Hữu Nhàn hít một hơi khí lạnh, gót chân như nhũn ra, không đứng vững, tay run lên, bát canh dấm đường cá nóng bỏng đổ ra, vừa vặn đổ vào vết đứt tay còn chưa khép miệng của nàng.
“A——”
Hữu Nhàn hét lên, cơ hồ đồng thời truyền đến môt tiếng vang thanh thúy từ dưới đất.
Thuộc Phong nhăn lại lông mày.
Tần Tương canh giữ ở cửa nghe được liền chạy nhanh tới, nhìn thấy cảnh tượng mặt đất bừa bãi , hắn lúng túng khó xử đứng tại chỗ, không biết nên nói cái gì.
“Đưa Vương Phi ra ngoài, ta sẽ cho người tới thu dọn!”
Thuộc Phong sắc mặt xanh mét hạ lệnh.
“Dạ . . . . .”
Tần Tương trường kỳ hầu hạ Thuộc Phong, lúc này cũng bị vẻ mặt tức giận dị thường của chủ tử dọa vỡ mật, lo sợ lên tiếng trả lời.
“Về sau không cho phép nàng tiến vào!”
Hắn lạnh giọng bổ sung, Hữu Nhàn nghe ra ngữ điệu không chào đón trong lời nói của hắn!
Hữu Nhàn kinh ngạc nhìn bát canh cá cùng các mảnh gốm sứ nhỏ vương vãi đầy đất, lòng của nàng như bị người ta nặng nề ném vụn.
Rốt cục lĩnh hội tới cái gì gọi là đau lòng. . . . . .
Nguyên lai thời điểm tình yêu cùng cố gắng của mình đổi không được một chút thương tiếc cùng tán thưởng của đối phương, tâm sẽ đau. . . . . .
“Vương Phi, chúng ta đi ra ngoài trước đi!”
Tần Tương hạ giọng, khuyên nhủ.
“Nha. . . . . .”
Hữu Nhàn vô thức đi theo thủ vệ ra ngoài, trong đầu trống rỗng, duy nhất có thể cảm giác được ngực bị khoét sâu đau đớn, cùng cổ họng chua xót nuốt không trôi ——
Hắn căn bản không thể tưởng được, mười một năm, vẫn có một người con gái ngây ngốc yêu hắn đi?
Mười một năm rồi, hoặc là, hắn sớm đem nàng quên mất không còn một mảnh.
Lời hứa dưới cây ngô đồng năm đó, bất quá là lời nói đùa. . . . . Bất quá chỉ là lời nói đùa. . . . . .
Hữu Nhàn sắc mặt khó coi vọt vào cửa phòng.
“Quận chúa?”
Tử Ngọc muốn gọi nàng lại, nhưng Hữu Nhàn lại che mặt chạy qua Tử Ngọc, trực tiếp úp sấp trên bàn, thất thanh khóc lớn lên.
“Làm sao vậy, quận chúa? Người buổi sáng đi ra ngoài vẫn còn hoàn hảo, đây là chuyện gì xảy ra, ai làm người sinh khí sao?”
Tử Ngọc vội vàng chạy tới hỏi.
“Ô ô ô. . . . . .”
Hữu Nhàn chỉ lo khóc, sống lưng đơn bạc kịch liệt run rẩy.
“Quận chúa, người rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Có phải hay không lại cùng cô gia cãi nhau rồi?” Tử Ngọc hỏi.
Hiểu biết của nàng đối với quận chúa, là chủ tử luôn luôn lạc quan sáng sủa, chỉ có vì cô gia mới có thể gạt lệ thương tâm.
“Tử Ngọc. . . . . . Ô ô ô. . . . . . Ta rất khổ sở, vì sao bọn họ đều khi dễ ta. . . . . .”