Hữu Nhàn cúi đầu xuống không biểu tình, đôi mắt đẹp trống rỗng dừng lại trên chiếc đệm hồng.
Thuộc Phòng chầm chậm đến gần, Tử Ngọc đứng ra đầu giường.
“Vương gia, quận chúa còn chưa ăn!”
“Thuộc Phong gật đầu.
“Để ta, ngươi lui ra đi!”
Tử Ngọc không yên lòng, liếc trộm Hữu Nhàn một cái.
“Vâng!”
Thuộc Phong hạ lệnh, nàng chỉ có thể vâng mệnh rời đi.
“Nhàn nhi!”
Tử Ngọc đi rồi, hắn ngồi trước mặt nàng, khẽ gọi tên nàng.
Nàng không có phản ứng, vẫn duy trì biểu tình như lúc hắn vừa tới.
Không ồn ào, không náo loạn, khiến lòng người đau xót.
Tình trạng như vậy vẫn tiếp tục từ sau khi nàng sinh non tới bây giờ.
Nàng hoàn toàn khép kín bản thân, không cho ai tới gần.
Chỉ có Tử Ngọc và Thích Nhược Lan nói nàng mới nghe vào một chút, cũng có một chút phản ứng.
Nếu Thuộc Phong nói chuyện với nàng, thì ngay cả lông mi nàng cũng không động một cái, chỉ mờ mịt nhìn đối phương.
“Nhàn nhi, hôm nay có cảm thấy tốt hơn không?”
Mặc dù Hữu Nhàn trở nên trầm mặc ít lời, không để ý đến hắn nhưng ngày nào hắn cũng nói chuyện với nàng.
Phương Trung Nhân nói, nàng có một chút uất ức, phải có người giải tỏa cho nàng, nói chuyện với nàng, đó là cách tốt nhất.
Tháo nút phải tìm người buộc nút, nếu hắn chính là kẻ biến nàng trở thành như vậy, thì hắn phải có nghĩa vụ làm cho nàng trở lại bộ dạng vô ưu vô lo trước kia.
Hữu Nhàn vẫn thờ ơ với hắn.
Thuộc Phòng thấy vẻ hờ hững cả nàng khuôn mặt tuấn tú trở nên buồn bã, một loại suy nghĩ mất mát len lỏi trong tâm trí hắn, nhưng vì không để ảnh hưởng đến nàng, hắn cố gắng tự làm mình nguôi ngoai.
Hắn cố gắng đem tầm mắt đặt lên chén thuốc Tử Ngọc đặt trên bàn.
Múc một thìa, kề lên môi nếm thử, thổi cho bớt nóng liền đưa tới trước miệng Hữu Nhàn.
“Nhàn nhi, chúng ta uống thuốc thôi!”
Hữu Nhàn vẫn không có phản ứng.
Ảnh mắt Thuộc Phong buồn bã, khóe miệng hơi giật giật.
“Nàng không uống thuốc, sẽ không khỏe được. Nghe lời, chờ nàng khỏe hơn rồi, mọi món nợ của chúng ta sẽ từ từ tính.
Lông mi Hữu Nhàn giật giật, đôi mắt mở to dại ra nhìn hắn, nhìn thẳng hắn không chớp mắt một hồi lâu, thật lâu thật lâu…
“Không cần miễn cưỡng bản thân, ta không cần ngươi thương hại!”
Nàng yếu ớt nói, giọng nói giống như đến từ một không gian xa xôi.
Thuộc Phong ngẩn ra, một tháng không nói chuyện, không ngờ, nàng mở miệng câu đầu tiên lại là câu này.
“Không phải là thương hại nàng, ta cũng không miễn cưỡng bản thân ta. Đối tốt với nàng, là điều ta muốn làm!”
Thuộc Phong dịu dàng trả lời, không hề chớp mắt nhìn vào đôi mắt nàng, giống như muốn nàng tin tưởng, hắn không lừa nàng.
Hữu Nhàn lắc khẽ đầu.
“Đừng cho ta vọng tưởng. Ta biết, nhẩt định là phụ vương và ca ca của ta gây áp lực cho ngươi, nên, người mới đối tốt với ta.”
Trái tim hắn đau đớn co rút, ngữ điệu không tự chủ được cao lên.
“Không phải như nàng nói! Ta muốn che chở cho nàng, là ý của ta, không phải mưu kế của bất cứ kẻ nào! Nếu như đối với nữ nhân ta không thích thì cho df lão Thiên Vương tới ta cũng không làm theo!”
Hữu Nhàn kinh ngạc nhìn vẻ mặt cáu gắt tức giận của hắn. Đôi vai nhỏ cũng bất giác run lên.
Gương mặt Thuộc Phong vừa cương nghị lại vừa căng thẳng, nàng sợ hắn như thế, hắn lại chuẩn bị thua rồi!
“Xin lỗi! Ta không nên nói lớn tiếng với nàng như vậy. Ta chỉ muốn nói cho nàng biết, từ giờ trở đi, mỗi lời ta nói với nàng đều xuất phát từ tận đáy lòng, mỗi một chữ đều là thật tâm thật lòng!”
Ngữ điệu hắn chậm rãi, vươn bàn tay nắm lấy vai gầy của nàng.
Hữu Nhàn chau mày một lát, rồi lại rủ đôi mi dài xuống.
“Ta biết rõ, chúng ta đã kết thúc!”
“Ai nói là kết thúc!? Ai cho phép kết thúc!”
Nghe được ngữ điệu tuyệt vọng mờ mịt của nàng, hắn không thể ngăn mình luống cuống đứng lên.
“Hay là phải nói, cho tới bây giờ thực sự chưa từng bắt đầu?”
Nàng lo lắng không yên, giọng nói rất khẽ, khiến cho người ta không bắt được, muốn bay đi.
“Ta nói cho nàng hay, chúng ta đã bắt đầu, hơn nữa vĩnh viễn không kết thúc!”
Hắn tuyên thệ như vậy, ngữ điệu kiên định, ngôn ngữ thẳng thắn
Chỉ là nàng lúc này không dễ dàng tin hắn như vậy!
Bây giờ hắn tức giận, hay cũng chỉ là không quên vì trước kia nàng thường chủ động bám lấy hắn; đối tốt với nàng, cũng không quá giống bọn họ, cũng không xuất phát từ đây lòng, mà chỉ là để tuân lệnh mà thôi.
“Thiên hạ không có buổi tiệc nào không tàn, phu thê cũng vậy. Duyên tới duyên đi, không thể cưỡng cầu.”
Nàng từng cố ý làm bậy, kết quả chỉ là toàn thân bị thương.
Có nhiều thứ đã định trước là không thể có, ví như hắn, như con…
“Chúng ta có thể cả đời dây dưa! Nó chính là nhân duyên ông trời đã sớm an bài, vĩnh viễn sẽ không tàn!”
Hắn trừng to mắt, kiên quyết phủ nhận lời nàng nói.
Hắn tuyệt đối không cho nàng buông tay, tuyệt không!
Hữu Nhàn lại rơi vào trầm mặc, không nhắc lại cũng không phản bác.
Nàng đã xác định được đáp án, xác định được bọn họ vô duyên.
Sớm muộn gì nàng cũng buông tay, nàng buông tha hắn cũng như buông tha cho chính bản thân mình!
Cỏ đuôi chó, ngừng quấn quýt, thì chỉ là một bên lưu luyến si mê…