì? Ngươi tưởng rằng ta không biết ngươi đi đâu sao?
Ngọc Nhi mỉm cười, ôm lấy cánh tay Thuộc Phong, ác ý nói lớn hơn “Vương gia, để mặc người, rời khỏi người, đương nhiên là để gặp lại tình nhân cũ sau lưng người rồi!”