“Chờ đã!”
Tần Tương nhận lệnh chuẩn bị rời đi, lại bị Thuộc Phong gọi lại.
“Vương gia còn có gì phân phó?”
“Cái thai của nữ nhân kia là nghiệt chủng của ai? Hẳn là có manh mối rồi?”
Thuộc Phong nhướn mày không thèm để ý hổi.
Trong thời gian này, tinh thần của hắn đều đặt bên người Hữu Nhàn, sớm đã đm chuyện của Ngọc Nhi gác ra phía sau.
Bây giờ tình hình đã ổn hơn một chút, hắn mới có thời gian trừng phạt nữ nhân ác độc bất lương này.
“A! Tiểu nhân vội nên cũng quên mất, chuyện quan trọng này mà lại quên bẩm báo với vương gia!” Tần Tương vỗ gáy, nhanh chóng nói “Vương gia nghi ngờ không sai, tiểu nhân thăm dò theo những gì người nói, phát hiện trước đây nàng ta có quen biết Hầu Đức Thâm, thời gian gần đây cũng qua lại khá thân mật. Tiểu nhân cũng để Phương Trung Nhân lên chẩn mạch cho nàng ta, phát hiện thai nhi của nàng ta đã có từ hơn hai tháng trước, nàng ta và Hầu Đức Thâm đích thực là có tình ý!”
Thực ra thì trước khi Hữu Nhàn gặp chuyện Tần Tương đã điều tra ra, vốn đã muốn bẩm báo, nhưng cuối cùng lại vì chuyện sống chết, phục hồi của nương nương kéo hết tâm tư, chuyện Ngọc Nhi trục lợi lại quên mất.
Thuộc Phong nheo con ngươi lạnh lẽo, khuôn mặt tuấn tú lộ ra vẻ hung ác.
“Lập tức phá bỏ thai nhi, giam người vào đại lao, chờ thẩm vấn!”
Hắn khoát nói về Ngọc Nhi, khẩu khí mãnh liệt, không mang theo chút tình cảm nào, thậm chí còn tức giận đến không ngờ.
Bởi vì cuối cùng cũng xác định được lòng mình.
Hắn mất lý trí, quở trách nàng, không chịu được việc nàng có chút thân mật khi tiếp xúc với nam nhân khác, mà đối với việc Ngọc Nhi hoàn toàn phản bội mình lại hoàn toàn không có cảm giác.
Không giống nhau, yêu và không yêu hoàn toàn không giống nhau.
Nàng và nàng ta không giống nhau, có ba chữ khắc sâu trong đầu hắn, lại càng thêm rõ ràng.
Hắn yêu nàng.
Lúc này chắc chắn vô cùng.
____________________-
“Các ngươi bắt ta làm gì? Buông, ta đang có thai, nếu như động đến thai khí, các người chịu trách nhiệm được không?!”
Ngọc Nhi điên cuồng giãy dụa, không biết đại họa giáng xuống.
“Ngọc chủ tử, hôm nay chúng ta phụng lệnh vương gia tới đây phá thai của người!”
Tần Tương khinh miệt cười một tiếng.
Hắn vốn đã không ưa nữ nhân ỷ thế hiếp người này rồi, trước đây ngại nàng ta là chủ tử, mình là hạ nhân, nên nhẫn nhịn.
Bây giờ, tình thế xoay chuyển, nàng ta thành tù nhân cũng không cần khách khí với nàng ta nữa.
“Ngươi, tên nô tài này, có ý gì?”
Ngọc Nhi chỉ mũi Tần Tương chửi rủa.
“Có ý gì? Ý chính là ở ngươi!”
Tần Tương cười mỉa liếc nàng ta một cái.
Loại nữ nhân điên này, nếu không phải lớn lên có gương mặt giống Giang thiếu vương phi, thì trước đây vương gia đã không đưa nàng ta về vương phủ.
“?!” Ngọc Nhi trừng lớn đôi mắt xinh đẹp “Đám cẩu nô tài các ngươi, bớt lắm lời đi! Lại có gan dám nói nhảm trước mặt ta, các ngươi có biết trong bụng ta đang mang thai con của ai không hả? Là con nối dõi của Thuộc vương phủ, sau này phải kế tục vương vị, làm sao vương gia lại không muốn ta!”
Ngọc Nhi không biết hối cải, vẫn không kiêng nể gì quát to.
“Ngươi nghĩ là người khác đều là những kẻ ngu ư?! Trong bụng ngươi là của ai thì người hay bất cứ kẻ nào đều rõ ràng. Muốn ta nói rõ, e rằng đối với ngươi cũng không tốt đẹp gì!”
Tần Tương liếc mắt nhìn Ngọc Nhi, đối với nàng ta hẳn cũng không cần chấp nhặt làm gì, càng không nói đến vương gia!
Ngọc Nhi cuối cùng cũng hiểu rõ ngụ ý của Tần Tương.
Nàng ta mới rồi còn phẫn nộ, hiện tại gương mặt xinh đẹp đã chuyển xanh, cả người ngẩn ngơ tại chỗ.
“Cho nàng ta uống thuốc!”
Tần Tương vẫy vẫy tay với hai thị vệ thân hình cao to phía sau.
Hai thị vệ gật đầu, một người cầm xích mặt không biểu tình tiến đến gần Ngọc Nhi đang hoảng sợ.
“Các ngươi bắt ta uống cái gì?” Ngọc Nhi nhìn thẳng vào bát thuốc đen đặc trên tay thị vệ, con người kinh hãi mở lớn, lại bắt đầu phản kháng “Ta không muốn! Ta không muốn uống thứ đồ đó! Đây là vương tử, các ngươi làm như vậy là giết hại vương tử, không sợ sau này gặp báo ứng sao?”
Nàng ta còn đại mộng muốn làm hoàng phi, đứa nhỏ trong bụng nàng ta là một lợi thế, đương nhiên nàng ta không chịu đánh mất.
Tần Tương nhíu mày, nghiêm mặt nói.
“Ngọc chủ tử, báo ứng hay không cũng là người trước! Ác giả ác báo, ngươi cũng nên nghĩ xem trước đây ngươi ức hiếp vương phi nương nương thế nào, người rơi vào kết cục ngày hôm nay hoàn toàn là do ngươi gieo gió gặt bão, không thể trách người khác!”
Nói đến đây, Tần Tương chuyển hướng qua hai thị vệ.
“Vương gia nói, hành động phải nhanh, chúng ta lập tức ra tay, bắt nàng ta phải uống hết thuốc!”
“Vâng!”
Hai thị vệ nhận lệnh, một người trói chặt tay Ngọc Nhi, không cho nàng ta chống lại, một người giữ chặt đầu mở miệng nàng ta ra, rót hết thuốc vào.
Ngọc Nhi lại liều chết phản kháng, nhưng dù nàng ta khóc lóc om sòm cỡ nào cũng không địch lại được hai nam nhân.
“Các ngươi, các ngươi lại dám phá hỏng đại sự của ta, các ngươi sẽ chết không được tử tế!”
Ngọc Nhi che dạ dày khó chịu, nhưng vẫn không thay đổi, trừng nhìn Tần Tương, nói như điên.
“Trước hết ngươi nên lo cho bản thân đi! Có gì muốn nói thì chờ vào đại lao rồi từ từ nói với chủ thẩm quan! Người đâu, mang đi!”