Thuộc Phong đối với mong ước của Trúc Tâm, không đáp hỏi lại:
“Giang Hữu Hạo đối xử với nàng thế nào?”
“Này. . . . . .”
Thuộc Phong đột nhiên hỏi trắng vấn đề ra, làm cho Trúc Tâm rất bất ngờ.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hữu Nhàn bỗng nhiên trắng bệch, càng làm cho nàng xấu hổ không thôi.
“Hữu Hạo đối xử với ta tốt lắm, đa tạ thuộc Vương gia quan tâm.”
Hữu Nhàn thấy đầu óc xoay mòng, không tự chủ từng bước lui về phía sau ——
Trong mắt của hắn, căn bản không hề có nàng, toàn bộ đều là tẩu tử!
“Hắn có làm tiếp việc gì khiến nàng thương tổn hay không?”
Hắn không hề thu liễm, tiếp tục ân cần hỏi thăm Trúc Tâm trước mặt Hữu Nhàn, vẻ mặt còn thật sự ——
Hữu Nhàn chợt cảm nhận tâm thật đau, nàng chẳng lẽ là người trong suốt ư? Vì sao hắn có thể bỏ qua nàng mà nói giọng tình tứ với một người con gái khác như vậy? Vì sao hắn không dùng loại ánh mắt này nhìn mình?
Trúc Tâm chau nhanh lông mày, cho tới nay, nàng vẫn tin rằng Hữu Hạo đa tâm, nhưng bây giờ. . . . . . Thuộc Phong sẽ không thật sự bởi vì mình nên mới lãnh đạm với Hữu Nhàn chứ?
“Thuộc Vương gia, phu thê chúng ta cảm tình tốt lắm, Hữu Hạo rất yêu ta, chàng tuyệt đối sẽ không thương tổn ta.”
Trúc Tâm nói vẻ chắc nịch, đồng thời lại băn khoăn liếc về phía Hữu Nhàn.
Thuộc Phong ngẩn ra, nghe được ý tứ trong lời nói của Trúc Tâm, mày rậm nhăn lại.
“A!”
Hữu Nhàn từng bước lùi về phía sau, bỗng bước hụt, thân mình theo quán tính đổ về phía sau ——
“Ùm” một tiếng, nàng ngã xuống ao nước, bốn phía tóe lên bọt nước trắng xóa.
“Hữu Nhàn!”
Trúc tâm trừng to mắt, thất thanh sợ hãi kêu.
“Cứu. . . . . . Cứu mạng!”
Hữu Nhàn ở trong ao nước liều mạng giãy giụa, đầu nhỏ cứ nhô lên ngụp xuống, hai tay không ngừng quẫy mạnh, mắt thấy nàng sắp chìm ngỉm đến nơi.
Thuộc Phong sắc mặt lãnh đạm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn thống khổ vặn vẹo của hữu Nhàn.
“Làm sao bây giờ? Ta không biết bơi!”
Trúc tâm sợ đến mức mặt trắng bệch, nàng muốn cứu nhưng lại lực bất tòng tâm, chỉ có thể dậm chân, ở trên bờ lo lắng suông.
Thuộc Phong quay đầu nhìn Trúc Tâm đang lo lắng.
“Chết tiệt! Không một khắc rảnh rỗi!”
Hắn thấp giọng mắng, trên mặt rốt cục có biểu tình.
Trầm mặc sau một lúc lâu, đột nhiên cởi áo ngoài, thả người nhảy xuống ——
Rất nhanh, hắn liền lôi Hữu Nhàn hiện chỉ còn nửa cái mạng từ ao nước lên.
“Khụ khụ khụ. . . . . .”
Hữu Nhàn khó chịu che ngực, cái mũi nhỏ cùng đôi mắt to nhăn thành đoàn.
“Hữu Nhàn! Muội có khỏe không?”
Trúc Tâm sốt ruột hỏi.
“Muội. . . . . .”
Hữu Nhàn không được tự nhiên nhìn tẩu tử.
“Muội không sao .”
Hữu Nhàn chậm rãi lắc lắc đầu.
“Chúng ta trở về!”